Lời nói đầu: Do các bạn yêu cầu quá nhiều cộng thêm có một bạn hứa donate nên ta sẽ làm thêm một chương( tuy cái donate đó chẳng biết đến năm nào hehe). Các bạn có thể kết bạn qua zalo 0702024951 để có thể biết thêm thông tin nhân vật nhé, các bạn nếu yêu thích cũng có thể donate cho mình cũng được. Làm một bộ truyện cuốn hút thì cần rất nhiều công sức nên mình rất mong có sự ủng hộ cả về vật chất và tinh thần, dù có 1k 2k mình cũng rất cảm ơn...
Lăng Thần sau khi nói câu đó, cậu cảm giác Tuyết Ngọc trở nên cực kỳ đáng sợ. Cảm giác làm cho Lăng Thần rất khó thở và run sợ. Cậu cảm giác hành động vừa nãy của mình là một hành động ngu xuẩn.
Đúng là như vậy, hiện tại Tuyết Ngọc giống như biến thành một người khác. Sự kiêu hãnh của cô đã bị chính Lăng Thần vô tình dẫm nát, niềm kiêu hãnh của cô chính là cô rất hoàn hảo, mọi thứ trên người cô đều cực kỳ hoàn hào. Không một ai dám chê một điều gì đó của cô, tuy nhiên, Lăng Thần lại “ghê tởm”trước sự quyến rũ đó của cô.
Một người sống trong nhung lụa từ bé, lúc nào bên cạnh cũng có người khen, chính cô cũng phải tự hào với bản thân rằng mình rất hoàn ảo. Ấy vậy mà hôm nay, khi cô ‘chứng minh” tình yêu của cô dành cho một cậu con trai, cậu con trai này lại dám làm như vậy. Điều này không thể chấp nhận, thật sự không thể chấp nhận.
Hành động của Tuyết Ngọc giống như không thể khống chế, cô lấy hai bàn tay cầm vào vạt áo giật lên khiến cho đầu của Lăng Thần suýt bị cộc vào đầu của cô. Mặt của Tuyết Ngọc hiện tại rất đáng sợ, đến cả Lăng Thần cũng có cảm giác rét lạnh sau lưng.
Tuyết Ngọc nhìn khuôn mặt run sợ của Lăng Thần, khuôn mặt xinh đẹp không hề có chút biểu cảm, nhưng giọng của cô ấy lạnh giá đến mức đáng sợ:
-Cậu không thích tôi đúng không??? Ghê tởm tôi đúng không??? Tốt...
Từng chữ giống như vang thẳng vào tai của Lăng Thần, Lăng Thần muốn dãy dụa nhưng thân thể cậu bây giờ rất yếu, cậu cảm giác chỉ cần cử động là cậu sẽ chẳng còn sức lực nữa...
Ngay sau câu nói của Tuyết Ngọc, Tuyết Ngọc dùng miệng của cô ấy ngậm chặt miệng của Lăng Thần.
Cứ tưởng sẽ giống lần đầu, nhưng không, lần này Tuyết Ngọc giống như đang muốn ép chặt Lăng Thần vậy. Lăng Thần cắn chặt răng không cho Tuyết Ngọc xông qua hàng rào đó, cậu biết chắc chắn là nếu để cô ấy xuyên qua lớp hàng rào này thì chắc chắn cậu sẽ cực kỳ khổ sở. Ngay vừa nãy cậu đã trải qua một lần rồi, bây giờ tâm trạng của cô ấy hỏng bét, cậu rất sợ nếu để Tuyết Ngọc có cơ hội thì cậu sẽ rất đau khổ.
Lăng Thần lúc này cảm thấy cực kỳ bất lực. Cậu không dám làm tổn thương vị đại tiểu thư này, cậu không sợ mình bị như nào, cái cậu sợ chính là thế lực của Tuyết Ngọc sẽ liên lụy đến ba mẹ cậu. Cậu tin chắc rằng ba mẹ cậu vẫn sống, cậu không hề muốn ba mẹ cậu lại gặp chuyện không may chỉ vì cậu.
Hai tay của cậu định chống trả nhưng lại bị hai tay của vị tiểu thư này dí chặt xuống giường, đôi chân cũng bị vị tiểu thư này dùng hai chân cuốn chặt. Có vẻ như Tuyết Ngọc không muốn cho Lăng Thần có ý định chống trả.
Ánh mắt của Lăng Thần kiên định, cậu nhất định sẽ không há miệng cho dù có như thế nào chăng nữa. Tuy nhiên, Lăng Thần lại đánh giá quá thấp trí thông minh của cô gái này.
Tuyết Ngọc cảm thấy lưỡi của cô không thể xông phá được hàng phòng ngự của Lăng Thần. Cô cười lạnh, đừng tưởng như thế là có thể chống trả được cô. Cô dùng mũi của cô đè chặt mũi của Lăng Thần, trong lòng cười lạnh, lần này để xem cậu ấy có chịu được không?
Lăng Thần bị Tuyết Ngọc dùng mũi đè, cậu cứ tưởng cô nàng này đang muốn làm trò hề gì cơ. Cậu cũng không quan tâm lắm, cậu ra sức chống trả lại đôi môi của cô ấy. Tuy nhiên, cảm giác khó thở truyền tới, Lăng Thần lúc này mới nhận ra ý đồ đằng sau của Tuyết Ngọc, trong lòng cậu cực kỳ hoảng sợ.
Cảm giác nghẹn thở do mũi bị chèn càng ngày làm cho Lăng Thần khó chịu, cô nàng này thật là ác độc, nếu cậu bị nghẹn thở thì chắc chắn miệng cậu sẽ phải nới lỏng. Cậu bất lực hơn nữa là cái thứ thuốc chết tiệt khiến cậu không hề có sức chống trả, mặc cho cô nàng này thích làm gì thì làm, trong lòng cậu cũng kêu tại sao một cô tiểu thư lại có thể “biến thái” đến mức đáng sợ như vậy, tại sao người chịu trận lại là cậu, cậu đâu có làm gì có lỗi chứ...Tại sao lại như vậy? Cho đến bây giờ Lăng Thần vẫn không hiểu tại sao Tuyết Ngọc lại làm như vậy với cậu.
Tuy ý chí của Lăng Thần là rất lớn, tuy nhiên trước sự thông minh và sắc sảo của Tuyết Ngọc, cơ thể Lăng Thần cũng không thể chịu được mà phải thả lỏng hàng rào đó, thấy vậy Tuyết Ngọc thừa thế xông lên... Lăng Thần chính thức chịu trận trước cô nàng giảo hoạt đáng yêu như này.
Lăng Thần cảm giác độ điên cuồng của cô nàng này hiện tại phải gấp trăm lần lúc nãy, đáng sợ hơn là do cậu nghẹn thở nên miệng cậu sẽ phải là thứ bù đắp sự thiếu hụt không khí này, tuy nhiên miệng của cậu đã bị miệng của vị tiểu thư này chặn rồi còn đâu. Lăng Thần phải lấy tất cả những gì từ miệng của vị tiểu thư này đưa cho. Miệng của Lăng Thần hiện tại chỉ còn phát ra tiếng:
-Ực...ực...
Lăng Thần cay đắng phải nuốt xuống những thứ không nên nuốt. Lăng Thần trong lòng ghê tởm đến tận xương tủy, tuy nhiên cơ thể cậu không thể không làm theo, nếu cậu không làm như vậy thì cậu sẽ nghẹn thở đến ngất mất.
Lưỡi của cậu bị lưỡi của cô nàng đưa về miệng của cô ấy, Lăng Thần hiện tại chỉ cảm thấy ngọt cộng thêm sự mềm mại và mùi hương đến mê đắm lòng người, tuy vậy nhưng Lăng Thần không dám đắm chìm vào đó, cô nàng này là một “ác quỷ” trong lòng cậu.
Chất dịch của Tuyết Ngọc còn chảy ra cạnh miệng của Lăng Thần trông cực kỳ không đúng đắn. Tuyết Ngọc hôn Lăng Thần như muốn chết đi sống lại nhưng cô lại không thỏa mãn.
Cô tiện tay với lấy một chất gì đó đặt trên bàn rồi nhanh như chớp bỏ vào miệng của Lăng Thần. Một vị mặn chát xông thẳng vào đầu cậu.
“Muối, tại sao lại là muối”. Lăng Thần khẳng định chất đưa vào miệng cậu vừa nãy chính là muối. Tại sao cô ấy lại lấy muối đưa vào miệng của cậu...
Trong lúc Lăng Thần đang tự tìm câu trả lời thì cảm giác khát truyền thẳng đến đầu cậu. Lúc này, Lăng Thần mới hiểu ra ý đồ của cô nàng này, một lần nữa Lăng Thần phải khiếp sợ trước độ ma quỷ của cô nàng này.
Cảm giác khát nước thì làm cho con người ta muốn uống nước. Nhưng hiện tại Lăng Thần làm gì có nước, chính vì vậy nên nước từ Tuyết Ngọc chính là thứ cứu cậu duy nhất hiện tại.
Cậu hận Tuyết Ngọc, hận đến mức làm cho cậu sợ hãi, tuy vậy nhưng cậu đâu làm được gì, cậu vẫn phải bị cô nàng này hành đến mức như vậy. Cảm giác phải nuốt của Tuyết Ngọc khiến cho cậu cảm thấy buồn nôn, tuy nhiên cậu vẫn phải chịu trận...
Lăng Thần chưa biết rằng, đấy chỉ là màn dạo đầu....