Lời nói đầu: Thực sự mình cũng rất vui khi bộ truyện mới ra đã có nhiều bạn quan tâm như vậy. Chân thành cảm ơn mọi người
Nội dung thuộc 16+, nếu ai không đủ tuổi xin rời đi( mà chả ai qt đâu nhỉ)
Lăng Thần hiện tại đang nằm trên một chiếc giường, nhưng thay vì chiếc giường đơn giản như ở trong phòng cậu thì chiếc giường này nó khác hoàn toàn. Ở bên cạnh có những chú gấu bông mà ai nhìn cũng cảm thấy sự mềm mại, xung quanh giường được trang trí bằng những chiếc nơ trông cực kỳ bắt mắt.
Lăng Thần mệt mỏi từ từ mở mắt, cảm giác mất sức truyền tới. Lúc này cậu vẫn chưa nhớ chuyện gì xảy ra, vì vậy nên cậu nói mớ:
-Đây...đây là đâu?? Tại ... tại sao mình lại ở đây.
Lăng Thần từ từ nhớ lại những gì xảy ra. Đầu cậu đau một cách dữ dội, tuy vậy nhưng cậu vẫn cố nhớ lại.
Sau khi nhớ lại được chuyện lúc trước, Lăng Thần cảm thấy cực kỳ tức giận. Tại sao cô ấy lại làm như vậy, cậu đâu có thù oán gì với cô ấy đâu. Lăng Thần cố gắng ngồi dậy nhưng cậu cảm giác cực kỳ khó khăn, giống như cơ thể cậu hoàn toàn mất đi sức lực hiện có như vậy.
Lăng Thần cố gắng đến đổ mồ hôi, tuy vậy nhưng Lăng Thần vẫn cắn răng chịu đựng. Sau bao nhiêu nỗ lực, Lăng Thần cuối cùng cũng có thể tự ngồi dậy, cảm giác mệt mỏi lúc này mới hành hạ Lăng Thần.
Thân thể cậu giống như mất hết sức lực, cơ thể cậu đang kêu gọi cậu hãy nằm xuống, tuy vậy nhưng Lăng Thần vẫn cố gắng bừng tỉnh. Cậu cảm giác cậu đang dính phải một loại thuốc khiến cho cơ thể mất hết sức lực vậy.
Đúng lúc này, ở bên ngoài có tiếng mở cửa, Lăng Thần từ từ nhìn lên, cậu nhìn thấy một cô gái với tướng mạo cực kỳ xinh đẹp đang đi về phía cậu.
Lăng Thần lúc này mới nhìn thấy dung mạo của cô gái. Nếu chỉ dùng từ đẹp thì sẽ không thể miêu tả hết được vẻ đẹp của cô ấy, từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng chi tiết của cô ấy đều đẹp. Cô ấy giống như tiêu chuẩn để đo cái đẹp, đẹp không thể tìm được một nhược điểm nào.
Lăng Thần bị vẻ đẹp của cô ấy làm cho cậu mất tập trung, nhưng rất may Lăng Thần đã cố gắng vứt bỏ cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Cậu không biết cô gái này là ai cả, tại sao cô ấy lại đến đây.
Cô gái đi từ từ đến trước mặt Lăng Thần, cô nở một nụ cười. Nụ cười này từng làm cho Lăng Thần suýt chút bị mê hoặc, nhưng hiện tại cậu đang cực kỳ tức giận nên nụ cười đẹp như thế nào cũng vô dụng, cô ấy nói một cách quan tâm:
-Cậu tỉnh dậy rồi à, có vẻ như giường của tôi nó không phù hợp với cậu lắm nhỉ...
Lăng Thần nghe câu nói như vậy mới biết chiếc giường này là giường ngủ của cô ấy. Chẳng trách chiếc giường này lại nhiều gấu bông với cả sang trọng đến mức này. Tuy việc ngủ trên giường của một cô gái xinh đẹp như tiên là ước mơ của rất nhiều người, nhưng Lăng Thần lại cực kỳ tức giận. Cậu rất muốn đứng dậy rời đi, nhưng thực sự cậu bây giờ rất yếu, cậu cảm giác một cậu bé ba tuổi có thể đọ lại sức lực của cậu.
Lăng Thần nói cũng rất khó khăn, cậu thở hổn hển nói:
-Cô...cô là ai...tại sao...cô lại làm như vậy...???
Thấy Lăng Thần chẳng hề để ý đến việc cô nói, cô cũng khá bất ngờ. Bình thường những người con trai khác sẽ vui sướng như điên khi được ngủ trên giường cao quý, đặc biệt đó còn là giường của cô chứ nhỉ. Nhìn Lăng Thần tỏ vẻ tức giận như vậy, cô biết cậu ấy không hề giả trân. Mà phải công nhận một điều là Lăng Thần quá soái, kể cả giận như vậy nhưng trái tim cô vẫn đập thình thịch vì hồi hộp.
Cô tỏ vẻ vui mừng cho Lăng Thần, nói:
-Nếu tôi nói cho cậu biết thì chắc cậu sẽ vui đến mức chết đi sống lại ấy chứ.
Lăng Thần cười lạnh, việc quái gì cậu phải vui mừng khi bị nhôt ở một nơi như vậy. Cậu tỏ vẻ không quan tâm nói:
-Cô nếu không nói thì cũng không sao...
Lăng Thần đang định nói thêm thì cô ấy lại tỏ vẻ cao ngạo, dáng vẻ cao ngạo làm cho Lăng Thần cực kỳ khó chịu.
-Tôi nói cho cậu biết. Tôi tên là Tuyết Ngọc. Nếu cậu từng nghe cái tên này thì chắc chắn cậu sẽ hiểu thân thế của tôi.
Lăng Thần lúc này mới hít một hơi lạnh. Cậu chưa từng nghĩ cô gái đứng trước mặt lại là một nhân vật lớn khủng khiếp như vậy. Ba mẹ cậu lúc sống cũng đã nói một chút về Tuyết Ngọc, tuy chỉ là một hai câu nhưng từ sự cung kính của ba mẹ thì cậu cũng đủ hiểu Tuyết Ngọc là một nhân vật to kinh khủng đến mức nào rồi.
Tuy vậy, cậu vẫn chẳng quan tâm lắm. Bây giờ cái cần nhất của cậu là thoát ra khỏi đây, cậu tỏ vẻ cung kinh để lấy lệ, nói:
-Vâng, thưa tiểu thư. Nếu tiểu thư đã nói xong thì tôi rời đi được không chứ.
Tuyết Ngọc thấy Lăng Thần xưng hô cung kính với cô. Niềm cao ngạo trong người cô lại cao thêm, chưa có một thứ gì là cô không làm được cả, kể cả là chuyện tình cảm. Tuy nhiên khi nghe vế sau, tính tình tiểu thư của cô lại trỗi dậy.
Tại sao người này lại không giống như những người khác. Từ lúc sinh ra, không một ai dám làm trái cô cả, cô chỉ cần nói một thì người khác sẽ không dám làm hai. Chính vì sống trong nhung lụa đã quen nên khi nghe thấy Lăng Thần nói như vậy, cô cực kỳ tức giận. Cô nhìn thẳng Lăng Thần và nói:
-Cậu đừng nghĩ rời khỏi đây. Tôi một khi đã thích gì thì phải có nó bằng được. Vậy nên cậu chấp nhận ở đây suốt đời đi...
Lăng Thần nghe vậy, tính tình ôn hòa cũng bị kích thích. Cậu tức giận nhìn thằng khuôn mặt xinh đẹp đang đứng nhìn cậu, từng chữ nói:
-Tôi với cô không thù không oán. Cô tại sao phải làm như vậy???
Tuyết Ngọc chỉ cười, khi thấy Lăng Thần tỏ vẻ nghi hoặc thì cô mới cao cao tại thượng nói:
-Cậu không có oán với tôi. Mà cậu có ơn với tôi đó, cậu có nhớ cô gái mà cậu cứu ở sự kiện đó không.
Nghe vậy, Lăng Thần mới hiểu ra rất nhiều chuyện. Hóa ra cái cô bé đó chính là Tuyết Ngọc, và cậu cũng chắc chắn người đứng sau tổ chức bữa tiệc này chính là Tuyết Ngọc.
Lăng Thần không ngờ bây giờ cậu lại bị chính cô bé đó nhốt ở đây, nghĩ như vậy khiến trong lòng cậu uất ức vô cùng. Cậu nhìn Tuyết Ngọc với ánh mắt cực kỳ cay đắng, nói:
-Nếu tôi có công cứu cô, tại sao cô lại lấy oán báo ơn như vậy.
Tuyết Ngọc nghe Lăng Thần nói như vậy. Cô không nói gì cả, cô đến vuốt ve khuôn mặt Lăng Thần rồi nói:
-Chính vì cậu đã cứu tôi nên tôi mới làm như vậy.
Lăng Thần thấy Tuyết Ngọc lấy tay chạm vào mặt cậu, cậu tức giận dùng tay hất ra rồi nói:
-Đừng có đùa. Tôi hiện tại cần phải rời đi, mau tránh đưởng ra...
Lăng Thần tức giận muốn đứng dậy. Cảm giác mất sức lại truyền tới làm cho cậu rất mệt mỏi. Đúng lúc này thì Tuyết Ngọc lại nhảy vồ lên người cậu khiến cậu bị ngã ngửa trên giường. Ở trên người cậu có một cô bé cực kỳ xinh đẹp đang tỏ vẻ cực kỳ lạnh lùng nhìn cậu.
Lăng Thần cũng cảm giác được cỗ mùi thơm thoang thoảng cộng thêm sự mềm mại đến tê tái lòng người. Nhưng hiện tại cậu hận cô gái này, cậu không thể ngờ ơn cứu mạng của cậu lại bị trả lại bằng cách này. Cảm giác này khiến cho Lăng Thần không thể không tức giận cô gái này.
Trớ trêu thay là hiện tại cậu không thể cử động, đúng là nực cười mà. Cậu nhìn Tuyết Ngọc đang lạnh lùng nhìn cậu, gằn từng chữ nói:
-Cô muốn làm gì tôi nữa. Tôi hối hận, tôi hối hận vì đã cứu cô, cô hãy đi ra. Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa...
Lăng Thần chưa kịp nói thì một tiếng rét lạnh truyền thẳng vào tai cậu:
-IM ĐI!
Tuyết Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói. Lăng Thần đúng là chán sống rồi, lại dám bảo cô rời đi. Cũng tốt, nếu đã không thể dùng lời ngon ngọt thì cô sẽ dùng hành động vậy. Đừng trách cô ác độc là như thế nào.
Vừa nói xong. Tuyết Ngọc đã dùng môi mình ngập chặt môi của Lăng Thần. Bị tập kích bất ngờ, Lăng Thần cố gắng dãy dụa, nhưng cậu càng dùng sức thì Tuyết Ngọc lại càng điên cuồng hơn, Lăng Thần cố gắng nói nhưng chỉ phát ra tiếng:
-Ư...ư....
Lăng Thần vừa hé miệng thì Tuyết Ngọc đã thừa cơ xông vào rồi. Từng chất dịch trong miệng của cậu đều bị Tuyết Ngọc hút cạn. Lăng Thần hiện tại giống như con mồi vậy, Tuyết Ngọc say sưa “yêu thương” Lăng Thần.
Sau một hồi, Tuyết Ngọc mới chịu buông ra, cô liếm môi Lăng Thần rồi nhắm mắt giống như thưởng thức gì đó, nói:
-Thật là ngon. Cậu đã hiểu việc chống đối tôi rồi chứ.
Lăng Thần thở hổn hển, mãi lúc sau, cậu mới lấy lại chút sức lực. Trong miệng cậu bây giờ chỉ có mùi của cô nàng này, điều này khiến cho cậu cực kỳ ghê tởm.
Lăng Thần nhìn Tuyết Ngọc đang nhìn cậu. Lăng Thần đã làm một điều cực kỳ ngu xuẩn, cậu ngậm miệng lại một lúc rồi nhổ thứ gì đó ra ngoài. Miệng cậu nói từng chữ:
-Thật ghê tởm....
Một luồng sát ý trong người Tuyết Ngọc nổi lên như điên. Tuyết Ngọc hiện tại giống như biến thành một người khác, Lăng Thần cảm nhận được điều đó, mồ hôi trên trán cậu tuôn ra...
Ác mộng đã thực sự bắt đầu...
P/S: Chương tiếp theo sẽ ra khi đạt đủ 30 cmt nha. Chúc độc giả vui vẻ