Tuyết Ngọc sau khi đi ra ngoài, trên giường hiện tại chỉ còn Lăng Thần đang thở có vẻ gấp gáp. Nhìn bộ dạng “thảm hại” của Lăng Thần, ai cũng nghĩ là cậu ấy vừa trải qua một việc cực kỳ khủng khiếp. Lăng Thần hiện tại không còn một chút sức lực nào, cả tinh thần và thể xác của cậu đều bị “dày vò” một cách khủng khiếp.
Tuyết Ngọc quá xinh đẹp, cộng thêm những việc vừa nãy khiến cho cậu muốn buông lỏng tất cả. Tuy nhiên nếu làm vậy thì cả đời cậu sẽ phải ở đây mất, cảm giác bị nhốt ở đây khiến cho cậu không thể chịu được. Tuyết Ngọc rất đẹp nhưng nụ hôn đó khiến cho một nam sinh như cậu cũng phải khiếp sợ.
Một cô gái làm hành động như vậy khiến cho Lăng Thần không dám ở đây thêm phút giây nào nữa, cậu sợ cậu sẽ bị cô nàng này mê hoặc mất. Không ai có thể cưỡng nổi mùi hương cộng thêm vẻ đẹp ngây thơ đáng yêu đến vậy cả, cậu phải rất cố gắng mới có thể tránh những ý nghĩ xấu xa, mặc cho cô ấy “hôn” đến cậu kiệt sức.
Nghĩ còn lâu Tuyết Ngọc mới quay trở lại, Lăng Thần sử dụng chút sức lực còn lại cuối cùng, cậu bò một cách cực kỳ chậm chạp đến phòng tắm. Cậu đã bị Tuyết Ngọc cho uống rất nhiều chất dịch của cô ấy, nghĩ đến đó khiến cho Lăng Thần cảm thấy rất buồn nôn. Cậu cảm thấy “kinh tởm”, chỉ muốn tống hết tất cả mọi thứ ra ngoài.
Mãi sau, cậu mới lết được vào phòng tắm, cậu cố gắng dùng sức đứng dậy. Cảm giác mệt mỏi đến mức cậu chỉ muốn lăn ra ngủ truyển đến, Lăng Thần không chịu được nằm gục trong buồng tắm. Cậu chìm vào giấc mơ sâu thẳm.
Tuy nhiên, Lăng Thần cứ tưởng mình hôm nay là hết hi vọng, một âm thanh từ sâu trong lòng truyền tới:
“ Ting ting, hệ thống đang trong quá trình khởi động....”
Ở một bên khác, Tuyết Ngọc đang lạnh lùng từ từ bước ra sải. Cô khoác một chiếc áo bao trùm từ đầu đến chân, ngoài ra cô còn đeo thêm một chiếc vải che miệng mỏng. Tuy che như vậy nhưng khí chất của Tuyết Ngọc vẫn làm cho mọi người có cảm giác cao cao tại thượng, và đương nhiên vẻ đẹp của cô ấy không hề giảm, thậm chí, nó còn tăng sự thần bí cho Tuyết Ngọc.
Chưa đến đại sảnh, cô đã nghe thấy tiếng:
“Các người nhanh tránh ra, tôi muốn gặp tiểu thư, tôi là người của Dương gia, các người biết đắc tội với tôi sẽ có kết quả gì không?”
“Tôi chắc chắn sẽ là chồng tương lai của cô ấy, tôi nói cho các người biết. Nếu tôi không gặp cô ấy thì tôi sẽ không rời đi”
.....
Một mớ hỗn độn ở bên ngoài sảnh khiến cho Tuyết Ngọc càng lạnh lùng. Tuyết Ngọc khinh thường đến mức buồn nôn bọn công tử nhà giàu này. Bọn họ ai cũng ảo tưởng cả, giống như lũ ếch đang ngồi dưới đáy giếng vậy. Tuyết Ngọc chỉ cười rồi từ từ bước ra ngoài.
Thấy cửa mở ra, tất cả công tử đang chèn ép bảo vệ đều ngây người. Ngay sau đó, tất cả công tử đều đứng dãn ra để có thể nhìn rõ được vẻ đẹp của cô ấy vậy.
Trong đó, một nam tử cũng có vẻ soái ca, cười lạnh. Hắn nghĩ thầm:
-Mình phải chiếm được cô nàng này. Chỉ như vậy thì mới có thể giúp Vương gia làm bá chủ được.
Suy nghĩ của cậu ta cũng trùng với tất cả những suy nghĩ của các người khác xung quanh. Ai cũng biết Tuyết Ngọc có một thế lực rất lớn, tuy vậy cô ấy còn rất trẻ, lại là một mỹ nhân mà không ai không khao khát. Chính vì vậy, ý định “cưới” Tuyết Ngọc về được tất cả các thế lực chú ý tới. Tất cả công tử đều muốn cô ấy, vừa được quyền lại có thể được âu yếm cô ấy mỗi ngày, ai mà cưỡng lại được...
Tất cả mọi người đều giữ bình tĩnh, cho đến khi Tuyết Ngọc xuất hiện. Tuy Tuyết Ngọc chỉ mặc đồ màu đen nhưng tất cả ánh mắt đều dồn về phía cô ấy, tại vì đơn giản cô ấy quá đẹp, đẹp đến nỗi chiếc áo đen đó cũng không thể ngăn cản được vẻ đẹp đến ánh mắt của từng người.
Mọi người ai cũng nhìn thẳng vào Tuyết Ngọc làm cho Tuyết Ngọc cực kỳ buồn nôn. Cô tỏ vẻ lạnh lùng nói:
“ Các vị đến đây để làm chi? Tôi xin lỗi vì bây giờ tôi mới rảnh một chút?”
Các vị công tử đều nhận ra mình thất thố, vì vậy tất cả mọi người đều ho một chút rồi quay trở về chỗ cũ.
Tuyết Ngọc xuất hiện ở đó khiến cho các nam sĩ đều cực kỳ chấn động. Vẻ đẹp này mọi người đều hoài nghi đây có phải là tiên nữ không? Vẻ đẹp khiến mọi người điên cuồng vì nó. Hiện tại rất nhiều người hận không thể bế Tuyết Ngọc về nhà thành thân. Điều này khiến cho nhiệt huyết tất cả mọi người đều tăng cao...
Một vị nam tử đứng lên trên đầu, cúi trước Tuyết Ngọc rồi tự hào nói:
-Tôi xin tự giới thiệu. Tôi là Vương Thiên thuộc dòng họ Vương Gia. Tôi đến đây mong muốn được cầu hôn cô...
Một người nói như vậy khiến cho tất cả mọi người đều sôi sục lên. Mọi người thi nhau giới thiệu:
“ Tôi là Dương Tiến...Tôi đến đây để mong được cô cho một cơ hội...”
“ Tôi là ...”
Mọi người đều nhao nhao, tuy nhiên tất cả mọi người đều có một ước muốn. Đó là muốn Tuyết Ngọc làm vợ.
Tuyết Ngọc ở phía trên không nói gì. Tuy nhiên, trong lòng cô lại cực kỳ buồn cười, họ xứng sao, bọn họ đến tư cách xách dép cho cô còn chẳng có, huống chi là muốn cưới cô về. Quá nực cười, cô còn cảm thấy nếu về khí chất và ngoại hình, họ đều thua Lăng Thần cả. Thậm chí, tài năng của họ có thể như Lăng Thần sao, cô phải tốn rất nhiều công sức mới có thể mua được công ty của Lăng Thần, Lăng Thần nếu để cậu ấy có hậu thuẫn thì chắc chắn cậu ấy sẽ lấn áp tất cả những “công tử bột” này. Vì vậy, Tuyết Ngọc khi nghe thấy những lời đó thì cô chỉ muốn cười ầm lên mà thôi, đúng là một bọn không biết trời cao...
Sự cạnh tranh bằng lời nói làm cho các nam tử ở đây đều đưa ánh mắt lạnh nhìn nhau. Không ai thua ai, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội này cả, nhất là khi có tin đồn rằng Tuyết Gia muốn tuyển rể cho Tuyết Ngọc.
Đột nhiên, một nam tử đi đến trước mặt người hầu, lấy trong túi ra một chiếc vòng khảm ngọc trai, nói:
-Đây là thành ý của tôi, mong tiểu thư có thể nhận.
Nữ hầu thấy vậy, cô nhìn đằng sau tỏ vẻ hỏi ý của Tuyết Ngọc. Tuyết Ngọc không nói gì, vì vậy cô nữ hầu ứng biến nói:
-Cảm ơn công tử, tôi sẽ nói với cô chủ chuyện đó sau.
Nghe câu trả lời như vậy, cậu ta cười giống như đắc ý rồi lui xuống trước ánh mắt căm thù của mọi người.
Mọi người không chịu thua, ai nấy đều đưa ra món quà quý giá. Ai cũng không chịu thua ai. Cuối cùng quà chất đầy thành một núi nhỏ, nữ hầu nhìn mà phát khiếp.
Tuyết Ngọc nhìn thấy vậy, cảm giác buồn chán truyền tới. Cô không rảnh để nói chuyện với mấy người này, cô còn phải tự tay nấu ăn cho Lăng Thần, chắc cậu ấy đang rất đói.
Vì vậy, Tuyết Ngọc mới đứng dậy, nói với giọng lạnh lùng:
-Xin lỗi tất cả các vị, hiện tại tôi có chuyện, xin phép được đi trước. Còn chuyện tặng quà hay hỏi gì đó các vị có thể đến vào cuối tháng này. Lúc đó tôi sẽ đưa ra câu trả lời...
Các nam tử ở dưới đang tranh nhau, nghe thấy câu này như nhặt được vàng vậy. Đây chẳng phải là một cuộc chọn rể sao, lúc đó ai cũng có cơ hội giành lấy cô ấy rồi.
Nghĩ như vậy, tất cả nam tử đều tỏ vẻ không vấn đề nói:
-Tiểu thư bận có thể về trước..cảm ơn tiểu thư đã đến đây.
Tuyết Ngọc không thèm nghe. Xoay đầu rời đi. Kể cả như vậy nhưng vẻ đẹp của cô ấy cũng làm cho mọi người mê mẩn. Ai ai cũng nhìn theo dáng đi của Tuyết Ngọc cho đến khi cửa đóng lại.
Tuyết Ngọc đi vào, lúc này thư ký bên cạnh nói một cách cung kính:
-Thưa cô, tất cả món đồ kia xử lý như thế nào ạ.
Tuyết Ngọc chỉ đơn giản nói:
-Bán tất cả đi, rồi mang tiền đó từ thiện...
Cô thư ký không nói gì. Cô chỉ ghi vào sổ cái gì đó. Tuy nhiên, cô chợt nhận ra một điều, cô nói:
-Thưa cô chủ, theo lời chủ tịch nói là cuối tháng sẽ có một cuộc “chọn rể”. Hiện tại có cần hủy đi hay không ạ?
Tuyết Ngọc suy nghĩ một lúc, cô lúc đầu định hủy. Tuy nhiên, nghĩ đến Lăng Thần, cô lại cười lạnh,nói:
-Không cần, tổ chức như bình thường. Tuy nhiên, tất cả hạng mục sự kiện đó đều nghe theo ta. Sự kiện đó cần bao vây chặt chẽ, ta không muốn bất cứ ngoại lệ nào.
Thư ký chỉ gật đầu rồi ghi, một lúc sau cô ấy rời đi.
Tuyết Ngọc hiện tại, nếu ai nhìn thấy nụ cười của cô đều sẽ cực kỳ rét lạnh. Cô ấy giống như một người khác vậy, chỉ có Tuyết Ngọc mới biết, cô đang làm một điều rất thông minh. Cô đang tìm cách để hợp thức hóa đám cưới giữa cô và Lăng Thần, không ngờ cô lại có thể nghĩ ra cách đó. Nếu để cho Lăng Thần chiến thắng thì chắc chắn Lăng Thần sẽ thuộc về cô mãi mãi, không ai có thể ngăn cản được.
Hiện tại cho đến lúc đó còn khá xa, cô còn rất nhiều thời gian để có thể âu yếm cậu ấy. Cảm giác ngọt ngào khiến cho cô không thể cưỡng lại được. Tý nữa mình phải hôn cậu ấy nguyên một đêm mới được, hiện tại cô còn phải nấu ăn cho cậu ấy nữa.
Nghĩ như vậy, Tuyết Ngọc từ từ đi theo hướng bếp.