P/S: Nhắc lại cho mấy đạo hữu chưa biết: Bộ này chung với bộ “Ta chỉ muốn làm nam nhân bình thường” và bộ này nó sẽ nặng hơn bộ chính của mình, vì vậy ai muốn nhẹ nhàng thì có thể đọc bộ kia nha. Dù đọc bộ nào thì mình cũng rất cảm ơn. Thêm một điều là cả hai bộ là sáng tác nha, nên là đừng hỏi mình truyện gốc@@.
Lăng Thần ở trong sâu thẳm, cậu nghe được âm thanh rất rất bé:
“Hệ thống đang trong trạng thái khởi động. Ký chủ hiện tại cơ thể chưa đáp ứng đủ điều kiện kích hoạt. Hãy cố gắng ”
Sau vài giậy, tay chân của Lăng Thần nhúc nhích, mắt của Lăng Thần từ từ mở ra. Cảm giác đau truyền từ trong não khiến cậu ôm đầu hồi lâu. Cậu đang cố nhớ xem vừa nãy là người nào nói. Cậu nhớ rõ đó không phải giọng của Tuyết Ngọc.
Lăng Thần nghĩ mãi, nghĩ đến mức đầu cậu muốn nổ tung mà không thể nghĩ ra. Vì vậy nên cậu cho rằng đó chỉ là ảo giác nên cậu bỏ qua. Cậu hiện tại cảm thấy cơ thể mình có một chút sức lực, vì thế nên Lăng Thần không chần chừ tự mình đứng dậy.
Cậu cảm giác mình đã ngất tầm nửa tiếng, rất may là Tuyết Ngọc không có ở đây. Lăng Thần nhìn cả người mình ướt sũng do sàn ướt ngấm vào, vì vậy cậu không ngần ngại dùng luôn nhà tắm để có thể rửa sạch người.
Một điều Lăng Thần kỳ lạ là ở trong buồng tắm có nguyên một tủ quần áo chứa bộ đồ của con trai, mà trông mấy bộ này lại rất vừa với cậu. Lăng Thần hoài nghi Tuyết Ngọc đã điều tra cậu hay không??? Ý nghĩ đó hiện ra lại bị Lăng Thần vứt sang bên, cô ấy sẽ không biến thái đến mức tra tất cả thông tin của cậu đâu nhỉ? (Edit: Nó tra tất đó anh ạ).
Lăng Thần cũng không suy nghĩ đến vấn đề đó nữa, cậu nhận ra một điều rất sốc. Đó là cổ của cậu toàn là dấu hôn và cắn, khi nhìn gương cậu còn không nhận ra cậu nữa. Tuy khuôn mặt đó vẫn là của cậu nhưng khắp người cậu toàn là dấu hôn mà thôi, Lăng Thần chẳng cần suy nghĩ cũng biết đó là của ai. Phải kinh khủng như thế nào mới có thể lưu dấu hôn như vậy, nhất là môi của cậu, cảm giác đau rát hiện rõ. Lăng Thần vội vã dùng nước xối vào, tuy nhiên nó không thể làm mất hết tất cả những dấu hôn đó.
Lăng Thần tức giận, cậu tự nói với chính dấu hôn:
-Đừng tưởng có dể lưu lại dấu trên người tôi...Tôi sẽ không để cô muốn gì cũng được đâu...
Ở một bên khác, Tuyết Ngọc đeo một chiếc tạp dề. Nếu ai nhìn thấy sẽ thấy Tuyết Ngọc cực kỳ mê động lòng người. Một tiểu thư xinh đẹp như hoa khi đeo tạp dề sẽ cho người nhìn một cảm giác rất là lạ. Tuyết Ngọc đang muốn nấu cho Lăng Thần một bữa ăn ngon. Cô đã từng điều tra qua Lăng Thần, thực sự muốn điều tra cậu ấy là một điều cực kỳ khó nhằn, bởi vì cậu ấy che giấu rất kinh khủng, giống như không muốn cho ai biết vậy. Tuy nhiên chính vì điều này mới làm cho Tuyết Ngọc lại càng cảm thấy thích thú, Lăng Thần che như vậy là bởi vì cậu ấy muốn khiêm tốn, một người đàn ông mà chính cô nhìn trúng thì khỏi bàn cũng biết sự cuốn hút đến từ cậu ấy rồi.
Tuyết Ngọc càng tra, cô càng cảm thấy kinh sợ, tuy rằng rất khó tra được nhưng đối với cô không gì là không thể cả. Lăng Thần có bố mẹ sở hữu công ty nhưng hầu như cậu ấy không hề đua đòi, thậm chí có chút “tiết kiệm”. Tuy nhiên nếu giúp được ai đó thì cậu ấy sẽ giúp hết mực. Nghĩ đến cảnh cậu ấy dùng thân che dao cho cô, trái tim của cô lại đập thình thịch, mặt đỏ bừng... càng hiểu cậu ấy, cô càng mê luyến, mê luyến đến mức muốn chiếm cậu ấy làm của riêng cô.
Tuyết Ngọc vừa nấu ăn, vừa suy nghĩ. Ngày xưa cô đã học qua nấu ăn nên mấy món này cô vẫn làm được, cô dùng những nguyên liệu ngon nhất để nấu cho cậu ấy. Cô biết Lăng Thần đang rất yếu, nếu cậu ấy có thể ăn những món do chính tay cô nấu thì cô cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Giống như một cặp vợ chồng, người vợ nấu cho chồng ăn... càng nghĩ đến cô lại càng đỏ mặt...
Tuyết Ngọc hiện tại nghĩ đến cách để mê hoặc Lăng Thần. Cô phải tốn rất nhiều công sức, tài lực mới có thể mua được công ty của Lăng Thần. Thực sự đây là một điều cô chưa bao giờ nghĩ tới, cô cũng không thể ngờ kỹ năng quản trị của Lăng Thần lại kinh khủng như vậy. Rất may là đa số nợ của công ty đó đều là của cô, vì vậy cô mới nắm chắc được như vậy. Chính vì vậy nên cô biết Lăng Thần thực sự quá ưu tú, cô chỉ cần để cậu ấy phát triển là sẽ vượt tầm kiểm soát của cô mất. Cô phải nghĩ cách giam giữ và mê hoặc cậu ấy, không cần làm việc gì cả, cũng chẳng cần phải quản công ty làm gì cho mệt, Lăng Thần chỉ cần mỗi ngày âu yếm cô là cô cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Nghĩ thông suốt, Tuyết Ngọc cười quái dị, cô đổ ở bát súp một chút bột màu trắng. Bột này nó không hề gây hại cho cơ thể, nó chỉ làm cho cơ thể người bị sẽ yếu đi rất nhiều trong một khoảng thời gian dài. Đặc biệt thuốc này chỉ có tác dụng với nam giới. Chính vì vậy đây cũng là cái cho cô phòng thân khi đi ra ngoài, và đương nhiên là liều uống sẽ mạnh hơn rất nhiều so với liều xịt.
Tuyết Ngọc nhìn mâm đồ ăn mà gật đầu. Chỗ đồ ăn này là đủ rồi nhỉ, cô thực sự muốn hôn tiếp Lăng Thần. Cô phải nhanh chóng để Lăng Thần không thể sống được nếu không có nụ hôn của cô. Khuôn mặt ngọc ngà của Tuyết Ngọc lại tươi cười, nhưng nụ cười này lại khiến cho người ta rét run, cô từ từ bưng đồ ăn đến cho Lăng Thần.
Lăng Thần hiện tại cũng đã tắm xong, cậu đang ngồi ở ghế chờ Tuyết Ngọc về. Căn phòng này cậu đã điều tra qua một lượt, nó chỉ có một cửa ra vào. Tất cả mọi thứ đều làm từ vật liệu cực kỳ bền và tinh xảo. Cậu cũng không dám làm gì quá đáng, nếu cậu trốn thoát thì không sao, nhưng nhỡ may cậu mà bị bắt lại thì chắc chắn cậu sẽ bị Tuyết Ngọc hành hạ đến ngất mất. Cậu không thể hiểu được một cô gái đẹp đến cậu cũng phải rung động như vậy lại có thể làm những trò giống vậy. Cậu chắc chắn sẽ không cưới cô ấy, một khi cưới là Tuyết Ngọc có quyền công khai bắt cậu về, lúc đó cho dù cậu chạy được cũng không thể thoát được ma trảo của cô ấy.
Lăng Thần nuốt nước bọt. Cậu hiện tại chỉ còn cách này, đây sẽ là một nhiệm vụ nguy hiểm nhất trong cuộc đời cậu. Đó là chạy trốn khỏi đây.
Tuyết Ngọc là một người cực kỳ đáng sợ, cậu không dám hành động lỗ mãng. Cậu sẽ cố gắng làm hài lòng cô nàng ác quỷ này, nhân lúc đó cậu sẽ lấy chìa khóa và rời khỏi đây. Nghĩ đến việc cô ấy hôn và “hành hạ” cậu, Lăng Thần tay run cầm cập. Tuy nhiên cậu chỉ còn cách đó thôi...
Sau một hồi chờ đợi, cánh cửa mở ra. Một cô gái đi từ bên ngoài, tuy nhiên cô ấy lại đẩy một xe thức ăn đến...
Người mở cửa đó chính là Tuyết Ngọc. Tuy nhiên khi cả hai nhìn nhau thì cả hai đều sửng sốt và bất ngờ. Tuyết Ngọc nhìn Lăng Thần đang ngồi ở bàn đó, tuy nhiên hình như quần áo của cậu ấy đã đổi, cộng thêm mái tóc vẫn còn hơi ẩm khiến cho khí chất Lăng Thần càng lên một tầm cao mới. Tuyết Ngọc trong lòng cười lạnh:
‘Đây mới chính là người đàn ông của mình. Đêm nay cậu chết với tôi...”
Còn Lăng Thần nhìn Tuyết Ngọc đang mặc cho mình bộ tạp dề, cậu cũng sửng sốt khi một cô tiểu thư cao quý như vậy lại mặc bộ đồ đó. Tuy nhiên chính vì như vậy lại càng khiến cho Tuyết Ngọc càng mê hoặc và xinh đẹp hơn...
Tuyết Ngọc cười như hoa nở mùa xuân, đẹp đến Lăng Thần ngây người một lúc, cô đẩy xe đến bàn của Lăng Thần rồi nói:
- Cậu có vẻ đói rồi đúng không? Thật tiếc khi cậu đã tắm rồi, cậu đã bỏ lỡ việc được tôi kỳ lưng cho rồi đó...
Lăng Thần đằng sau gáy rét lạnh khi nghe câu đó. Nhìn nụ cười ngây thơ của cô ấy, Lăng Thần cảm giác mình vừa thoát khỏi một kiếp nạn nữa. Cô nàng này thật là đáng sợ, cậu phải thật cẩn thận.
Nói xong, Tuyết Ngọc lại đưa từng đĩa thức ăn vào bàn. Lăng Thần nhìn từng đĩa mà cảm thấy kinh ngạc. Tất cả món này đều toàn là món đắt tiền, nào là súp vi cá mập, bào ngư, trứng cá tầm, .... tất cả những thứ đắt đỏ nhất thể giới đều ở đây.
Điều này khiến cho một người “nghèo” như Lăng Thần đều khiếp sợ. Thực sự phải giàu như thế nào mới có có những nguyên liệu này chứ.
Lăng Thần chắc chắn sẽ không ăn, cậu tuy biết những món này đắt tiền, cộng thêm đó là món do chính Tuyết Ngọc nấu nhưng cậu không hề biết trong này có gì mờ ám không. Cậu cũng không phải là người ưa ăn trực nên cậu sẽ cố gắng từ chối những món này...
Tuyết Ngọc nhìn thấy Lăng Thần kinh ngạc, cô trong lòng cũng có chút tự hào. Không ai có thể cưỡng nổi việc một tiểu thư như cô tự tay nấu những món ăn tuyệt hảo như vậy. Tý nữa cô phải lấy một chút lợi tức mới được. Nghĩ đến như vậy, cô nhìn Lăng Thần đang nhìn vào món ăn rồi liếm môi của mình trông cực kỳ quyến rũ.
Lăng Thần cảm giác rất lạ, tuy nhiên cậu không biết cảm giác đó từ chỗ nào. Cậu chỉ biết là những món này cậu không thể ăn được. Vì vậy, cậu hỏi một chút Tuyết Ngọc :
-Món ăn này do cô nấu hay sao???
Tuyết Ngọc chỉ gật đầu nhè nhẹ nói:
-Tôi biết cậu mệt nên tôi mới tự tay nấu những món như vậy. Cậu đừng ngại, cứ thưởng thức đi, nếu để nguội sẽ không ngon...
Lăng Thần bên ngoài cười nhưng bên trong khinh cô nàng cực độ. Tôi mệt là do ai?? May mà cô còn không hành hạ tôi lúc tắm nữa đó...Hiện tại bây giờ còn muốn làm gì tôi nữa. Mặt Lăng Thần tỏ vẻ ngạc nhiên, nói:
-Những món này quá đẹp, tôi không nỡ ăn...
Tuyết Ngọc thấy Lăng Thần khen như vậy, tính tình tiểu thư của cô được thỏa mãn, cô ngồi xuống đối diện Lăng Thần. Động tác uy nhã nhưng cực kỳ phong hoa quyến rũ, cô lấy một chiếc thìa nhỏ rồi lấy một chút đồ trong mân, từ từ đưa về hướng của Lăng Thần rồi nói:
-Tốt, cậu đã làm tôi hài lòng. Đây là phần thưởng của cậu...
Lăng Thần nhìn miếng thức ăn đang đưa từ từ trước mặt cậu. Trán của cậu đổ mồ hôi lạnh, cậu tin chắc chắn rằng thức ăn này có vấn đề. Nụ cười của cô ấy cậu nhận ra có điều mờ ám...
Tuyết Ngọc đang chờ Lăng Thần ăn đồ ăn trên thìa cô đang cầm. Miệng cô cười thật tươi nhưng trong lòng lại nghĩ:
“Ăn đi...cậu ăn rồi thì đêm nay tôi sẽ thưởng cho cậu thật nhiều..”
Lăng Thần đang trong thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu cậu đồng ý thì cậu sẽ không biết tiếp theo cậu sẽ đối mặt với những gì, nhưng nếu cậu không đồng ý thì cậu sẽ chọc giận Tuyết Ngọc. Cậu không biết phải làm gì cả...
Nhận thấy Lăng Thần không hề có muốn ăn đồ của cô, Tuyết Ngọc mặt từ vui tươi từ từ chuyển sang mặt mất kiên nhẫn, khí thế cô lan tỏa khiến cho Lăng Thần khó thở. Tuyết Ngọc từ từ nói một cách từ tốn nhưng khí thế cực kỳ kinh khủng:
-ĂN...
Lăng Thần hiện tại biết mình không còn đường lui . Vì vậy cậu nói giống như mình đang làm sai:
-Thưa cô. Tôi hiện tại không đói...
Tuyết Ngọc nghe như vậy. Cô chỉ cười một cách châm biếm, khí thế cô tăng vọt làm cho Lăng Thần run rẩy:
-Cậu đang chọc tức tôi đúng không. Tôi cho cậu lựa chọn lần cuối. Ăn hay không ăn???
P/S: Úi, 1h rồi, ngủ thôi. Nếu độc giả cảm thấy hay có thể donate hay đề cử or bình luận giúp ta nha. Truyện bị flop khiến ta buồn lắm...