Tuyết Ngọc nói ra lời này. Khí thế trên người cô tăng vọt, uy áp vô hình đè nặng Lăng Thần khiến cho Lăng Thần có cảm giác khó thở.
Lăng Thần đổ mồ hôi lạnh, hai mắt nhìn thẳng Tuyết Ngọc đang từ từ lại gần. Cậu hiện tại cơ thể còn rất yếu, nếu cậu manh động thì chắc chắn kết quả sẽ rất thảm với cậu. Lăng Thần run sợ từ từ lui về sau...
Tuyết Ngọc vừa tiến vừa nói một cách tự nhiên:
-Đừng chạy! Cậu ăn xong tôi sẽ cho cậu phần thưởng... rất to đó...
Lời nói dịu nhẹ như xuyên thẳng vào tâm trí Lăng Thần. Lăng Thần thực sự phải kính sợ trước sự mê hoặc của cô nàng này. Tuy nhiên, cậu không ngu ngốc đến mức đáp ứng việc này, cậu dám chắc nếu cậu làm vậy thì phần thưởng dành cho cậu sẽ không như cậu mong nghĩ.
Lăng Thần trong lúc bối rối thì Tuyết Ngọc càng tỏ vẻ yêu mị hơn. Việc một tiểu thư mặc đồ hầu gái đã làm cho Lăng Thần bất ngờ, ánh mắt cô ấy giống như chỉ nhìn chằm chằm vào cậu khiến chi Lăng Thần nổi da gà. Từng bước, từng bước Lăng Thần đi lùi... Lăng Thần đang đối diện với một cô “ác quỷ” mà cậu không thể phản kháng được.
Tuyết Ngọc không nghe được câu trả lời của Lăng Thần. Cô cũng không để ý, thay vào đó cô nhìn từng bước Lăng Thần đi , miệng nở nụ cười nói:
-Cậu biết tôi ghét nhất là người không nghe lời không ? Nào, đừng chạy nữa, đến đây và ăn đi nào. Cậu không ăn là tôi không vui đâu...
Lăng Thần sợ sệt, vừa lùi vừa nói:
-Tôi...tôi không đói...
Tuyết Ngọc khuôn mặt vui vẻ nhưng khí thế cô tăng vọt. Lăng Thần cảm giác không ổn, cậu định dùng tất cả sức lực định tránh thoát khỏi Tuyết Ngọc để chạy ra ngoài. Cậu biết là mặc dù sức lực cậu đã rất yếu nhưng kể cả thế cậu cũng không muốn rơi vào tay của cô ác quỷ này.
Lằng Thần không thể ngờ rằng Tuyết Ngọc đã nhận ra mục đích của cậu. Ngay từ lúc ánh mắt cậu chuyển hướng thì Tuyết Ngọc đã biết ý đồ của cậu. Ánh mắt cô từ mê li chuyển sang lạnh băng, miệng cô cười lạnh. Cô dùng tay còn lại đẩy Lăng Thần về phía sau.
Lăng Thần bất ngờ không đề phòng việc Tuyết Ngọc sẽ hành động như vậy. Cộng thêm việc thân thể yếu khiến cậu ngã về phía sau. Tuy nhiên Lăng Thần lại ngã đúng vào chiếc giường.
Một cảm giác không lành truyền tới, Lăng Thần chưa kịp làm gì thì một thân hình mềm mại đến tột cùng đã nhảy vồ lên người cậu. Đương nhiên ai cũng biết người đó là Tuyết Ngọc rồi.
Thân hình nhỏ nhắn của Tuyết Ngọc cộng thêm việc cô ấy đang mặc bộ đồ hầu gái khiến cho ai nhìn cũng có cảm giác mới lạ. Ai ai cũng sẽ tưởng là Lăng Thần bắt ép cô hầu gái này làm điều “xấu xa”. Tuy nhiên, sự thật lại là điều ngược lại.
Tuyết Ngọc ngồi trên người Lăng Thần, thân thể cô run rẩy, thực sự thân thể của Lăng Thần rất săn chắc khiến cho cô cũng khó lòng bình thường nổi. Nhìn cơ bụng bị lộ ra một chút khiến cho Tuyết Ngọc có chút đỏ mặt, tuy nhiên rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần.
Nhìn Lăng Thần đang sợ sệt nhìn cô, cô lấy đằng sau ra một bát súp. Cô từ từ dùng một chiếc thìa xúc một chút, sau đó cô từ từ đưa lên trước miệng thổi một chút để cho súp bớt nóng. Động tác của Tuyết Ngọc cực kỳ tinh tế, cộng thêm việc cô ấy có khí chất của một tiểu thư khuê các khiến cho hành động đó giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Tuy nhiên, Lăng Thần không hề vui một chút nào. Cậu hiện tại chỉ cầu mong Tuyết Ngọc đừng giờ trò quá đáng. Nhưng Lăng Thần cũng phải công nhận là động tác của Tuyết Ngọc rất đẹp, cậu thực sự khó có thể tin được một cô nàng hoàn hảo như vậy hiện tại lại định “giúp” cho cậu ăn như thế này.
Tuyết Ngọc thổi một chút xong, cô đưa đến trước miệng của Lăng Thần. Miệng nói nhẹ nhàng:
-Nào... Súp này ngon lắm đó. Aaaaa nào..
Hương thơm ngào ngạt khiến cho Lăng Thần có chút thèm. Tuy nhiên, ánh mắt của Tuyết Ngọc có chút đáng sợ khiến cho cậu rất lo âu, cơn đói cậu vẫn áp chế được, thay vào đó, cậu tỏ vẻ nghiêm túc nói:
-Tôi có thể làm giúp cô để trả công được không vậy? Nếu như thế này tôi không được tự nhiên cho lắm...
Lăng Thần nói xong, tay của Tuyết Ngọc đột nhiên ngưng lại. Lăng Thần cứ tưởng mình thất bại, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Tuyết Ngọc. Tuy nhiên, một bất ngờ đã dành cho cậu.
Tuyết Ngọc cười, cô cười rất đẹp, điều này khiến cho Lăng Thần có chút hi vọng, mặc dù đó là hi vọng xa vời. Tuyết Ngọc dừng động tác cất thìa, sau đó cô nhìn Lăng Thần nói một cách trêu đùa:
-Thật vậy sao? Cậu có thể giúp tôi một việc sao...
Lăng Thần cố gắng gật đầu. Ánh mắt tự tin nói:
-Đương nhiên. Tôi đã có rất nhiều kinh nghiệm, cô chỉ cần nói ra, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm...
Lăng Thần nói cực kỳ tự tin. Cậu từ bé đã làm đủ mọi chuyện, từ việc nhặt rác, bán ve chai, bán vé số,...rồi đến nấu ăn, đánh đàn,... cho đến làm giám đốc của một công ty. Cậu thông thạo mọi thứ. Đặc biệt hơn là mọi việc cậu làm đều khiến cho người ta không thể tin nổi...
Lăng Thần hiện tại trước tiên là đồng ý làm cho Tuyết Ngọc. Cậu cũng không cần công lao gì cả, chỉ cần tránh xa khỏi cô nàng “ác quỷ” này là điều cậu rất vui rồi. Sau đó cậu sẽ từ từ nghĩ cách chạy ra khỏi đây. Một kế hoạch hoàn hảo.
Tuyết Ngọc nghe Lăng Thần nói chắc nịch như vậy. Cô tỏ vẻ thú vị nhìn Lăng Thần nói:
-Tôi chưa nói cậu đã đồng ý rồi à. Tôi còn sợ cậu không làm được chứ.
Lăng Thần nghe vậy. Tia hi vọng của cậu càng bộc lộ rõ hơn. Cậu đảm bảo nói:
-Chỉ cần không phải việc phạm pháp, cô yêu cầu gì tôi cũng sẽ làm...
Tuyết Ngọc cười như hoa. Nụ cười của cô ấy giống như hoa nở mùa xuân. Mê hoặc lòng người. Tuyết Ngọc vui vẻ cười nói:
-Chắc chứ??? Tôi sẽ rất buồn nếu cậu không làm được đó.
Lăng Thần cũng vui vẻ, mặc dù tình cảnh lúc này khiến cậu chẳng vui vẻ tý nào. Tuy nhiên cậu vẫn nói như đinh đóng cột:
-Chắc chắn...
Tuyết Ngọc nghe vậy, tâm tình cô giống như đang vui. Lăng Thần cảm nhận được ánh mắt cô ấy đang rất sung sướng. Cậu không biết cái nhiệm vụ đó là gì, nhưng nhìn Tuyết Ngọc vui như vậy thì cậu cũng đoán ra đây là nhiệm vụ khó rồi.
Tuy nhiên, kể cả lên trời xuống biển thì cậu cũng sẽ cố làm. Vì tương lai, cậu nhất định phải bắt lấy.
Tuyết Ngọc rất vui, cô nhìn Lăng Thần rồi nói một cách hài hòa:
-À tôi quên chưa nói về công lao nhỉ...
Lăng Thần nghe vậy, cậu cũng nghiêm túc đáp:
-Tôi không cần đâu, chỉ cần làm cho cô là tôi vui rồi...
Lăng Thần nói như vậy nhưng trong lòng cậu đang cố gắng tìm cách chạy khỏi đây. Thoát khỏi vị tiểu thư này là điều hạnh phúc nhất bây giờ rồi, cậu đâu có phải người hám tiền bạc quyền lợi đâu...
Tuyết Ngọc lại lắc đầu khi nghe câu trả lời của Lăng Thần. Cô nói:
-Không được, việc này cực kỳ trọng đại, tôi hứa nhất định sẽ cực kỳ sung sướng khi làm xong việc này. Việc này cũng rất đơn giản.
Lăng Thần nghe vậy, cậu cứ tưởng cô nàng này nói đùa. Tuy nhiên cậu vẫn nói:
-Được... tôi sẽ cố gắng làm ... Vậy việc của tôi là gì vậy???
Lăng Thần mong chờ nhìn Tuyết Ngọc. Cậu cảm giác mình giống như sắp được rời khỏi đây vậy. Vậy là cậu sẽ không cần bị cô nàng này hành hạ nữa, cuối cùng cậu cũng sắp thoát khỏi cô nàng này rồi.
Tuyết Ngọc nhìn Lăng Thần đang mong chờ. Cô không nói gì, tuy nhiên bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô lại sờ vào gò má của Lăng Thần khiến cho Lăng Thần có chút lạ kỳ. Sau đó, Tuyết Ngọc nở nụ cười tươi tắn nói:
-Tới đây sẽ có một tiệc cưới... Và tôi muốn cậu là chú rể của tôi trong đám cưới đó....Anh yêu...
Ánh mắt mê li đẹp long lanh nhìn vào Lăng Thần. Hiện tại trong mắt cô chỉ còn lại khuôn mặt Lăng Thần.
Lăng Thần giống như nghe thấy tiếng sét đánh....
P/S: Truyện flop quá huhu thêm quả tụt top thảm hại thật, hazz buồn x2....