Lời nói đầu: Năm cũ đã qua, chúng ta đã bước sang một năm mới. Năm mới kính chúc mọi người có thật nhiều sức khỏe để có thể đạt được nhiều thành công, và mình cũng rất cảm ơn tất cả những độc giả đã ủng hộ truyện của mình. Cảm ơn tất cả mọi người...
Tuyết Ngọc nói một cách cực kỳ êm dịu, giống như cô muốn ru ngủ Lăng Thần bằng tiếng gọi đó. Tuy nhiên, Lăng Thần lại giống như không thể tin được, cậu hỏi lại:
-Cô, cô nói gì cơ...???
Giọng điệu giống như đang không thể tin được khiến cho Tuyết Ngọc khá buồn cười. Cô mỉm cười, nụ cười từ một tiểu thư lạnh lùng nhưng lại mang bộ đồ hầu nữ khiến cho Lăng Thần ngây người, nụ cười của cô ấy thực sự quá đẹp, quá mê người. Tuyết Ngọc tỏ vẻ cực kỳ yêu mị nói nhẹ với Lăng Thần:
-Tôi muốn...cậu...
Lời nói khiến cho Lăng Thần rùng mình. Tuyết Ngọc cậu cảm giác rằng cô ấy đang cực kỳ “yêu” cậu. Ánh mắt long lanh như muốn hóa thủy của Tuyết Ngọc, bờ môi đỏ mọng cộng thêm khuôn mặt muốn người ta phạm tội của Tuyết Ngọc, đến cả bàn tay mềm mại như nhung đang chạm vào má của cậu, rồi mùi hương thoang thoảng,... tất cả mọi thứ giống như đang công kích vào từng tầng phòng ngự của Lăng Thần.
Lăng Thần trong đầu chia ra làm hai phe. Một phe thì muốn cậu thuận theo ý của Tuyết Ngọc, cô ấy có tất cả những gì mà một cô gái cần có, thậm chí, mọi thứ cô ấy sở hữu còn vượt xa so với tiêu chuẩn. Vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang lại chung tình như cô ấy thì tội gì mà không đồng ý.
Tuy nhiên, một phe khác thì lại cho rằng cô ấy đang chơi bài tâm lý. Chỉ cần cậu đồng ý là chắc chắn cô ấy sẽ có cớ để giam giữ cậu. Nếu cậu với cô ấy thành đôi vợ chồng thì chắc chắn cô ấy sẽ có thể quyết định toàn bộ cuộc đời của cậu. Tuyết Ngọc xinh đẹp có, giàu có cũng có, chung tình có thừa nhưng độ mưu mô và xảo quyệt thì cậu biết cô ấy cũng không phải dạng đùa. Nếu không thì cô ấy cũng không thể nào cầm nổi quyền lực như vậy.
Tuyết Ngọc thấy Lăng Thần đang mê man suy nghĩ. Trong lòng cô cười lạnh. Chỉ cần Lăng Thần đồng ý, chỉ cần cậu ấy thành chồng của cô thì chắc chắn cô sẽ có thể biến Lăng Thần thành của cô. Lúc đó cô “yêu thương” kiểu gì mà chẳng được.
Tuyết Ngọc không chịu ngồi yên, cô muốn cho ý chí Lăng Thần lung lay. Cô phải nghe được chính miệng Lăng Thần đồng ý thì cô mới an tâm. Chính vì vậy, cô từ từ ghé vào tai của Lăng Thần, cô nói một cách cực kỳ êm dịu:
-Cậu chỉ cần đồng ý, thì thân thể này sẽ thuộc về cậu. Lúc đó cậu làm gì tôi mà chả được...
Nói xong, Tuyết Ngọc dùng tay của cô ấy cầm lấy tay của Lăng Thần rồi tự đặt lên vai cô giống như cô đang muốn Lăng Thần làm điều đó vậy.
Ý chí Lăng Thần bị một cú vấp bởi câu nói đầy dụ hoặc của Tuyết Ngọc đó. Chỉ cần cậu đồng ý thì cậu sẽ được thân thể của cô ấy. Ánh mắt Lăng Thần mê man nhìn trước người Tuyết Ngọc. Hai tay của cậu đang đặt lên vai cô ấy, cảm giác mềm mại nhỏ nhắn rất dễ chịu.
Lăng Thần không tự chủ nhìn vào bộ ngực của Tuyết Ngọc. Bộ ngực tuy không đồ sộ nhưng cũng để cho Lăng Thần đỏ mắt...
Đột nhiên, trong đầu Lăng Thần có một giọng nói:
-Cảm nhận được ký chủ đang loạn thần do thuốc. Hệ thống tự động giải trừ. Phí giải trừ sẽ tính sau khi ký chủ kích hoạt hệ thống...
Ánh mắt Lăng Thần bắt đầu trở lại bình thường. Cậu hoảng sợ thầm hô nguy hiểm. Cậu không ngờ được chính cậu còn dính thêm thuốc như vậy. Nhìn Tuyết Ngọc đang giống như chờ cậu làm chuyện gì đó, Lăng Thần trong lòng chìm xuống đáy cốc.
Cậu biết Tuyết Ngọc âm hiểm nhưng cậu không thể tin được cô ấy lại âm hiểm đến mức đáng sợ như vậy được. Cậu không hề biết mình bị thế này từ bao giờ. Chỉ cần cậu không tỉnh lại một chút, một chút thôi thì chắc chắn cậu sẽ làm điều hối hận nhất trong cuộc đời cậu.
Tuyết Ngọc cảm nhận được Lăng Thần không giống như trước, ánh mắt cậu ấy không hề nhìn loạn cô nữa, thân thể cậu ấy cũng không nóng như trước. Điều này khiến cho Tuyết Ngọc có cảm giác là Lăng Thần đã thoát khỏi thứ thuốc đó.
“ Chết tiệt” Tuyết Ngọc trong lòng nghĩ. Tuy nhiên cô vẫn chờ câu trả lời của Lăng Thần, cô mong cảm nhận đó chỉ là ảo giác.
Thứ thuốc đó cô phải tìm rất lâu mới có thể mua được. Nó không mùi không màu không vị, tuy nhiên chỉ cần nam nhân nào hít phải thì người đó sẽ bộc phát những năng lực nguyên thủy nhất của mình, cho dù ý chí người đó có cao như nào. Cô cứ tưởng thứ thuốc này sẽ khiến cho Lăng Thần mất trí, lúc đó cô sẽ từ từ để Lăng Thần không thể nào quên được cô. Nhưng dường như cậu ấy chỉ bị một lúc, cô cảm nhận được hơi thở Lăng Thần càng ngày càng ổn định.
Lăng Thần nhìn Tuyết Ngọc đang đợi cậu trả lời. Trong lòng cậu càng căm tức cô nàng ma quỷ này, nếu cậu không tỉnh lại sớm thì hiện tại cậu đang bị cô ấy “ăn” không sót thứ gì rồi. ( Edit: sao t thấy sai sai, phải là được ăn chứ).
Lăng Thần cố gắng không tỏ vẻ khó chịu, cậu cười nói:
-Có việc gì khác không vậy? Việc này e rằng hơi khó.
Tuyết Ngọc nghe vậy, cô biết kế hoạch của cô đã thất bại. Tuy nhiên, cô không tức giận, cô không tin là cô không thể làm gì Lăng Thần. Vì vậy, cô tỏ vẻ buồn bã nói:
-Đó là việc mà tôi muốn làm nhất bây giờ. Nếu cậu không làm thì tôi sẽ buồn mất...
Nói xong, Tuyết Ngọc dùng tay ôm lấy mắt, kêu “hức hức..” giống như sắp khóc. Lăng Thần không hề cảm thấy đáng thương, cậu đang không biết cô ta đang ủ âm mưu gì nữa.
Tuy nhiên, Lăng Thần vẫn tỏ vẻ an ủi, tay run run đặt lên đầu cô ấy rồi nói:
-Việc này là việc trọng đại. Tôi muốn có thời gian suy nghĩ...
Tuyết Ngọc nghe vậy. Đột nhiên cô hôn Lăng Thần, Lăng Thần không đề phòng bị cô ấy cho ăn “cháo lưỡi”. Nhưng rất nhanh cô ấy bỏ ra rồi nói:
-Được, chuyện đó thì chúng ta sẽ bàn sau. Hiện tại thì chúng ta ăn thôi chứ nhỉ...
Lăng Thần bị Tuyết Ngọc cho ăn cháo lưỡi khiến cậu vô cùng khó chịu và bất lực. Cảm giác ngon ngọt và mùi hương của cô ấy vẫn còn đọng lại rõ trong miệng của cậu. Nhưng cho dù vậy cậu vẫn không dám làm điều gì cả, cậu tỏ vẻ không để ý.
Nói đến chuyện ăn, Lăng Thần sợ sệt. Đột nhiên, cậu lại nghĩ ra một kế. Vì vậy, cậu nói một cách khá là bỡ ngỡ:
-Cô....cô để tôi đút cho ăn...được không???
Lăng Thần chỉ hi vọng mình sẽ không phải ăn, vì vậy, cậu mới phải nghĩ ra cái kế đó. Cứ tưởng rằng Tuyết Ngọc sẽ từ chối. Nhưng không, Tuyết Ngọc mắt sáng lên, cô lấy ngón tay của Lăng Thần rồi mút ngón cái, khuôn mặt ngây thơ nói:
-Được...nếu vậy thì quá..quá tốt..
Lăng Thần nghe vậy. Cậu gật đầu nhưng ở trán cậu biểu hiện sự tức giận. Cô đồng ý thì đã đành, vậy còn lấy tay tôi mút để làm cái gì, không lẽ tay tôi là cái kẹo chắc. Nhìn Tuyết Ngọc giống như đứa trẻ đang mút tay cậu như cái kẹo khiến cho Lăng Thần không biết nói gì cả. Cậu chỉ biết giấu cảm xúc đáp ứng mà thôi.
Tuyết Ngọc mút lấy tay Lăng Thần, vừa mút vừa đi. Còn Lăng Thần thì đi đằng sau, cậu cảm giác cơ thể cậu có một chút năng lượng, vậy nên cậu vẫn có thể đi được.
Cậu cùng Tuyết Ngọc ngồi cũng một chiếc ghế. Thức ăn vẫn còn bày trên bàn. Tuy nhiên Tuyết Ngọc chỉ dựa vào cậu, cô ấy nhắm mắt giống như đang đợi Lăng Thần “bón” cho ăn.
Lăng Thần cười trừ, cậu lấy chiếc dĩa, cậu cắt miếng thịt bò. Rất nhanh một miếng thịt bò đã được cậu cắm vô dĩa, cậu từ từ đưa đến trước mặt Tuyết Ngọc. Mặt cười ngượng ngạo nói:
-A... nào...
Tuy nhiên, Tuyết Ngọc lại không mở miệng, thậm chí cô ấy còn chẳng để ý lời của cậu. Cô ấy vẫn dựa vào đó, nhắm mắt đợi chờ.
Lăng Thần sau vài câu nói, không thấy cô nàng này trả lời. Trong lòng cậu rất khó chịu, cô nàng này không biết trong đầu lại tỏ ý gì nữa, uống cho cậu tận tâm như vậy.
Tuy trong lòng khó chịu cực độ, nhưng Lăng Thần vẫn cố gắng hỏi:
-À, cô không muốn tôi giúp ạ ?
Tuyết Ngọc lúc này mới mở mắt, cô ngây thơ nói:
-Đâu, cậu chưa làm cho tôi mà...
Lăng Thần khó hiểu, thế vừa nãy cậu đang làm trò hề à. Lâm Thần khó hiểu nói:
-Không, tôi vừa làm rất nhiều lần rồi. Tuy nhiên cô không mở miệng...
Tuyết Ngọc khuôn mặt ngây thơ tỏ vẻ khó hiểu nói:
-Không, cậu làm vậy không phải là “đút” cho tôi ăn...
Lâm Thần càng ngày càng không hiểu. Cậu hỏi :
-Vậy như thế nào mới chuẩn ạ? Tôi làm sai chỗ nào vậy?
Tuyết Ngọc nghiêng cái đầu. Tỏ ra vẻ mặt vô tội, cô ấy nhìn cậu giống như nhìn một ma mới vậy. Cô ấy nói một cách thản nhiên:
-Vậy mà cậu cũng không biết? Đương nhiên là phải dùng miệng để “đút” cho tôi ăn rồi. Thế mà cậu cũng không biết...
Khuôn mặt ngây thơ, lời nói thản nhiên của Tuyết Ngọc làm cho Lăng Thần im cứng miệng....
P/S: Tập sau sẽ khá nặng. Mong ae nào không đủ tuổi rời đi hehe.