Lăng Thần trầm mặc nhìn Tuyết Ngọc đang ngây ngô nói ra những từ đó. Lăng Thần không biết nên nói cô nàng xinh đẹp này đang quá ngây thơ hay quá xảo quyệt nữa.
Lăng Thần cảm nhận được cơ thể mềm mại đang chà sát thân thể cậu. Lăng Thần cố gắng giữ bình tĩnh và đáp:
-Không được... điều này là không thể nào...
Lăng Thần nói xong câu này thì một luồng hàn ý xuất hiện. Nó càng ngày càng mãnh liệt làm cho Lăng Thần căng thẳng. Luồng hàn ý này chính là từ trên người Tuyết Ngọc phát ra.
Tuyết Ngọc nghe vậy, khuôn mặt từ ngây ngô chuyển sang khuôn mặt lạnh lùng. Ánh mắt như dao nhìn thẳng vào mắt Lăng Thần, miệng cười một nụ cười nhẹ rồi cô ấy lạnh lùng nói:
-Việc gì cậu cũng từ chối. Tôi rất ghét những người không nghe lời. Hay là sự trừng phạt của tôi còn quá nhẹ nhỉ...
Khuôn mặt xinh đẹp không một chút biểu cảm nói một cách lạnh lùng khiến cho tâm hồn Lăng Thần run rẩy. Lăng Thần thực sự trong lòng chỉ muốn kêu oan, cậu rất muốn làm điều gì đó hài lòng vị tiểu thư ác quỷ này nhưng những việc mà cô ấy đưa ra khiến cậu không tài nào làm nổi. Cậu có cảm giác Tuyết Ngọc giống như đang từng bước từng bước “hành hạ” cậu, mà điều oái oăm là cậu lại không thể phản kháng được, thật là trớ trêu...
Lăng Thần hiện tại đang rất căng thẳng, nếu cậu không làm theo ý cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ cho cậu một cơn “ác mộng”, nguyên một ngày cô ấy hôn cậu điên cuồng khiến cậu sống dở chết dở, nếu thêm một lần nữa thì chắc cậu không còn ngày mai mất.
Lăng Thần run rẩy, cậu vẫn cắn răng chịu đựng nói ra từng chữ:
-Xin lỗi, vừa nãy...tôi nói nhầm... tôi sẽ làm theo ý cô...
Lời nói giống như đã chấp nhận sự thực. Đối với cậu việc này tuy làm cho cậu rất “kinh tởm” nhưng như thế còn tốt hơn cả trăm lần việc Tuyết Ngọc nổi trận lôi đình. Lăng Thần hiện tại chỉ mong cô ấy đừng bắt ép cậu quá....
Hàn ý trong phòng cũng đột nhiên biến mất. Tuyết Ngọc lại trở về vẻ mặt dễ thương giống như một thiếu nữ vậy. Đặc biệt hơn, cô ấy còn tỏ vẻ mong chờ giống như đang đợi được cho quà, vẻ mặt đang cực kỳ mong đợi nói:
-Nhanh lên nào, tôi sắp đói không chịu nổi rồi...
Lăng Thần phải nể phục sự thay đổi chóng mặt của Tuyết Ngọc. Cô ấy bây giờ đâu có phải là một vị tiểu thư lạnh như băng đâu, đây chẳng khác nào một cô gái đang đòi cậu cho kẹo. Nếu cậu nói ra chắc chẳng ai tin được. Tuyết Ngọc hết lần này đến lần khác khiến cho cậu phải mở rộng tầm mắt.
Lăng Thần cũng không dám câu giờ, cậu biết cô nàng này tính tình nóng lạnh bất thường. Cô ấy có thể tức giận bất cứ lúc nào, mà cậu rất sợ cô ấy lại trút giận lên người cậu. Vậy nên trước hết cứ đáp ứng cô nàng này đã.
Lăng Thần tỏ vẻ tươi cười, cậu cắt từng thớ thịt bò kobe, từng miếng được cậu cắt ra một cách chỉnh tề và tinh tế. Xong xuôi, cậu đưa đến trước mặt Tuyết Ngọc.
Như Lăng Thần dự đoán, cô ấy chẳng đoái hoài gì cả, vẫn mong chờ nhìn cậu. Điều này làm cho Lăng Thần vô cùng khó xử, tuy nhiên rất nhanh cậu đã vứt hết tất cả liêm sỉ của cậu. Đây cũng là lần đầu cậu dùng miệng để đưa thức ăn cho một cô gái, mà cô gái đó lại là một vị tiểu thư cực kỳ khét tiếng và lạnh lùng. Miếng thịt được cậu dùng răng giữ chặt rồi từ từ đưa đến trước Tuyết Ngọc.
Còn về phần Tuyết Ngọc. Cô phải rất nghi lực mới có thể chống chọi được sự mê hoặc của Lăng Thần. Cậu ấy thực sự quá đẹp, quá soái lại còn cực kỳ nam tính. Nếu không phải do quy định của gia phả nhà cô cực kỳ nghiêm khắc trong truyện yêu đương thì hiện tại cô đang “ăn sạch” Lăng Thần rồi. Từng động tác của cậu ấy giống như đang dụ hoặc cô vậy, thử hỏi một chàng trai đẹp như Lăng Thần thì ai có thể cưỡng lại chứ, mà chính cậu ấy là ân nhân cứu mạng của cô nên cô nhất quyết phải có cậu ấy bằng được.
Tuyết Ngọc nhìn Lăng Thần nhắm mắt, bỡ ngỡ cắn đầu miếng thịt rồi đưa đến trước mặt cô. Tuyết Ngọc trong lòng cười lạnh. Trong lòng cô nghĩ thầm
“ Hừ...trò vặt này mà cũng dám...”
Lăng Thần trong lòng thoải mái. Làm như vậy thì thực ra cậu cũng không khó xử lắm, chỉ cần cô ấy vừa động vào miếng thịt là cậu ngay lập tức nhả ra. Lăng Thần trong lòng khen mình thật thông minh...
Tuy nhiên, niềm vui ngắn chẳng bao lâu, một vật gì đó vừa ẩm ướt lại còn mềm mại đang nút lưỡi của cậu. Lăng Thần biến sắc định đẩy ra nhưng đã quá muộn. Tuyết Ngọc đã hút lấy lưỡi của cậu cùng với miếng thịt.
Rất nhanh, Tuyết Ngọc buông ra, giống như đã đạt được mục đích. Nhìn Tuyết Ngọc ăn miếng thịt một cách ngon lành sau khi làm điều đó khiến cho Lăng Thần cứng họng.
Vị ngọt của thịt hòa quyện cùng với chất dịch cô lấy được khiến cho Tuyết Ngọc cảm giác cực kỳ ngon miệng. Thật là ngon, chưa bao giờ cô cảm thấy ngon miệng tới mức này. Tuy hơi biến thái nhưng dù sao cậu ấy sau này chắc chắn sẽ là “chồng” của cô, lúc đó chuyện này thì đó là điều rất bình thường. Tuy nhiên, cô sẽ không để Lăng Thần tiếp xúc bất cứ cô gái nào cả.... Tuyết Ngọc thỏa mãn vừa thưởng thức miếng thịt vừa nghĩ ngợi những thứ mà cô sẽ “yêu thương” Lăng Thần sau này...
Lăng Thần nhìn Tuyết Ngọc đang thỏa mãn rồi nghĩ ngợi. Trong lòng cậu tràn ra một cảm giác không ổn, cậu chưa từng thấy cô ấy tỏ vẻ như vậy, cô ấy giống như đang được thưởng thức một thứ tuyệt vời nhất trên đời, bằng chứng là vẻ mặt cô ấy đang cực kỳ thỏa mãn. Thậm chí, thân thể của cô ấy đôi lúc còn run rẩy từng đợt khiến cho Lăng Thần không dám cử động nhiều. Lưỡi của cậu hiện tại chỉ toàn là chất dịch từ Tuyết Ngọc cùng với mùi hương mà cậu cũng biết là của ai. Tuy nhiên cậu chỉ có thể nuốt xuống cục tức này, cậu biết là cậu chỉ cần tỏ vẻ khó chịu là chắc chắn cậu sẽ không hề yên ổn với cô nàng này. Vậy nên điều tốt nhất cậu có thể làm là im lặng chịu đựng và làm cho cô nàng này thỏa mãn.
Sau khoảng vài phút. Tuyết Ngọc đã thưởng thức xong miếng thịt. Khuôn mặt như ngọc của cô mới cúi xuống nhìn Lăng Thần, ánh mắt chỉ còn hình bóng Lăng Thần giống như không thể chia xa. Cô lại tỏ vẻ giống như lúc trước, tuy nhiên hiện tại cô lại cảm giác cực kỳ mong chờ nói:
-Tiếp đi, cho tôi ăn tiếp đi...( edit: hmm thức ăn tẩm đá à???)
Lăng Thần nhìn Tuyết Ngọc đang đợi chờ giống như rất thèm khát vậy. Cậu còn thấy Tuyết Ngọc còn liếm môi trông cực kỳ dụ hoặc... Lăng Thần cho dù tâm trí có mạnh đến cỡ nào nhưng cậu vẫn không chắc có thể chống nổi một cô gái như Tuyết Ngọc hay không...
Lăng Thần để mắt ở hướng khác, cậu gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lúc này Tuyết Ngọc mới cực kỳ mong chờ nhìn từng động tác của cậu...
Lăng Thần cố gắng làm hài lòng cô ấy, và cậu cũng cố gắng để làm cho cô ấy không thể lợi dụng điều đó để xâm phạm lưỡi của cậu. Tuy nhiên, tất cả mọi cách của cậu cô ấy đều cố gắng vượt qua.
Chất dịch từ miệng cậu càng ngày càng mất đi do Tuyết Ngọc hút hết, cậu đã rất rất cố gắng để ngăn cản nhưng dường như là điều không thể. Một điều mà Lăng Thần còn không thể tưởng tượng là lúc cậu chặn thành công việc Tuyết Ngọc hôn cậu thì cô ấy lại nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng, ra lệnh nói:
-Há miệng....
Thực sự đó là điều mà một vị tiểu thư nói sao. Lăng Thần thực sự không thể hiểu và cũng không muốn hiểu. Vậy là cứ tưởng cậu sẽ có thể an toàn vượt qua ải nhưng Tuyết Ngọc lại cho cậu nhận ra một bài học, cô ấy điên cuồng hơn những gì cậu tưởng...
Tuy nhiên, Lăng Thần không hề biết được rằng đó chưa phải là điều khủng khiếp nhất
P/S: Sắp tết nên mình khá bận, nếu các độc giả thấy hay thì có thể yêu thích và bình luận, đề cử giúp mình nha...