Tuyết Ngọc ngậm lấy miếng thịt cuối cùng từ miệng Lăng Thần, tiện thể cô mút luôn lưỡi của Lăng Thần khiến cho Lăng Thần đang có cảm giác “tra tấn”.
Đối với Lăng thì thực sự việc để một cô gái xinh đẹp làm trò như vậy khiến cho cậu cực kỳ xấu hổ. Mị lực của Tuyết Ngọc cũng rất lớn, cô ấy còn làm trò như vậy khiến cho cậu phải chịu đựng. Cậu cũng là con trai ở tuổi lớn, có một mỹ nữ làm vậy thì làm sao cậu có thể giữ bình tĩnh được.
Lăng Thần dùng tay đẩy vai Tuyết Ngọc. Cậu đang cố gắng dùng sức để đẩy cô nàng này ra. Lăng Thần hiện tại cảm giác cô ấy đang thỏa mãn bản thân cô ấy chứ không để ý tới vấn đề khác. Chính vì vậy cậu mới phải dùng cách này.
Tuy nhiên, đúng lúc này Lăng Thần cảm giác có vật gì đó trôi xuống cổ họng cậu. Một vị ngọt ngọt mà chính cậu biết đó là gì. Lâm Thần muốn nhổ ra nhưng lúc này Tuyết Ngọc đã ngậm chặt miệng của cậu.
Ánh mắt của Tuyết Ngọc tỏ vẻ cực kỳ hài lòng, trong khi đó Lăng Thần biết là mình đã bị trúng kế.
Tuyết Ngọc ngậm chặt miệng cậu khiến cho thứ đó trôi xuống một cách dễ dàng. Lúc này Lăng Thần mới cảm nhận được sự mệt mỏi truyền đến. Cậu biết rằng cậu lại bị dính thuốc. Thậm tệ hơn là loại này mạnh gấp mấy lần loại trước khiến cho cơ thể cậu rất khó cử động.
Lúc này, Tuyết Ngọc mới buông tha, ánh mắt đắm đuối nhìn Lăng Thần đang nằm bất động trên giường. Cô ngọt ngào nói:
-Cuối cùng cậu cũng chịu ăn rồi nhỉ...
Nói xong, bóng dáng kiều diễm của vị tiểu thư này lướt qua ánh mắt của Lăng Thần. Cứ tưởng cô ấy sẽ làm gì, nhưng cuối cùng cô ấy lại đến, trên tay cầm bát súp đang ấm...
Tuyết Ngọc ngồi xuống cạnh giường, cô ấy dùng đôi tay nhỏ nhắn để nâng chén súp và dùng thìa múc từng miếng. Động tác thực sự rất thành thục nhưng lại cực kỳ nhẹ nhàng.
Lăng Thần tâm trí đang chống chọi lại với vẻ đẹp của Tuyết Ngọc. Nhìn thấy cô ấy đưa trước mặt cậu muỗng súp, mặt cô ấy nở nụ cười giống như mùa xuân nói:
-Nào, ăn thôi... Há miệng nào...
Lăng Thần khinh thường đến cực độ. Cô thực sự phải mặt dày như thế nào mới tỏ vẻ như kia vậy, kể cả cô có làm vậy thì tôi cũng không cảm kích gì đâu. Lăng Thần xoay mặt đi giống như đang tỏ vẻ bất mãn trước hành động của Tuyết Ngọc vậy.
Thìa súp bị Lăng Thần chạm làm đổ xuống má cậu ấy. Hành động cực kỳ dứt khoát, tuy Lăng Thần thực sự không muốn làm như vậy nhưng hành động của Tuyết Ngọc thực sự khiến cậu nổi giận. Cả cơ thể cậu hiện tại không còn chút sức lực nào cả...
Cứ tưởng Tuyết Ngọc sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng không, cô ấy chỉ mỉm cười giống như không có chuyện gì xảy ra cả...
Tuy nhiên, Lăng Thần lại cảm thấy run sợ. Cậu sợ cô ấy tỏ vẻ như này hơn là tức giận, nhất định cô ta đang ủ một âm mưu gì đó.
Đúng như dự đoán của Lăng Thần, Tuyết Ngọc chỉ vuốt ve đầu của Lăng Thần. Mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
-Chà chà... cậu cũng muốn tôi làm vậy cơ à. Thật là biến thái quá đi...
Lăng Thần nghe vậy, trong lòng nghi hoặc: “ Làm vậy là làm gì??? Tôi đâu có nói gì đâu??? Tại sao lại biến thái.... Mà khoan”.
Lăng Thần lúc này mới chợt nhớ ra là vừa nãy cậu đã “bón” cho nàng ấy. Chẳng lẽ...Chẳng lẽ cô ấy...
Chưa kịp nói gì thì một cảm giác nóng ấm tràn ngập miệng cậu. Lăng Thần đã biết mình đã đoán đúng. Cô ấy bón cho cậu y như cách mà vừa nãy cậu làm.
Trong phòng lúc này không khí cực kỳ lãng mạn, tuy nhiên đối với Lăng Thần nó giống như một cuộc tra tấn....
Sau một hồi lâu, bát súp cũng hết sạch. Tuyết Ngọc tuy không đành lòng nhưng cũng rất thỏa mãn... Cô ấy đứng dậy, trên người cô tuy có một chút mùi của Lăng Thần nhưng cô lại rất thỏa mãn. Cô nhìn lên trời, liếm môi mình, nói một cách nuối tiếc:
-Thật là nhanh a. Nhất định lần sau phải nấu thêm đồ ăn...
Tuyết Ngọc dọn sạch bát đĩa rồi đẩy xe chuẩn bị ra. Đúng lúc này, Lăng Thần mới không chịu được, cắn răng nói từng chữ:
-Hahaha... cô có biết từ nhỏ tôi là tên cặn bã không. Những cô gái như cô tôi có rất nhiều. Vậy nên cô đã sai lầm rồi đó...
Lăng Thần giống như vận hết sức lực nói ra. Trong ánh mắt ẩn chứa sự tức giận xen kẽ tuyệt vọng, cậu chỉ còn cách này, cậu không tin là cô ấy tra được quá khứ của cậu. Nếu cô ấy không tra được thì chắc chắn lời của cậu là sự thật...
Cậu tin nếu cô ấy nghĩ cậu là “tên cặn bã” thì chắc chắn cô ấy sẽ không giở trò nữa. Cậu thà chịu đựng đau khổ chứ không muốn ở chung với cô nàng này nữa.
Lăng Thần nói giống như mỉa mai Tuyết Ngọc ấu trĩ vậy. Tuy nhiên, trái lại với tưởng tượng của Lăng Thần rằng Tuyết Ngọc sẽ tức giận, Tuyết Ngọc chỉ cười rồi rời đi. Nụ cười đó giống như đang nói Lăng Thần đang quá tự mãn vậy.
Trong phòng lúc này chỉ còn Lăng Thần, cậu nhớ về gia đình, sự nghiệp, rất nhiều... Cậu không biết bao giờ mới có thể thoát được để trở về. Lăng Thần cố gắng giấu cảm xúc của mình. Lăng Thần cố gắng dơ lấy bàn tay đầy dấu hôn lên, miệng cậu cười chua chát. Ai nghĩ rằng một nam tử như cậu lại rơi vào hoàn cảnh này chứ, quá là trớ trêu mà.
Đôi tay đầy dấu hôn và mùi của Tuyết Ngọc khiến cho cậu rất khó chịu. Cậu lúc đầu định đàm phán với Tuyết Ngọc, cậu sẵn sàng đáp ứng nếu như cô ấy chấp nhận thả cậu ra ngoài. Tuy nhiên, Tuyết Ngọc chỉ cười lạnh, đe dọa:
-Đã là người của tôi thì cậu phải nghe tôi. Nên nhớ rằng cậu không có tư cách đàm phán với tôi...
Lời nói đó làm cho Lăng Thần không còn hi vọng, cậu mong cái kế này sẽ khiến cho cô ấy triệt để mất hi vọng về cậu. Một người đến cả nắm tay con gái như cậu còn chưa dám thì cậu lại nói mình là tên cặn bã. Lăng Thần càng nghĩ càng cảm thấy mình buồn cười, nhưng đây là kế bất đắc dĩ rồi. Cậu phải phá hủy hình tượng của mình để cho Tuyết Ngọc ghét bỏ cậu mà thôi...
Một lúc lâu sau, Lăng Thần đang suy nghĩ đủ thứ, cậu hiện tại cơ thể giống như tê liệt không thể cử động. Cảm giác này tuy không có chút đau đớn nào nhưng nó làm cho Lăng Thần rất khó chịu... Đúng lúc này, cánh cửa phòng mở ra..
Tuyết Ngọc thay một bộ đồ khác, nó là một chiếc váy rất đẹp, màu hồng hồng làm cho phần nữ tính của Tuyết Ngọc tăng lên. Tuy nhiên, Lăng Thần không thể tin nổi mắt mình rằng chiếc váy đó có thể nhìn xuyên thấu để lộ ra phần áo màu trắng bên trong. Lăng Thần hiện tại không biết nói gì hơn, cậu nhìn đi chỗ khác giống như không để ý tới cô ấy. Tuy cậu đã nhìn đi chỗ khác nhưng trái tim cậu hiện tại đang đập thình thịch. Thực sự quá bổ mắt, nếu nhìn nữa chắc chắn cậu sẽ chảy máu mũi.
Tuyết Ngọc cầm trên tay một tờ giấy gì đó. Khuôn mặt có chút đỏ mặt. Tuy nhiên rất nhanh cô lấy lại sự lạnh lùng vốn có khi thấy Lăng Thần không để ý tới cô. Tuyết Ngọc đi từ từ đến giường, nhưng Lăng Thần cũng chẳng hề nhìn về hướng cô. Điều này khiến cho Tuyết Ngọc càng lạnh lùng hơn.
Tuyết Ngọc rất nhanh lại thay đổi, mặt cô nở nụ cười. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, dùng đôi tay nhỏ bé nhấc đầu của Lăng Thần lên đùi của cô, một xúc cảm mềm mại lan truyền tới đầu của Lăng Thần.
Lăng Thần trong lòng kinh diễm nhưng bên ngoài tỏ ra lạnh lùng. Cậu cố gắng tránh nhìn về Tuyết Ngọc, mặt lạnh lùng nói:
-Hừ... Cô quan tâm tên cặn bã như tôi làm gì. Thật là đáng thương cho cô mà...
Tuyết Ngọc nghe vậy, cô cười một cách châm biếm, hỏi :
-Ồ...thật vậy sao???
Lăng Thần đắc ý nói:
-Đương nhiên, loại con gái như cô tôi đã “thử” qua rất nhiều. Cô giỏi thì cứ tra quá khứ tôi xem...
Tuyết Ngọc nghe vậy, cô lúc này mới cầm tờ giấy vừa nãy ra. Cô nhìn Lăng Thần đang đắc ý rồi đọc dõng dạc:
-Lăng Thần, một người sống ở xxx thuộc tỉnh xxx. Từ bé là một con người cực kỳ hiểu chuyện và là nam thần trong mộng của rất nhiều cô gái. Năm tiểu học, Lăng Thần đạt thành tích xuất sắc toàn diện, lại có rất nhiều cống hiến trong trường. Tuy nhiên cậu ấy lại chối hoàn toàn nhưng thứ đó và chấp nhận ẩn danh. Cậu ấy lúc đó cũng là một con người rất hay giúp đỡ người xung quanh, nhưng thường cậu ấy chỉ đeo một chiếc mặt nạ để lảng tránh...
Đọc được một đoạn thì Tuyết Ngọc nhìn Lăng Thần đang hoảng sợ tột độ, cô không kìm được cảm giác hưng phấn này. Cô cúi xuống hôn Lăng Thần một chút rồi nói:
-Đây chỉ là dạo đầu thôi.
Nói xong, Tuyết Ngọc tiếp tục đọc:
-Sang năm hai, cậu ấy giống như nam thần của mọi cô gái. Cậu ấy có luôn một đám fan cuồng thành lập ở trường chỉ để bảo vệ cậu ấy. Ngày ngày thư tình trong ngăn bàn đếm không xuể, đến nỗi mà nhà trường còn ra quy định ngăn cấm việc viết thư tình. Tuy nhiên việc này lại làm cho mọi việc trầm trọng hơn, nữ sinh bắt đầu giở trò “biến thái”. Chỉ cần Lăng Thần rời khỏi chỗ ngồi là bàn của cậu sẽ có một đám nữ sinh bâu vào. Đáng sợ hơn là đám nữ sinh còn đứng rình cậu ấy sẽ chụp lén phòng vệ sinh, thậm chí còn kinh khủng hơn là việc đám nữ sinh đó còn định bỏ thuốc mê để có thể làm trò...
Đọc đến đây, tay của Tuyết Ngọc run run. Cô lần đầu tiền tức giận. Tại sao lũ khốn này lại có thể làm trò vô liêm sỉ như vậy chứ (edit: Hmm, thế cô không vô liêm sỉ sao). Tờ giấy trên tay bị nắm đấm cho rách một mảng. Tuyết Ngọc càng đọc càng thấy thế giới này đáng sợ. Không được, cô phải bảo vệ Lăng Thần, không thể để cho Lăng Thần chạm phải người khác giới mới được...
Tuyết Ngọc cố gắng bỏ qua nhưng đoạn nữ sinh giở đủ mọi trò. Mãi sau đến trang thứ ba thì cô mới đọc:
-Chính vì vậy nên cậu ấy mới quyết định chuyển trường vì không thể chịu nổi nữa. Từ đó tên Lăng Thần luôn luôn được mọi người săn đón, nhưng không ai biết cậu ấy cả, chỉ biết cậu ấy là một thiên thần của biết bao người...
Đọc xong, cô nhìn Lăng Thần đang không thể tin được nhìn cô. Hàm răng run lập bập nói:
-Cô....tại sao lại biết...
Tuyết Ngọc lúc này không để ý Lăng Thần đang nói, cô giơ tờ giấy rồi đọc từng câu trong đó.
Lăng Thần cảm giác được Tuyết Ngọc càng ngày càng tức giận. Tờ giấy cô ấy giống như sắp không chịu nổi nữa rồi.
Tuyết Ngọc phải rất nghị lực mới áp chế được lửa giận của mình. Thật sự Lăng Thần phải chịu những con biến thái này như nào vậy, thực sự điều này làm cô rất tức giận. Cũng may là cậu ấy cực kỳ thông minh nên né tránh được. Nếu không,...nếu không... Tuyết Ngọc không chịu nổi cầm tay xé toạc tờ giấy. Miệng cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói:
-May cho các người không động vào cậu ấy. Nếu không thì...hừ...
Lăng Thần cảm giác một cỗ lửa giận đang bốc hỏa của Tuyết Ngọc. Cậu không biết phải nói gì cả. Cậu không biết đây có phải do thông tin báo cậu là nam nhân cặn bã hay không. Nhưng nhìn biểu cảm của Tuyết Ngọc là cậu cảm thấy không ổn..
Tuyết Ngọc mãi sau mới kiềm chế lại, hơi thở ổn định. Cô lúc này mới ngọt ngào vuốt ve cắm Lăng Thần, nói
-May, rất may là tôi có được cậu. Nhưng cậu dám lừa tôi....
Lăng Thần chưa kịp nói thì Tuyết Ngọc dùng ngón tay đút vào miệng cậu rồi nói:
-Đừng nói gì cả. Đứa trẻ ngoan thì phải biết hình phạt khi làm sai nhỉ...