Chương 4: Tuyết Ngọc ra tay

Nhìn theo hướng rời đi của Lăng Thần, cô gái nghĩ ra một kế, miệng của cô nở ra một nụ cười lạnh.

Cô tháo mặt nạ xuống, một vẻ đẹp trời cho xuất hiện. Nếu ai có thể nhìn thấy vẻ đẹp này thì chắc chắn sẽ hiểu lý do tại sao cô ấy lại đeo mặt nạ, đơn giản vì nó quá đẹp, đẹp đến mức có thể để cho người ta điên cuồng vì nó. Ánh mắt long lanh cộng thêm đôi môi căng mọng càng làm cho vẻ đẹp này lên một tầm cao mới. Cô thật ra chính là vị tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh mà Lăng Thần không bao giờ ngờ tới – Tuyết Ngọc.

Tuyết Ngọc hôm nay sở dĩ đến đây một mình là bởi vì cô muốn trải nghiệm cảm giác mới mẻ, cộng thêm việc cô quá mệt mỏi khi phải gánh một đống công việc. Một điều mà Lăng Thần nếu biết được sẽ cảm thấy cực kỳ sốc, đó là kể cả cậu không ra tay thì chắc chắn Tuyết Ngọc sẽ không bị sao cả. Bởi vì ngay phía xa có hai cô gái đang bảo vệ cho Tuyết Ngọc.

Tuyết Ngọc ra hiệu một cái, hai cô gái giống như hai con chim bay đến trước mặt Tuyết Ngọc. Chân cả hai cô run rẩy vì không hoàn thành được nhiệm vụ.

Tuyết Ngọc lúc cảm nhận được có người khác cứu cô, cô ra hiệu cho hai cô sát thủ không động tay, cô muốn nhìn xem động cơ của người này là gì. Cứ tưởng người này sẽ đòi cô thứ gì đó, nhưng không, dường như anh ấy chỉ đơn thuần là muốn giải cứu cô mà thôi. Điều này làm cho trái tim bấy lâu nay của cô rộn ràng vì một người.

Cô nhìn hai tên nữ vệ sĩ đứng trước mặt, gia lệnh:

-Cô hãy tra tung tính cậu con trai vừa nãy cứu tôi. Nhớ kỹ, không được để lộ dấu vết, không được động chạm gì người đó. Có thông tin gì mau mau báo cáo cho tôi.

Hai cô vệ sĩ nghe xong, rất nhanh cả hai đã biến mất theo hướng đi của Lăng Thần. Còn Tuyết Ngọc thì lấy ra một chiếc điện thoại, cô ấn một dãy số, một lúc sau cô nói:

-Ở đây có biến, các ngươi ra xử chết hết tất cả những tên cướp đó cho tôi.

Ở bên kia chỉ truyền lại một tiếng:

-Vâng... thưa cô chủ...

Tiếp theo, Tuyết Ngọc lại điện một cuộc điện thoại, lần này ở đầu dây bên kia truyền tới giọng của một trung niên:

-Con gái của ta hiện tại đã tìm được người ưng ý chưa nào, nếu thấy ai ưng ý thì con nên chiêu mộ về nhé.

Tuyết Ngọc nghe đến đây, cô nở một nụ cười ma mị, cô nói:

-Ba, ở đây xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Nhưng ba có tin được không, con đã tìm được người mà con thầm thương...

Ở bên dây còn lại chỉ truyền đến một câu cực kỳ tức giận:

-Con gái của ba có bị sao không? Để ba dẫn người đến đó.

Tuyết Ngọc nghe thấy, cô cười nhẹ, rồi nói với ba cô:

-Ba nghĩ có ai dám động vào con sao. Mà ba tin con đã được một cậu con trai cứu không ba?

Ba Tuyết Ngọc tỏ vẻ không tin, Tuyết Ngọc lại bồi thêm câu:

-Con chưa bao giờ nghĩ rằng con lại thích một người, nhưng hôm nay con đã thích một người rồi đó.

Ba Tuyết Ngọc nghe vậy. Niềm vui sướng trong lòng ông bốc lên, ông rất sợ con gái cục cưng của ông độc thân cả đời, vì thực sự không ai có thể lọt vào mắt xanh của con gái ông cả. Chính vì vậy nên ông vừa nghe thấy thì ông giống như cảm thấy không thể tin được, phải ưu tú đến khủng khiếp như thế nào để lọt vào mắt xanh của con gái ông vậy. Chính vì vậy nên ông không chờ được hỏi:

-Cậu ấy hiện giờ ở đâu, để ta đến xem mặt mũi cậu ấy như thế nào mà để con phải siêu lòng vậy?

Tuyết Ngọc lắc đầu nói:

-Anh ấy rời đi rồi, anh ấy chỉ cứu con rồi rời đi. Nhưng ba cứ tin ở con, nhất định con sẽ mang anh ấy về cho ba xem...

Ba Tuyết Ngọc cười ha hả nói:

-Được, ta rất chờ mong...

Hai cha con nói chuyện một hồi, chủ yếu là hỏi thăm sức khỏe. Sau khi để cha yên tâm, Tuyết Ngọc mới đứng dậy, từ từ đi theo một hướng khác.

Lăng Thần chỉ kịp đến trước cổng bệnh viện, đúng lúc này, tự dưng cậu cảm giác trời sập xuống. Lăng Thần không chịu được ngã quỵ xuống, có vẻ như cậu ấy đã ngất do quá đau...

Lúc tỉnh dậy, Lăng Thần đang nằm ở bệnh viện, ở bên cạnh có những bác sĩ đang sơ cứu vết thương cho cậu ấy. Lúc này, một bác sĩ thầy Lăng Thần tỉnh lại, nói đùa:

-Cậu thực sự để chúng tôi bội phục, đau như vậy mà cậu không kêu một tiếng nào, đúng là nhân tài mà...

Lăng Thần bây giờ cảm thấy toàn thân đau nhức như muốn ngất, nhưng cho dù như thế thì cậu vẫn cắn răng chịu đựng.

Các bác sĩ ở đây cũng rất quan tâm Lăng Thần, tuy vết thương cực kỳ nghiêm trọng do chất độc từ vết dao, tuy nhiên Lăng Thần vẫn cắn răng chịu đựng... Các bác sĩ thực sự cực kỳ cảm thấy đáng khâm phục chàng trai này, vết thương như thế này các bác sĩ còn cảm thấy đáng sợ, ấy vậy mà cậu ấy còn có thể chống đỡ được...

Sau vài ngày được chăm sóc, Lăng Thần được xuất viện, các bác sĩ cũng không muốn lấy tiền công nhưng Lăng Thần giống như cực kỳ cố chấp, vẫn âm thầm đút tiền vào túi của các bác sĩ đó. Chính vì vậy nên các bác sĩ lại có cái nhìn khác về cậu thanh niên này, khi Lăng Thần rời đi, có một bác sĩ nói:

-Tuổi trẻ mà đức tốt như vậy. Sau này chắc chắn cậu ấy sẽ thành công.

Mấy bác sĩ nghe như vậy cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành, sau một lúc thì cuộc sống trở về bình thường.

Tuy nhiên, tất cả những gì Lăng Thần làm đều đã được đưa cho Tuyết Ngọc. Tuyết Ngọc xem hồ sơ cộng thêm những đoạn video cảnh mà Lăng Thần chữa trị, mắt cô cảm thấy cay cay.

Phải nghị lực như thế nào mới có thể vượt qua hoàn cảnh này, cô nhìn dáng vẻ đau khổ của Lăng Thần, cô lại cảm thấy đau nhói. Tuy nhiên, tính cách của cô chỉ muốn nam sinh này thuộc về cô, nhìn công ty của Lăng Thần giống như một mớ hỗn độn, cô ra lệnh cho thư ký:

-Mau chóng mua lại toàn bộ công ty này. Không được để lộ tung tính của tôi ra..

Thư ký nhìn công ty của Lăng Thần, cô tỏ vẻ không hiểu nói:

-Thưa chủ tịch, công ty này nát be bét, tại sao....

Chưa kịp nói gì thì thư ký đã cảm nhận được luồng sát khí phát ra từ Tuyết Ngọc, cảm nhận được nguy hiểm nên thư ký đã ngay lập tức im miệng. Cô rời đi rất nhanh chóng...

Lúc này, Tuyết Ngọc mới ra hiệu cho hai nữ sát thủ, ra lệnh:

-Các cô theo dõi người đó cho ta, còn nữa, một người tìm cho ta chai thuốc gây mê, ta cần dùng đến chúng....

Hai nữ sát thủ nhìn nhau, tuy không biết ý định của cô chủ là gì nhưng mệnh lệnh vẫn phải nghe theo. Một cô cầm lấy một chai nhỏ nhỏ dâng cho Tuyết Ngọc.

Tuyết Ngọc nhận lấy, để vào trong người, rồi nói:

-Đi đi..

Cả hai người rời đi rất nhanh. Để lại Tuyết Ngọc đang ngồi một mình, cô lúc này mới lấy ra một tấm ảnh. Trên đó chính là ảnh của Lăng Thần, tấm ảnh chỉ là ảnh chụp trộm nhưng nếu ai nhìn được thì sẽ choáng ngợp trước vẻ đẹp của cậu ấy. Tuyết Ngọc vuốt ve tấm ảnh, ánh mắt mê ly nhìn vào đó, cô thì thầm:

-Rất nhanh, rất nhanh “anh” sẽ thuộc về em. Em không chờ được ngày đó nữa rồi....