Chương 3: Giải cứu thành công

Sau khi tên chủ cướp đi đến chỗ cô nàng. Lăng Thần nhanh chân mom mem đến chỗ cầu dao điện, cậu làm vậy để làm cho cậu có thể giải cứu được cô gái đó. Cậu thực sự không can tâm khi nhìn thấy cô gái đó bị một tên như vậy uy hiếp như vậy. Tuy việc này rất rất nguy hiểm nhưng Lăng Thần vẫn cố gắng làm bằng được.

Cậu tìm được nguồn điện, cậu canh lúc tên chủ cướp đang không chú ý cậu, cậu sập cầu dao. Điều này làm cho cả hội trường tối đen như mực, mọi người đều hoảng sợ chạy ra ngoài, đến cả tên cầm đầu cũng không ngờ được việc này. Hắn muốn trước tiên đánh ngất cô gái này rồi trốn thoát, nhưng một quyền từ đằng sau gáy hắn đang phóng tới.

Tên cầm đầu ăn trọn một cước trúng cổ. Cảm giác đau tới tận xương tủy truyền tới, hắn đẩy cô bé đó ra, định dùng tay ôm chặt chân của Lăng Thần nhưng không kịp.

Lăng Thần thầm hô nguy hiểm, ăn trọn một cước đó mà hắn vẫn có thể đứng lên được, thật là nguy hiểm. Cậu cũng không dám câu giờ, vì cậu biết có mấy tên khác vẫn còn ở đây. Cậu không thể một mình đánh lại tất cả được , vì vậy cậu muốn nhanh chóng đánh nhanh thắng nhanh.

Cô gái bị ném xuống, cô ho sặc sụa, cô chỉ nói một giọng nhẹ đối với người vừa nãy đánh tên cầm đầu :

-Chạy...chạy...đi..

Tên cầm đầu nghe thấy được câu đó. Hắn cười ầm lên, nói với giọng châm biếm:

-Haha...cô còn thương cho tên đó nữa à. Để xem hắn ta còn sống để rời khỏi đây được không, lúc đó xem cô còn thương tên đó đến bao giờ.

Lăng Thần không nói gì cả, cậu tháo một chiếc giày, ném sang hướng bên cạnh mình. Tên cầm đầu nghe thấy bước động, hắn rút súng bắn thẳng hướng đó. Cảm giác giống như trúng mục tiêu, hắn ta khoái chí nói:

-Chạy nữa đi,... sao không chạy nữa...mày tưởng mày chạy thoát khỏi tao được sao...

Cô gái cảm nhận được tiếng bụp, giống như trúng mục tiêu, hai giọt nước mắt cô từ từ chảy ra. Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng cô.

Đúng lúc này, Lăng Thần xuất hiện ngay bên cạnh tên cầm đầu , chân cậu dùng một lực cực mạnh sút thẳng vào tay của tên cầm đầu này.

Vì không đề phòng nên khẩu súng của tên cầm đầu đã bị Lãng Thẩn đánh bay, thậm chí, mặt của hắn còn bị cú đấm của Lăng Thần làm cho gãy vài chiếc răng.

Lợi dụng lúc này, Lăng Thần nhanh trí bế cô bé đang ngồi run rẩy một góc chạy như điên. Tên cầm đầu gào ầm lên:

-Tao phải giết mày...

Hắn dùng tay còn lại lấy một con dao ngắn phi về hướng của Lăng Thần. Vì khoảng cách gần nhưng rất may Lăng Thần nhanh trí né sáng một bên, tuy nhiên con dao vẫn lướt một đường qua cánh tay của cậu khiến cho máu chảy rất nhiều. Tuy vậy nhưng Lăng Thần vẫn chạy như điên, mặc kệ máu chảy bao nhiêu, còn cô gái ở trong lòng cậu chỉ biết ngồi yên, có lẽ cô biết hiện tại đó là điều mà cô có thể làm.

Lăng Thần chạy một mạch vào một căn nhà gần đó. Căn nhà này có vẻ an toàn nên cậu mới dừng lại ở chỗ này. Cậu lúc này mới thả cô gái nhỏ nhắn đang cuộn tròn trong lòng cậu xuống.

Lăng Thần không hề biết rằng, mặt nạ của cậu đã bị đánh rơi từ lúc nào. Chính vì vậy nên toàn bộ khuôn mặt đều được hiện ra trước mặt của cô gái đó.

Lăng Thần vẻ mặt hiện tại cực kỳ đau đớn, dao của tên đó có tẩm một chất gì đó khiến cho vết thương cực kỳ đau rát, cậu xé một mảnh áo của mình để tự quấnvaof vết thương đó.

Chính vẻ mặt này đã khiến trái tim cô gái rung động,cô không thể cầm nổi nước mắt của mình. Thực sự phải ngu ngốc như thế nào mới có thể lao vào nguy hiểm như vậy để cứu một người xa lạ như cô. Trái tim lạnh lẽo của cô đã bị chính người này cảm nắng, không vì gì khác, chỉ cần nhìn hành động thừa sống thiếu chết của người này cũng khiến cô cảm động rồi.

Lăng Thần đau đớn đến mức chảy cả mồ hôi, cậu nhất định phải rời khỏi đây sớm, nếu không cậu sẽ ngất mất. Lăng Thần vì mất tích cha mẹ nên cậu không muốn nhờ vả ai cả, chính vì vậy cậu mới nói với cô gái đang ở cạnh cậu:

-Nơi này đã an toàn, cô hiện tại có thể rời đi. Tôi chỉ có thể giúp cô lần này thôi.

Nói xong, không chờ cô gái có phản ứng gì. Lăng Thần đứng dậy, có ý định rời đi. Cô gái thấy vậy hốt hoảng nói:

-Anh đang bị thương. Anh tốt nhất nên ở đây đi...

Nhưng đáp lại với cô chỉ là sự im lặng. Thấy vậy, cô gái giống như can đảm nói ra:

-Anh có thể cho tôi biết tên của anh không?

Nhưng vẫn như cũ, không hề có câu trả lời. Chân của cô từ nãy đến giờ còn tê nên không thể đuổi được người con trai này. Nhưng chính vì những hành động nhỏ nhặt nhất của người này đã làm cho Lăng Thần lọt vào mắt xanh của cô.

Mà một điều mà cô cảm thấy choáng ngợp, đó là khuôn mặt của cậu nam thanh niên này. Một khuôn mặt mà cô đánh giá là cô không thể tìm được một chỗ chê nào, nó quá đẹp, đẹp đến nỗi mà cô còn cảm thấy đó là ảo giác. Cứ nghĩ về khuôn mặt đó là lại khiến cô đỏ mặt, cộng thêm những hành động vừa nãy của người đó, càng khiến cô thích người này hơn.

Một đại tiểu thư khét tiếng như cô lại thích một người, điều này truyền ra chắc chắn sẽ gây chấn động dư luận. Nhưng sự thật là cô đang yêu thích một người, nhưng người này cô chưa bao giờ gặp, có vẻ như nam sinh này không muốn nổi tiếng. Cô tin chắc rằng nếu chỉ dựa vào khuôn mặt của cậu ấy thì chắc chắn sẽ chấn động toàn thế giới.

Càng nghĩ, cô càng thấy thích cậu ấy. Cô nhìn theo hướng của Lăng Thần rời đi, giọng cô bây giờ lạnh lùng nói:

-Cậu đừng nghĩ có thể trốn thoát khỏi tôi. Cậu đã lọt vào mắt của tôi rồi, tôi nhất định sẽ bắt cậu về và bắt cậu cầu hôn tôi... Cứ chờ đi...

Lăng Thần không hề biết được. Cậu vừa gặp được một người đã làm thay đổi toàn bộ cuộc đời cậu, có thể nói rằng đây chính là nỗi ác mộng của cậu....

P/S: Demo 3 chương, nếu hay thì đạo hữu hãy cmt nha. Cảm ơn đh rất nhiều.