Một lúc sau, Nguyệt Thanh đang đứng ở trong đại điện. Một điều mà Lăng Thần không nghĩ tới là nàng đang ngồi trên ghế dành cho tông chủ. Tất cả những người khác đều quỳ lạy trước sự uy áp của nàng.
Có một dàn tiên nữ với tu vi khủng bố đang đứng quỵ lạy dưới đại sảnh. Cả đám đồng thanh nói:
-Xin tông chủ trách phạt. Chúng thần đã không thể bảo vệ tông chủ... Tất cả những người từng vây bắt tông chủ đều đã chết...
Nguyệt Thanh với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thể tỏ ra lạnh lùng nói:
-Các ngươi đi đến đó cũng sẽ bị áp chế tu vi mà thôi. Ta cũng không ngờ là một đám lão già đó dám nhân lúc ta cảm ngộ mà đánh lén.
Nói xong, Nguyệt Thanh giơ tay ra hiệu giải tán. Chỉ còn lại một số thủ hạ cao cấp mà từ bé chính Nguyệt Thanh đã nghiêm khắc dạy...
Nguyệt Thanh nhìn năm người. Tất cả đều là những cô nàng xinh đẹp tuyệt trần, tu vi đều là đại la tiên trung kỳ. Điều này khiến cho Nguyệt Thanh rất hài lòng.
Cả đám ai ai cũng không cảm xúc đứng im chờ đợi mệnh lệnh của Nguyệt Thanh. Nguyệt Thanh đưa ra năm quả cầu. Trong quả cầu đó có chứa hình ảnh một người con trai. Nếu Lăng Thần ở đây thì sẽ biết người đó chính là cậu.
Cả đám nhìn thấy mặt thật của Lăng Thần thì đều hít một hơi khí lạnh. Thật sự Lăng Thần quá “đẹp”, các nàng cũng đã từng nhìn qua “thiên chi kiêu tử” nhưng đều chưa thấy ai giống như người trong ảnh. Thậm chí, có một nàng trong đội tỏ ra khá thích thú đối với ảnh.
Nguyệt Thanh nhìn cả đám ngạc nhiên thì cũng chẳng ngoài dự đoán. Chính cô cũng đã thích cậu ta thì ai có thể chống lại được. Nguyệt Thanh nói một cách lạnh lùng:
-Người đó chính là người đã từng cứu ta. Ta muốn các ngươi truy tìm ra thông tin người đó. Nên nhớ, không được tổn thương dù chỉ một sợi tóc của cậu ta, còn nếu cậu ta có mệnh hệ gì mà liên quan tới các ngươi thì...
Nói xong, đột nhiên cả đại điện lạnh như băng. Năm cô gái cảm thấy áp lực đè nặng không thở nổi, có người thậm chí còn tràn máu ra khỏi miệng. Cả đám lúc này mới biết người trong ảnh có tầm quan trọng như nào.
Nguyệt Thanh lúc này mới thu hồi khí tức, xong cô nhắm mắt nói:
-Ai có thể tìm được sớm nhất thì ta sẽ ban thưởng cho một cuốn công pháp dành cho thần thức...
Nói vậy, cả đám tay chân run rẩy. Không phải vì áp lực vừa nãy, mà vì phần thưởng nó quá lớn. Công pháp đó nếu học được thì chắc chắn sẽ có thể đánh vượt cấp được. Điều này làm cho trong máu của các nàng sôi trào...
Nói xong, Nguyệt Thanh ra hiệu rời đi. Cả năm nàng cúi đầu hành lễ rồi nhanh chóng chia ra tìm.
Sau khi đi xong, Nguyệt Thanh mới lấy một quả cầu trong đó ra ngắm. Quả cầu này ghi lại tất cả mọi thứ từ lúc Lăng Thần cứu cô cho đến lúc giúp cô an toàn ra ngoài. Tất cả quá trình đều được cô ghi lại...
Lúc đầu, cô cực kỳ khinh thường cậu ta, cứ tưởng cậu ta chỉ ham mê sắc đẹp của cô. Nhưng cô đã sai, Lăng Thần không ngần ngại nguy hiểm cả tính mạng để cứu cô. Thậm chí cậu ta còn hi sinh một phần lớn tu vi của mình để giúp cô, đây là điều mà chưa từng ai dám làm cho cô cả. Phải biết, trong thế giới tu tiên này thì không có thực lực chính là đi tìm cái chết.
Sau đó, cậu ta luôn luôn làm cho cô hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cậu ta nấu cho cô ăn, thậm chí còn trò chuyện với cô, lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được sự ấm áp đến tột cùng...
Nghĩ lại khoảng thời gian đó, khuôn mặt lạnh lùng của Nguyệt Thanh bỗng nở một nụ cười. Nụ cười của cô thậm chí còn khiến cho cây cối xung quanh nở hoa. Cô trong đời lần đầu “yêu” một người, tuy nhiên thật đáng tiếc rằng tu vi của cô lúc đó rớt xuống một cách thảm hại. Nếu không phải cậu ấy truyền tiên khí làm cho vết thương của cô lành lại thì bây giờ cô đã thân tàn rồi.
Nếu lúc đó cô chỉ cần có một phần triệu tu vi của mình thì cậu ấy sẽ không thể chạy thoát được. Nghĩ đến lúc đó, Nguyệt Thanh đột nhiên lại lạnh lùng, cô nhìn những ngọn núi xa xa ngoài đại điện, miệng nói:
-Cậu chỉ có thể thuộc về ta. Mãi mãi và không bao giờ được rời khỏi ta...
Còn ở bên Lăng Thần. Cậu tuy không cảm thấy áp lực nhưng cậu vẫn dùng hết sức chạy vào một cái núi trống ở cách rất xa. Cậu hiện tại biết là mình đã chọc phải một “vị thần” bất đắc dĩ. Thật là trớ trêu??? Cậu thật sự không thể tin được là mình chỉ tiện tay cứu người khác mà lại rơi vào tình trạng này...
Lăng Thần dùng tất cả sức lực còn lại dịch chuyển vào một hang trống. Ở đây chẳng có gì ngoài một hòn đá kê lên. Cậu dùng trận pháp ném ra ngoài cổng, lúc này, hiệu lực đan được đã hết. Tu vi cậu tụt xuống Huyền Tiền. Lăng Thần ngất ngay ở trong hang...
Hệ thống cho cậu một loạt ký ức đó. Lăng Thần lúc này cũng hiểu sơ sơ một chút. Cậu hỏi hệ thống:
-Nếu cô ấy tung tin truy tìm tôi thì sẽ có rất nhiều người giả dạng đến để lừa cô ấy chứ. Vậy thì ...
Chưa kịp nói xong, hệ thống đã nhắc:
-Thưa ký chú, ký chủ quên rằng là chính ký chủ là người dùng chính tinh huyết của ký chủ để cứu cô ấy sao. Vậy nên chỉ cần dựa vào luồng tiên khí đó là sẽ xác định được người đó là thật hay chỉ là dịch dung. Một điều nữa là thuật dịch dung luôn luôn sẽ có một số tạp chất không thể nào bài trừ được. Với tu vi của cô ấy thì chắc chắn sẽ nhận ra ...
Lăng Thần nghe vậy, cậu dần hiểu tại sao cậu trong trí nhớ lại phải trốn như vậy. Cậu hỏi tiếp:
-Vậy những người giả dạng tôi thì sẽ như thế nào...
Hệ thống chỉ nói một từ:
-Chết...
Lăng Thần run sợ. Tuy nhiên rất nhanh cậu bình tĩnh lại, cậu hỏi thêm hệ thống:
-Vậy tại sao cô ấy lại truy lùng tôi. Không lẽ do tư chất của tôi...
Lăng Thần đợi hồi lâu mới nhận được câu trả lời:
-Thưa ký chủ, cô ấy tu vi rất khủng khiếp. Vì vậy nên ký chủ không có ích gì trong việc giúp tu vi của cô ấy cả. Theo hệ thống suy đoán thì khả năng lớn là cô ấy chỉ hứng thú với ký chủ mà thôi.
-Hệ thống đã nạp xong dữ liệu ký ức, tiếp tục truyền tải...
Lăng Thần cảm nhận được thêm một luồng ký ức mới. Lăng Thần nhìn thấy cậu tỉnh dậy một cách mê man...
Thân thể run rẩy, khuôn mặt xanh xao không còn sức sống. Đây chính là tác dụng phụ của bạo phát đan.
Lăng Thần nhanh chóng lấy viên đan dược rồi run rẩy đưa vào miệng hấp thụ. Cơ thể cậu hiện tại cực kỳ không ổn, thậm chí cậu còn ói ra máu vì không thể hấp thụ trọn vẹn viên đan được.
Lăng Thần dùng chút tiên thạch sót lại cố gắng hấp thụ. Mãi lúc sau, cơ thể cậu mới miễn cưỡng đứng dậy được. Tuy nhiên hai chân vẫn rất run rẩy. Không biết cậu nên làm cách nào bây giờ. Cậu hiện tại chỉ còn cách là cố gắng quay trở về tông môn rồi ở ẩn thật lâu. Cậu thật sự không muốn rơi vào tay nữ đế đó. Thân là nam nhân thì không ai muốn mình bị nhốt chặt trong phòng một cô gái cả...
P/S: Ở tu chân giới thì có linh thạch còn tiên giới nó sẽ là tiên thạch. Đan dược ở trên tiên giới sẽ gọi là tiên đan, tu chân giới chỉ gọi là đan dược bình thường nha mn.
Nguyệt Thanh tác chỉ biết là trên tiên vương nha đạo hữu. Còn việc tại sao cứu được là do khu rừng áp chế tu vi, mà main không bị áp chế nên có thể cứu cô ấy. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe...