Chương 22: Đệ tử???

Thân thể Lăng Thần run rẩy từng đợt. Cậu cố gắng dùng chút linh thạch còn sót lại để hấp thụ. Tuy nhiên, số linh thạch này quá ít ỏi để có thể cho cậu khôi phục lại, vì vậy nên tuy số linh thạch đã dùng hết nhưng Lăng Thần cũng chỉ khôi phục một phần tu vi của mình.

Lúc này, cậu mới nhận ra là mình đang trong một hang động của Huyền Nữ Tông. Tậm trạng cậu trầm xuống, cậu đang cắn răng suy nghĩ xem có nên làm điều đó không.

Huyền Nữ Tông là một tông môn chỉ có nữ giới. Tuy tất cả đều do nữ cầm quyền nhưng tu vi mỗi đệ tử đều mạnh một cách khủng khiếp. Ngoài ra, tông chủ còn là một vị Hư Tiên hậu kỳ cực kỳ khủng bố. Nàng sở hữu một khuôn mặt giống như băng ngọc, lực chiến có thể đánh vượt cấp. Tuy nhiên, tính tình cô ấy cực kỳ ghét nam nhân, vì vậy nên không ai dám bén mảng đến cô ấy cả.

Lăng Thần hiện tại chỉ còn cách đi vào trong tông môn. Cậu có ấn tượng cực sâu đối với tiên môn này. Bởi vì chính tông chủ là đệ tử của cậu.

Thật là buồn cười, đệ tử của cậu mà cậu phải chạy trốn khắp nơi. Thậm chí nàng ấy hiện tại đã ngang tu vi với cậu. Điều này nếu nói ra thì cũng chẳng ai tin.

Cậu nhớ về lần đầu gặp nàng ta. Nàng ta lúc đó chỉ là một đứa trẻ bị bỏ đói đến hấp hối trong một ngôi làng nhỏ. Cậu vẫn nhớ lúc cậu dang tay ôm lấy cô bé đó, thật sự rất đáng thương.

Cậu chăm sóc cô bé đó giống như một đệ tử vậy. Lúc đầu, cô bé đó luôn tỏ ra sợ sệt. Tuy nhiên, cậu vẫn kiên trì cố gắng giúp cô ấy vượt qua được nỗi sợ.

Cứ tưởng cô gái đó cũng sẽ chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái nhỏ nhắn khác, trừ việc nhan sắc cô ấy như hoa như ngọc ra. Thậm chí, cậu còn phải làm rất nhiều bùa chú và trận pháp để dặn dò cô bé đó để tránh nguy hiểm. Nhưng tất cả mọi chuyện đều đổi một cách chóng mặt khi cậu nhận ra được tiềm năng của cô ấy.

Cô ấy thật sự là tiên thiên chi thể, linh căn kinh khủng như vậy nhất định sẽ khiến cho tất cả mọi người đều thèm khát truy đuổi. Tuy cậu có thể cướp đoạt linh căn để giúp cậu cải thiện, nhưng cậu đã vứt ngay cái lựa chọn đó trong đầu, cậu chỉ dặn dò đồ đệ ngoan ngoãn dễ thương là hãy cẩn thận.

Sau đó, cậu đã cố gắng dành tất cả những thứ tinh hoa của cậu dành cho việc tu luyện của nàng. Linh thạch, đan dược cậu đều kiếm đủ, cậu chỉ mong cô gái đó có thể tự mình đi trên chính bước chân của mình.

Lúc này, cô gái đó mới hỏi cậu một câu:

-Sư...sư phụ...sư phụ hãy đặt tên cho con đi...

Lăng Thần chỉ suy nghĩ một lúc, rồi sau đó cậu xoa đầu nói:

-Được, ta sẽ đặt tên con là Tiểu Linh nha...

Chỉ biết lúc đó Tiểu Linh tự lẩm bẩm tên của mình, ánh mắt như sao nói:

-Vâng...cảm ơn sư tôn..con nhất định sẽ cố gắng không phụ lòng của người...

Lăng Thần chỉ biết từ lúc đó trở đi, con bé có vẻ thân thiết với cậu. Cậu cũng cảm thấy cuộc đời nó cũng bớt cô độc hơn. Đó cũng là lúc con bé thay đổi hoàn toàn...

Sau đó, cậu đã giúp Tiểu Linh báo thù cho chính mình. Cô ấy đã tự tay chém chết người đã ra tay sát hại cả làng cô, chỉ nhớ lúc giết được người đó, cô ấy đã quỳ xuống trước mặt cậu và nói:

-Đời đời nhớ ơn người, hiện tại con đã báo thù xong. Xin người hãy để con báo đáp người...

Lăng Thần rất vui vẻ khi mình đã giúp được cô ấy. Tiểu Linh bây giờ không khác gì một tiên nữ mê động lòng người. Cậu chấp nhận hành lễ của Tiểu Linh, nói:

-Con hiện tại cũng đã đạt đến cảnh giới Hư Tiên. Con cũng đã báo được thù, cũng đã được ta truyền hết kinh nghiệm. Ta cũng rất vui khi có một đệ tử như con. Tuy nhiên, thế giới tu tiên này vô cùng thảm khốc, con cần đứng trên đôi chân của mình. Tất cả những thứ ta có đều để trong chiếc nhẫn trữ vật này. Con hãy cầm lấy đi...

Cậu chỉ biết Tiểu Linh lúc đó giống như không thể tin. Cô ấy vứt bỏ thanh kiếm rồi quỳ xuống chân cậu khóc :

-Con đã làm gì phụ lòng người sao... xin người đừng bỏ rơi con...

Cậu cũng biết cô ấy lúc đó rất đau khổ. Nhưng thật sự đây chính là điều tốt nhất đối với Tiểu Linh, cô bé đó nên tự mình phát triển chứ không nên gò bó ở cậu. Cậu tin chắc chắn cô ấy sẽ trở thành nữ đế một phương chứ không phải đệ tử suốt ngày ở bên cậu.

Cậu lúc đó đã đưa chiếc nhẫn cho cô ấy rồi trực tiếp dùng truyền tống phù đi. Cậu không biết rằng chính khoảnh khắc đó đã làm cho Tiểu Linh khóc ba ngày ba đêm.

Chẳng biết sau này xảy ra chuyện gì, tuy nhiên lúc cậu gặp lại thì cô ấy đã là tông chủ một tông rồi.

Khoảnh khắc này mới là đáng sợ. Cô ấy đã vượt trên cậu, đã thành một đại la tiên tiền bối. Cứ tưởng cậu cũng sẽ vui vẻ khi gặp cô ấy, tuy nhiên, điều đầu tiên cô ấy làm là dùng tu vi áp chế tất cả hành động của cậu. Thậm chí, lúc đó cậu còn không chịu được ói ra một ngụm máu.

Tuy nhiên, điều làm cho Lăng Thần cảm thấy đáng sợ là cô ấy lại hút hết tất cả những giọt máu cậu nhỏ ra đó rồi nếm một cách ngon lành. Càng nghĩ càng thấy nổi da gà, thậm chí cô ấy còn liếm môi nói:

-Người có biết con đã nhớ người bao lâu rồi không...

Cảm giác bị chính đệ tử làm vậy khiến cho Lăng Thần vô cùng khó chịu, cậu mặt vô cùng khó chịu nói:

-Con muốn làm gì??? Con trả ơn ta bằng cách này đúng không???

Ánh mặt của Tiểu Linh giống như muốn dùng tất cả tình yêu thương của mình làm cho Lăng Thần tan chảy. Thân thể cô ấy run rẩy từng đợt nói:

-Con rất yêu người...con muốn người... mọi thứ của người đều là của con...