Lăng Thần rơi vào mê hồn trận, cả tâm trí và cơ thể cậu có dấu hiệu suy yếu. Lúc này cậu mới biết cô ấy cũng là đại sư trận pháp. Tuy cậu cũng là trận pháp đại sư nhưng do tu vi bị hạn chế nên cậu cũng rất khổ sở trong trận pháp này.
Lăng Thần cắn răng cố gắng tìm “mắt trận”. Tuy nhiên, để tránh cô ấy biết cậu cũng là trận pháp đại sư, Lăng Thần giả vờ mất phương hưởng. Cậu đi loanh quanh trong trận một cách mất phương hướng, song song cậu tỏ vẻ khó hiểu hỏi Nguyệt Thanh:
-Tôi có ơn cứu cô. Cô không trả ơn tôi thì thôi đi, tại sao lại bày trận pháp để giam giữ tôi ?
Lăng Thần thái độ khá gay gắt. Tuy nhiên, đáp lại cậu thì chỉ là một giọng giống như đang mê đắm điều gì đó của Nguyệt Thanh:
-Tại vì ngươi chứ sao. Ngươi hiện tại chỉ mới đạt cảnh giới Hư Tiên. Ngươi đi cùng ta thì chắc chắn tu vi sẽ cao thêm một bậc. Tại sao ngươi lại không hiểu điều này...
Lăng Thần nghe vậy. Đầu cậu càng căng thẳng. Cô ta nhìn ra được tu vi của cậu thì chắc chắn cô ấy tu vi đã cao hơn cậu. Chỉ cần điều này cũng làm cho cậu mệt mỏi rồi. Tuy cậu có át chủ bài cuối nhưng thực sự vạn bất đắc dĩ cậu mới sử dụng đến cái chiêu đó. Cậu tỏ vẻ bình tĩnh nói:
-Ta chỉ là tán tu không hơn không kém. Tại sao cô lại “động lòng” với một người như ta chứ.
Lăng Thần vừa nói vừa thiêu đốt tinh huyết để tìm ra mắt trận. Rất nhanh mắt trận cậu đã mơ hồ nắm rõ phương hướng. Vậy nên cậu mới nói nhiều như vậy để câu giờ, tránh cho cô ta phát giác được...
Nguyệt Thanh nghe vậy, cô suy nghĩ một chút rồi nói:
-Vì ta thích ngươi. Không vì điều gì cả. Ở trong khu rừng này, ngươi đã làm rất nhiều thứ cho ta. Mặc cho ta luôn luôn làm phiền nhưng ngươi vẫn đối xử tốt với ta. Ta muốn ngươi làm “đạo lữ” với ta, chúng ta sẽ chinh phục cả tiên giới...
Lời nói giống như rót mật vào tai Lăng Thần cũng khiến cho cậu có chút động lòng. Tuy nhiên, rất nhanh cậu vứt ý nghĩ đó sang một bên. Xét cho cùng thì chẳng có vị tiên nữ nào mà dùng trận pháp nhốt người cả. Cậu tin chắc rằng nếu đồng ý thì chẳng khác nào là mất tự do.
Lăng Thần tuy là rất cẩn thận, cậu cũng đã tiến đến rất gần mắt trận nhưng lại có một nụ cười lạnh từ xa truyền tới, giọng khá lạnh lùng nói:
-Haha... ngươi lại muốn phá trận chạy trốn sao. Ngươi lại muốn làm trái ý ta??? Được thôi, ta sẽ “yêu thương” ngươi đầy đủ....
Vừa nói xong, một luồng khí áp đến thẳng người Lăng Thần làm cho cậu càng chật vật. Luồng khí này áp chế khiến cho Lăng Thần khó có thể cử động được. Rất may là cô ấy chưa hồi phục hết, nếu không thì hôm nay cậu khó có thể đi ra được rồi.
Lăng Thần cắn răng thiêu đốt tinh huyết thêm để thoát khỏi sự áp chế của Nguyệt Thanh. Sau đó cậu nhanh trong lấy trong túi trữ vật một viên “bạo đan” nuốt thẳng xuống.
Tu vi nhanh chóng nhảy lên, lợi dụng lúc Nguyệt Thanh đang chưa tới gần, cậu dùng bùa nổ ném thằng vào mắt trận. Mắt trận nổ tung, Lăng Thần càng cảm nhận nguy hiểm truyền tới, vậy nên cậu dùng tất cả sức lực còn lại lấy “truyền tống phù” dịch chuyển...
Cả quá trình diễn ra trong nửa hơi thở, tuy nhiên như thế Lăng Thần vẫn không thể thoát khỏi sự truy đuổi của Nguyệt Thanh. Thật sự nếu không phải cô ấy không biết cậu vừa là đan sư, phù sư lại là trận pháp sư thì hiện tại cậu đâu chạy được. Vậy nên, vừa dịch chuyển đến chỗ khác, cậu lại sử dụng dịch chuyển tiếp...
Tuy nhiên, cậu vẫn có cảm giác nguy hiểm ở phía sau. Điều này khiến cho Lăng Thần càng kinh khủng, không lẽ cô ta cũng là phù sư cao cấp. Lăng Thần cắn răng dùng liên tục, xong xong cậu vứt thêm một số trận pháp để giam cầm cô nàng...
Nguyệt Thanh thật sự đang đuổi phía sau Lăng Thần. Không ai biết Nguyệt Thanh đang nghĩ gì, chỉ thấy cô ấy cười lạnh lùng, nói:
-Hừ, ta mà bắt được ngươi thì...Dám từ chối lời tỏ tình của bổn tông chủ thì ngươi là người đầu tiên đó...
Nguyệt Thanh cảm nhận được sự dao động, từ đó mới truy ra được hương đi. Vậy nên mới có cảnh một người chạy một người đuổi như vậy.
Nguyệt Thanh vừa đuổi vừa truyền tin mật về tông môn. Cô chỉ nghĩ rằng mười phút sau là toàn bộ khu này sẽ bị phong tỏa.
Thân là một tông chủ. Lại là tuyệt đại tiên nữ, vậy mà bị từ chối. Nguyệt Thanh càng nghĩ càng quyết tâm phải bắt được cậu ta cho bằng được. Nếu không thì sau này cô còn mặt nói với ai nữa...
Lăng Thần cũng không phải loại ngu ngốc. Nhân lúc cô ta chưa tới, cậu lấy một con rối hình cậu rồi choàng áo cậu lên, sau đó dịch chuyển con rối đó đi. Còn cậu dùng công pháp đặc thù, nó làm cậu ẩn trong một kẽ lá, chỉ cần không quá để ý là sẽ khó có thể thấy cậu.
Lăng Thần vừa trốn vừa căng thẳng. Bị thương khá nặng như vậy, tuy là được cậu chữa trị nhưng cậu tin cô ấy chưa hồi phục được tu vi thời đỉnh phong. Cậu tin chắc cô ấy thời đỉnh phong thì tu vi cô ấy đã là “đại la tiên”. Tại sao một đại la tiên kinh khủng như vậy lại chui vào trong khu rừng này... một câu hỏi làm cho Lăng Thần rất khó hiểu...
Tuy nhiên, cậu hiện tại đang cực kỳ mạo hiểm. Đây chẳng khác nào một ván bài đặt cược cả, thật sự cậu sắp hết công dụng của viên bạo đan đó nên bất đắc dĩ cậu mới làm như vậy. Nếu để hết cộng dụng thì cậu chắc chắn sẽ không thể thi triển truyền tống phù, lúc đó cậu chỉ còn chờ cô ta bế cậu về mà thôi.
Sau vài hơi thở, cậu nhìn thấy Nguyệt Thanh. Lúc này, cậu đóng tất cả khí tức của mình, hòa nhập với cây cỏ. Một luồng khí thế từ Nguyệt Thanh khiến cho Lăng Thần suýt chút ói ra máu, cô ấy thực sự khủng khiếp đến mức nào...
Tuyết Thanh chuẩn bị đi thì cảm nhận ra điều gì đó, cô ánh mắt sắc bén nhìn xuống bụi cỏ. Đó cũng chính là nơi mà Lăng Thần đang ẩn giấu.
Lăng Thần cảm nhận được điều này, trong lòng tỏ vẻ không xong. Cậu không còn đủ tinh lực để thi triển át chủ bài nữa. Vậy nên cậu chỉ còn cách chờ mà thôi. Lăng Thần càng căng thẳng thì cậu càng bình tĩnh...
Tuy nhiên, cô ấy chỉ nhìn một chút rồi dịch chuyển đi. Lăng Thần không cảm thấy uy áp nữa, cậu thở một hơi dài. Sau đó, lợi dụng uy lực của bao tức tan, cậu nhanh chóng đi về hướng ngược lại bằng cách nhanh nhất.
Lăng Thần vừa đi được một lúc, Nguyệt Thanh đã quay trở lại chỗ đó của cậu cùng với một con rối cầm trên tay, khuôn mặt cô ấy cực kỳ xinh đẹp nhưng lại cho người ta uy áp không thể thở nổi.
Cô ấy vung tay, nguyên một mảnh rừng bị gió hất lên trời. Tuy nhiên, chẳng có cái gì cả. Nguyệt Thanh cười “haha” một cách điên cuồng, lúc này khí thế cô bọc lộ. Tất cả yêu thú trong rừng đều sợ hãi chạy đi nơi khác. Một cường giả ở nơi đây bạo phát thì không có ai có thể chịu được cả. Nguyệt Thanh chỉ nhìn vào con rối của Lăng Thần để lại, lạnh lùng nói:
-Thật thú vị. Thật là thú vị. Không ngờ ta lại bị lừa...Haha... Để xem lúc ngươi ngoan ngoãn nằm trên giường xem có lừa được ta không...
Nói xong, Nguyệt Thanh không truy đuổi Lăng Thần nữa. Cô biết hiện tại truy đuổi cũng không có ích nữa rồi. Cô cũng không ngờ cậu ta lại kinh khủng đến mức này. Tuy nhiên, điều này cũng chẳng làm cô nản chí. Cô có cách để cậu ta phải lộ ra ngoài...