Nhắc nhở: Chương này sẽ xuất hiện một nhân vật mới...
Lăng Thần chìm vào giấc mơ sâu, một giọng nói nhè nhẹ truyền đến tai cậu:
-Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn. Hệ thống đang dần được hoàn thiện.
-Hệ thống đang tải ký ức của ký chủ.... chúc ký chủ có thể sớm quay trở về thời đỉnh cao... Lưu ý: Ký ức sẽ bị khóa tạm thời khi ký chủ tỉnh dậy
-Đang tải...
“Đoàng”. Lăng Thần giống như rơi xuống vực thẳm. Lúc này, trí nhớ về kiếp trước từ cái gì đó truyền đến cậu...
Cậu nhìn thấy một nam tử. Người đó giống hệt cậu, tuy nhiên khác với cậu là xung quanh người đó bao bọc một thứ gì đó giống như cơn gió. Một điều kỳ lạ là người đó đang đứng trên một cây kiếm dài. Thật sự đó là cậu của kiếp trước sao...
Đúng lúc này, một tiếng vang lên trong đầu cậu:
-Đó chính là hình ảnh kiếp trước của ký chủ. Lúc thời kỳ đỉnh phong, ký chủ đã đạt đến cảnh giới Hư Tiên....
Lăng Thần mơ hồ nói:
-Hư tiên ???
Một lúc sau, giọng đó lại vang lên trong đầu cậu:
-Thưa ký chủ. Đó là cảnh giới về thần. Có hai giới mà ký chủ đã trải qua. Đó là tu chân giới, tiên giới. Mỗi giới lại chia ra nhiều cấp độ...Tu chân giới chia ra làm sáu cảnh giới, bao gồm: Luyện khí- trúc cơ – nguyên anh – kim đan – luyện hư – hóa chân. Tiên giới bao gồm sáu cảnh giới, bao gồm: Kim tiên – huyền tiên – hư tiên - đại la tiên- tiên vương – tiên tôn – tiên đế.
Lăng Thần ngây ra. Chẳng lẽ kiếp trước mình kinh khủng như vậy. Lúc này Lăng Thần đang có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi. Tại sao cậu lại mạnh như vậy? Đây có phải là sự thật? Lý do gì mà cậu lại bị như này???... Rất nhiều câu hỏi Lăng Thần hỏi cái người xưng là “hệ thống”. Tuy nhiên tất cả câu hỏi, Lăng Thần đều không nghe thấy phản hồi.
Hệ thống trong đầu cậu lại truyền cho cậu một số đoạn cảnh. Lăng Thần lúc này mới biết thân thế của cậu. Cậu kiếp trước là một tán tu, tuy nhiên cậu lại sở hữu linh căn cực kỳ khủng khiếp. Cậu hấp thụ linh khí nhanh gấp chục lần người bình thường. Tuy nhiên, giống như kiếp này của cậu, khuôn mặt của cậu quá “soái”, vậy nên cậu luôn luôn bị các nữ tử săn lùng. Kể cả các nữ trưởng lão các tông môn đều thích thú với cậu. Rất may là trong một lần vào sinh ra tử để trốn chạy các nữ trưởng lão quái dị, cậu đã tìm được một chiếc mặt nạ. Chiếc mặt nạ này nhìn bên ngoài không hề có cái gì nổi bật. Đúng lúc đó cậu đang bị thương nên mới bị thổ huyết, mà những giọt máu đó rơi trúng chiếc mặt nạ. Chính điều đó khiến cho cậu nhặt được bảo bối lớn. Nó chính là bảo vật giúp cậu che giấu dung mạo, cả linh căn. Thậm chí, nếu dùng một lượng lớn tinh huyết thì nó sẽ giúp cậu chạy trốn. Chính vì vậy mà cậu có thể ung dung sống như một tu sĩ bình thường.
Lăng Thần nhờ chiếc mặt nạ đã có thể vào được tông môn bình thường mà không bị soi mó. Cộng thêm tài lực và trí thông minh của cậu cùng với thiên phú cực kỳ khủng khiếp. Rất nhanh cậu đã phi thăng lên tiên giới.
Tuy nhiên, cuộc đời của cậu thật là trớ trêu. Là một vị thần tiên, trong một lần đi tìm bảo vật ở một cánh rừng hoang vu. Cậu gặp được một đám người đang vây quanh một cô gái. Cô gái trong ấn tượng của cậu là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, tuy nhiên khuôn mặt lại rất trẻ. Làn da chỉ cần ai nhìn vào cũng khiến người khác giới có một cảm giác thèm muốn cực độ. Tuy nhiên cô ấy hiện tại đang mang trọng thương, thân hình toàn là máu, thậm chí trên tay còn có một vết thương khá nặng.
Lăng Thần đương nhiên sẽ không đứng nhìn, cậu nhận ra các cường giả đang chuẩn bị xuống bắt vị tiên tử đó. Chính vì vậy nên cậu mới giăng trận pháp, cộng thêm rất nhiều búa chú mà cậu đã từng sở hữu mới có thể vây quanh các cường giả này một chút thời gian. Chính lúc này cậu mới có thể hiến tinh huyết của mình vào chiếc mặt nạ rồi cùng với cô gái đó biến mất ở khoảng không...
Những ngày sau đó là những ngày khá là bất đắc dĩ của Lăng Thần. Vì dùng cách đó để chạy nên tu vi của cậu hạ xuống Kim Thần, tuy nhiên với một số đan dược trong tay, cậu rất cố gắng đã cứu sống được cô gái đó...
Sau đó, một chuỗi ngày ở cùng cô gái cực kỳ xinh đẹp đã làm cho Lăng Thần khá là đau khổ. Ở trong khu rừng này, linh khí tiêu hao rất nhanh. Cô ấy luôn luôn tỏ ra lạnh lùng. Lăng Thần cũng cố gắng để làm hài lòng vị tiên tử này.
Thịt linh thú cũng chứa rất nhiều linh khí, nếu ăn trực tiếp sẽ bạo thể mà chết. Tuy nhiên, với bàn tay nấu ăn điêu luyện của cậu, cậu đã chế biến những miếng thịt bỏ đi đó thành những món ăn tuyệt hảo. Chính vì điều này đã khiến cho vị tiên tử kia có vẻ khá là thèm. Lăng Thần vui vẻ chia sẻ tất cả những miếng thịt đó. Tiên tử đó lúc này chỉ nói một câu:
-Cảm ơn ngươi. Ta là Tô Nguyệt Thanh. Công ơn này của ngươi ta sẽ trả gấp bội.
Cậu cảm thấy khá buồn cười vì bây giờ cô ấy mới mở miệng. Cậu tỏ vẻ không quan trọng, nói:
-Không có gì đâu. Chuyện nên làm mà...
Cậu cười nhưng khi nhìn ánh mắt nhìn chằm chằm của Nguyệt Thanh thì nó lại làm cậu rùng mình. Thật là ánh mắt đáng sợ... Cậu cho rằng lúc đó chỉ là cô ấy căng thẳng nên mới nhìn thôi. Cả hai cùng ăn để hồi phục linh khí.
Sau đó, Lăng Thần đã giúp rất nhiều cho cô ấy. Thậm chí, Nguyệt Thanh còn tình nguyện để cậu trị thương cho. Nó khiến cho Lăng Thần khá là bất ngờ...
Tình cảm trai gái thì ở gần rơm lâu ngày cũng bén. Tuy Lăng Thần không hề cảm thấy có tình cảm gì đối với cô nàng này, mặc dù cô ấy là một người xinh đẹp, yêu mị nhất từ khi cậu tu luyện tới nay. Tuy nhiên cậu không hề có chút ý nghĩ xấu nào. Chỉ có Nguyệt Thanh là càng ngày càng làm cho cậu xấu hổ. Cô ấy luôn luôn dựa vào cậu để ngủ, cộng thêm ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, nó khiến cho cậu khá là xấu hổ. Cậu lúc đó càng cố gắng để sớm giúp vị tiên tử này quay trở về sớm hơn...
Sau một khoảng thời gian dài, Lăng Thần cuối cùng cũng tìm được đường thoát khỏi chỗ quái quỷ này. Việc đó còn không khổ bằng việc có một cô tiên tử cực kỳ xinh đẹp đang ở cạnh cậu và nhìn cậu chằm chằm mỗi ngày. Cậu trong lúc ở cùng cũng đã dùng tinh huyết của cậu để luyện đan chữa trị cho cô ấy, vậy nên cậu hiện tại rất yếu, cậu phải quay trở lại tông môn để bế quan khôi phục lại linh khí.
Nguyệt Thanh vì được Lăng Thần chăm sóc rất chu đáo nên hiện tại cô cũng không còn chật vật nữa. Vẻ đẹp này khiến cho Lăng Thần không dám ở lại lâu, cậu có cảm giác tu vi cô ấy trên cao hơn cậu, cộng thêm ánh mắt như có như không xem xét người cậu khiến cho Lăng Thần khá sợ.
Cậu tin chắc rằng thần thức cô ấy đã nhìn ra được vẻ mặt thật của cậu, vậy nên cậu cần tránh càng xa cô nàng này càng tốt...
Suy nghĩ như vậy, vừa ra khỏi rừng, Lăng Thần đứng trước mặt Nguyệt Thanh, giơ tay thủ thế nói:
-Chúng ta đã thoát khỏi khu rừng, vậy nên ta xin phép đi trước...
Tuy nhiên, vừa nói xong thì một giọng giống như gió xuân thổi tai cậu rằng:
-Ngươi không thích ở cùng ta sao....
Lăng Thần trong lòng trầm xuống. Chỉ với câu nói này là cậu biết cô ấy đã có cảm tình với cậu. Tuy rằng chuyện này là một điều bình thường lúc ở tu chân, nhưng thực sự cậu không muốn cường giả chú ý tới. Cô gái này làm cho cậu có cảm giác khá mơ hồ, vì vẻ đẹp cô ấy khác xa so với những người xung quanh đây...
Lăng Thần vẫn kính trọng nói:
-Được ở cùng tiên tử là niềm vinh hạnh của ta. Tuy nhiên, hiện tại ta có việc rất gấp...
Nguyệt Thanh nghe vậy, cô nở nụ cười. Nụ cười khiến cho Lăng Thần trong thoáng chốc ngây người ra. Một chốc sau, Lăng Thần mới tỉnh hồn, quá nguy hiểm, tu vi cô ta đã ở trên cậu rồi. Nếu cô ấy hạ sát cậu thì chắc chắn cậu không thể sống được lúc đó, quá nguy hiểm....
Nguyệt Thanh lúc này mới tỏ vẻ thích thú, khác xa so với vẻ lạnh lùng như băng lúc trước. Cô ấy vừa cười vừa nói:
-Ta nợ ngươi một ân tình. Hay là như này, người đi cùng ta về nhà ta, ta sẽ đền bù cho ngươi đầy đủ...
Lăng Thần thầm kêu không ổn, cậu bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong người đã chuẩn bị dùng toàn lực chạy. Về nhà cô ấy thì cậu đảm bảo là sẽ khó có thể ra ngoài được...
Lăng Thần vẫn bình tĩnh đáp:
-Tiên tử không cần để trong lòng đâu. Vậy thôi, ta có việc xin phép...
Chưa kịp nói xong, Lăng Thần cảm nhận được không khí xung quanh có chút không đúng. Vậy nên cậu nhanh chóng phong bế toàn bộ hơi thở, miệng lạnh lùng nói với Nguyệt Thanh:
-Cô làm vậy là có ý gì???
Nguyệt Thanh lúc này mới tỏ vẻ khao khát nhìn cậu, giọng cũng lạnh lùng nói:
-Ta và ngươi đã ở chung với nhau. Hiện tại ngươi nên chịu trách nhiệm với ta chứ không phải như này.
Ngay lúc sau, Lăng Thần cảm nhận được không gian hình như đang bị dịch chuyển. Cậu không còn thấy Nguyệt Thanh, chỉ còn một mảng sương mù bao quanh cậu. Lăng Thần lúc này mới biết mình đã rơi vào mê hồn trận.
Cô ấy không hề định làm hại cậu, cách này là cách để làm tiêu hao linh khí trong người cậu. Sau đó nếu cậu mở khí thở thì chắc chắn sẽ bị dính mê hồn dược. Thật là một tiên nữ độc ác...
Vang xa bên ngoài, cậu nghe được giọng nói đầy ấm áp của Nguyệt Thanh:
-Ta hiện tại rất thích ngươi, vì vậy ngươi đừng chống cự. Ngươi chỉ thuộc về ta mà thôi....
Lăng Thần tỏ vẻ khinh thường không để ý. Hiện tại cậu đang tìm cách vượt qua ải này.
P/S: Đây là chương demo. Mình mới nhảy vào tu tiên nên rất nhiều sạn cần mọi người chỉ điểm.
Hệ thống trong truyện nó không hề op, tất cả đều dựa vào thực lực của nhân vật chính. Tuy nhiên, nhân vật nữ( tiên nữ) sẽ cực kỳ khủng khiếp, vậy nên độc giả hãy cho ý kiến.
Chân thành cảm ơn...