P/S: view cao nên mình ra thêm chương hehe...
Cú đấm của tên Trương đó vừa lao tới, ánh mắt Lăng Thần trở nên cực kỳ đáng sợ.
Tuyết Ngọc ánh mắt cực kỳ hoảng sợ chạy tới định đỡ lấy cú đánh. Tuy nhiên, với tầm xa như vậy thì không thể đến kịp được. Tuyết Ngọc chỉ có thể trơ ra nhìn cú đấm đó từ từ đến khuôn mặt của Lăng Thần.
Lăng Thần không chút động tác thừa. Ngay khi cú đánh đó vừa lao tới, cậu lách nhẹ xuống và né tốt được cú đánh đó. Sau đó, Lăng Thần mỉm cười một cách đáng sợ, cậu dùng tất cả sức lực hiện tại dồn vào nắm đấm, rất nhanh cú đấm đó đã đâm thẳng vào bụng tên họ Trương. Vì là điểm yếu nên họ Trương rất nhanh đã nằm xuống ôm bụng với vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
Lăng Thần cũng không khá được hơn tý nào. Đây cũng là tất cả sức lực hiện tại của cậu, hiện tại đầu cậu rất lâng lâng. Cảm giác thân thể không còn chút sức lực nào, trán cậu đổ mồ hôi, cậu cắn chặt răng thầm kêu:
-Thứ thuốc chết tiệt...
Tuyết Ngọc lúc này mới chạy kịp đỡ lấy Lăng Thần sắp đổ gục, ánh mắt rơi lệ như sắp khóc. Một vị tiểu thư khét tiếng vì sự lạnh lùng hiện tại lại tỏ ra như vậy, thậm chí cô ấy còn không màng bụi bẩn quỳ xuống đỡ lấy Lăng Thần khiến cho ai nhìn cũng khó tin được.
Lăng Thần được Tuyết Ngọc ôm như vậy, nó khiến cho cậu khá là xấu hổ. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt “mít ướt” lúc này của Tuyết Ngọc lại khiến cho cậu cảm thấy khá buồn cười. Tuyết Ngọc ngoảnh xuống, ánh mắt giống như đang có lỗi nhìn Lăng Thần nói:
-Em sai rồi...Lần sau em sẽ không rời khỏi anh nữa...
Nói xong, Lăng Thần cảm nhận được một luồng sát khí cực kỳ khủng khiếp bốc lên từ người Tuyết Ngọc. Luồng sát khí này khiến cho chính Lăng Thần cũng phải sởn lạnh tóc gáy. Một luồng sát khí trước nay chưa từng có, nó khiến cho Lăng Thần có cảm giác là một chuyện cực kỳ nguy hiểm sắp xảy ra.
Tuyết Ngọc ánh mắt nhìn tên họ Trương đang nằm quằn quại dưới đất giống như nhìn vào một kẻ thù không đội trời chung. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trong ánh mắt của Tuyết Ngọc đang chứa đựng một cơn lửa giận.
Tên họ Trương không nhìn ra sự nguy hiểm mà mình sắp trải qua, hắn ta vừa ôm bụng vừa nói một cách đe dọa đối với Lăng Thần:
-Mày dám đánh tao... Mày chờ đó... Tao sẽ nhờ người trong này cho mày không có ngày mai...
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Tuyết Ngọc đang nhìn, hắn tỏ vẻ thèm thuồng không chút che dấu đối với Tuyết Ngọc. Hắn nói một cách vô sỉ:
-Nếu mày cho tao cô bạn gái kia thì tao sẽ xem xét lại.
Đúng lúc này, ở hai bên xuất hiện hai cô gái đeo khăn đen. Tuy nhiên, ánh mắt hai người cực kỳ hoảng sợ, tay chân run rẩy quỳ xuống đất hướng tới Tuyết Ngọc nói một cách cầu khẩn:
-Thưa chủ nhân.... Chúng tôi đã phạm sai sót, mong chủ nhân trách móc...
Tuyết Ngọc ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người quỳ xuống đất nói:
-Tý nữa các người phạt mỗi người một trăm roi. Lần sau còn chậm trễ như vậy thì...
Vừa nói xong câu đó, khí thế Tuyết Ngọc dâng trào khiến cho hai nữ hộ vệ run sợ. Tên họ Trương thấy có chuyện gì đó sai sai. Vì cậu nhận ra một cô gái trong đó từng là một “cao thủ” trong võ thuật mà cậu đọc được trong báo. Danh tiếng to lớn như vậy mà lại phải run sợ trước một cô gái nhỏ bé??? Vậy nên hắn ta biết là mình đang chọc vào nhân vật lớn...
Tuyết Ngọc không thèm nhìn tên họ Trương đang hoảng sợ, ánh mắt cô lại nhu tình nhìn xuống khuôn mặt Lăng Thần, tuy nhiên giọng nói cực kỳ đáng sợ:
-Hai người đánh gãy hết xương hắn cho tôi...
Lời nói cũng đủ biết sự thâm độc. Tên họ Trương lúc này mới biết mình chọc vào tử thần rồi. Vậy nên hắn chỉ xin sự cầu xin của hai nữ cận vệ đang tiền gần:
-Xin cô, cô có phải người ở trên báo không ạ. Tôi họ Trương, có rất nhiều tiền. Cô cần...
Chưa kịp nói xong thì một cú đạp đã khiến xương chân tên họ Trương có tiếng gãy... Một cô gái trong đó nói một cách cực kỳ tàn nhẫn:
-Cậu không nên chọc vào tiểu thư. Ông trời cũng không cứu được đâu.
Lúc này, tên họ Trương mới cực kỳ hoảng sợ mới biết. “Tiểu thư” ở đây không lẽ chính là chủ nhân của tòa nhà này... Tại sao cô ấy lại đi đến nơi hẻo lánh này, tại sao cô ấy lại dẫn theo một tên “ngu ngốc” như vậy...rất nhiều câu hỏi làm cho hắn rối bời...
Tuy nhiên, hắn chỉ kịp nghĩ vậy sau đó hắn đã bị hai nữ người hầu đánh cho người không còn ra người...
Lăng Thần tuy là con trai nhưng thực sự cảnh này khiến cho cậu càng rùng mình. Lúc này cậu mới biết được Tuyết Ngọc đáng sợ không phải lời đồn. Tên đó chính vì hắn gia thế rất lớn nên cậu mới không dám trêu, hiện tại thì sao??? Nhìn hắn máu me be bét, xương cốt liên tục phát ra tiếng kêu “rắc”, thảm hại đến mức Lăng Thần khó tưởng tượng được.
Tuyết Ngọc nhìn Lăng Thần một cách nhu tình. Sau đó, cô ấy nói nhẹ vào tai:
-Anh đứng dậy giúp em một lát. Em sẽ khiến hắn không còn ngày mai...
Nói xong, Tuyết Ngọc dìu Lăng Thần đứng dậy. Lăng Thần cứ tưởng là mọi chuyện xong xuôi, cậu cũng chẳng thương tình cái tên hống hách tự dưng đánh cậu làm gì. Tuy nhiên, một điều khiến cho Lăng Thần không dám tin...
Tuyết Ngọc nhặt lấy một con dao từ dưới đất, từ từ đi theo hướng của tên họ Trương đang bị đánh cho không ra người. Lăng Thần tuy người yếu nhưng trong lòng thầm kêu không ổn. Không lẽ.. không lẽ cô ấy...
Lăng Thần tuy không phải là người thích xen vào chuyện người khác. Tuy nhiên, khi thấy Tuyết Ngọc cầm dao như vậy khiến cho cậu cực kỳ lo sợ. Cậu lo sợ sẽ xảy ra án mạng nghiêm trọng, kể cả cô ấy giỏi như nào nhưng cũng không thể chống lại dư luận được. Vậy nên Lăng Thần không hề chần chừ mà chạy đến giữ chặt lấy vai Tuyết Ngọc, tuy nhiên do sức lực có hạn nên hơi thở cậu có chút gấp gáp, cậu nói một cách nghiêm túc:
-Cô bình tĩnh lại....
Tuyết Ngọc giống như phát cuồng, cô giật tay Lăng Thần rồi nói một cách lạnh lùng:
-Em phải giết hắn...hắn đã làm tổn thương anh...
Lăng Thần càng hốt hoảng hơn. Vì không còn cách nào khác, cậu ôm chặt lấy eo của cô ấy. Điều mà cậu chưa từng làm bao giờ cả. Eo của Tuyết Ngọc mềm mại cộng thêm mùi thơm từ mái tóc cũng không thể làm cho Lăng Thần xao động. Cậu vẫn kiên trì nói:
-Cô không được làm vậy....
Tuyết Ngọc cố gắng dùng tay còn lại gỡ lấy tay Lăng Thần, cô vừa gỡ vừa tức giận nói:
-Không, em phải giết hắn...
Lăng Thần sức lực hiện tại rất yếu nên không thể ngăn cản được Tuyết Ngọc lâu. Cậu phải có một cách gì đó. Điều này khiến cho cậu rất rối bời...
Đúng lúc Tuyết Ngọc gỡ được tay cậu. Lăng Thần không thể nghĩ được gì nữa, cậu ôm chặt cô ấy rồi cúi đầu xuống hôn môi cô ấy.
Tuyết Ngọc từ điên cuồng bị Lăng Thần hôn đột ngột khiến cho thân thể cô ấy đứng trơ ra. Bị hôn một cách như vậy khiến cho con dao trên tay Tuyết Ngọc rơi xuống đất.
Hôn xong, Lăng Thần mới nói:
-Cô hãy bình tĩnh....
Lúc này, Tuyết Ngọc tỏ vẻ cực kỳ mê đắm nhìn Lăng Thần nói:
-Được rồi, nghe anh hết...
Hai cô người hầu kia vẫn còn đang “làm việc” nên không để ý. Tên họ Trương đó lúc đầu gáo thét, càng sau tiếng thét càng nhỏ.
Một điều mà trong lòng hắn hối hận, đó là sự cao ngạo. Nếu hắn không động chạm gì người kia thì hắn đâu ra nông nỗi này. Hắn còn ngu ngốc tới mức đi chọc bạn đời của cô ấy. Thật là không biết sống chết mà...
Lăng Thần nhìn thấy Tuyết Ngọc đã không còn điên cuồng, lúc này cậu mới thả lỏng. Tuy nhiên thân thể cậu không tự chủ quỵ xuống. Rất may là có Tuyết Ngọc đỡ hộ. Tuyết Ngọc vừa đỡ Lăng Thần vừa nhìn hai tên hộ vệ đang hành sự, nói:
-Được rồi. Các người hãy tra cho tôi lai lịch tên đó. Phải bằng mọi giá tống khứ tất cả lũ sâu bọ này cho tôi. Nếu hai cô không làm được thì đừng ở đây nữa, đừng để có lần thứ hai tôi nói...
Nói xong, Tuyết Ngọc dìu Lăng Thần về phòng, để lại hai cô hậu vệ với vẻ mặt sợ sệt cùng với một tên người không ra người họ Trương...
Lăng Thần vừa khôi phục chút sức lực đã phải sử dụng hết. Nó khiến người cậu rất uể oải. Vậy nên Lăng Thần được nằm trên giường của Tuyết Ngọc.
Tuyết Ngọc có ý tốt muốn xem thân thể của Lăng Thần để kiểm tra nhưng đều bị Lăng Thần từ chối kịch liệt. Vậy nên cô chỉ thở dài vén cổ áo để xem tình trạng.
Tuy nhiên tất cả trên cánh tay đều là vết tím do cô hôn quá dài. Điều này khiến Tuyết Ngọc khá xấu hổ, cô vội vàng đắp lại. Sau đó cô từ từ trèo lên giường và chui vào chăn ôm chặt lấy thân thể Lăng Thần.
Lăng Thần run rẩy nhưng cũng không dám nói gì. Tuyết Ngọc cùng với chiếc váy mỏng ôm lấy Lăng Thần. Lăng Thần cũng chẳng còn sức làm gì nữa, rất nhanh cậu đã chìm vào giấc ngủ. Tuyết Ngọc thấy vậy, mặt mỉm cười và ngủ cùng. Cả hai đều chìm vào giấc mơ đẹp...