Chương 17: Lăng Thần nghe lời???

- Không, tôi không sai. Cô thực sự nghĩ rằng tôi là người tốt như vậy sao???

Lăng Thần tỏ vẻ tức giận nói từng chữ. Điều này khiến cho Tuyết Ngọc cảm thấy rất thú vị. Cô ngồi bên cạnh Lăng Thần, đôi tay nhỏ nhắn sờ lấy mặt Lăng Thần nói:

-Cậu là một người rất thú vị. Chắc cả thế gian này chỉ có cậu mới dám nhận mình là kẻ rác rưởi nhỉ...

Lăng Thần cũng chẳng thèm để ý đến lời châm chọc của Tuyết Ngọc. Cậu nhìn thẳng Tuyết Ngọc nói:

- Vậy thì mau nhanh chóng thả tôi ra. Cô rất ghét những đứa rác rưởi cơ mà..

Ánh nhìn nghiêm túc của Lăng Thần càng làm cho Tuyết Ngọc cảm thấy thú vị hơn. Cô chẳng thèm để ý đến lời của Lăng Thần. Căn bản là Lăng Thần không biết cậu ấy nổi tiếng đến mức nào. Cô chưa từng nghĩ rằng có một con người giống như Lăng Thần tồn tại.

Tuyết Ngọc cảm thấy mình may mắn. Cô lúc bé rất khinh thường những đứa con trai chỉ chằm chằm nhìn vẻ đẹp của cô. Cô chỉ cần ở gần nam sinh là sẽ có cảm giác rất khó chịu. Tuy nhiên, Lăng Thần lại cho cô cảm giác rất an toàn và dễ chịu, giống như chính bản thân cô thích Lăng Thần vậy.

Tờ giấy bị nhàu nát trên tay. Cô lúc này mới sợ, cô sợ Lăng Thần sẽ rơi vào tay người khác. Cô chưa tìm hiểu thì không biết, tuy nhiên lúc cô tìm hiểu thì mới biết rằng Lăng Thần đang là mục tiêu “bắt cóc” của rất nhiều tổ chức. May mắn là Lăng Thần cải trang tốt, nếu không thì cậu ấy đã không thể ngồi đây. Tuyết Ngọc tự mình thề là chắc chắn sẽ không thể để người cô yêu chạy khỏi đây.

Suy nghĩ thông suốt, Tuyết Ngọc đứng dậy ném tờ giấy đó vào thùng rác. Lăng Thần nhìn vậy thì cậu rất khó chịu, cậu gằn giọng nói:

-Hừ, còn không mau thả tôi ra...

Tuyết Ngọc nghe vậy, tâm trạng khó chịu lúc nãy trỗi dậy. Cô không tin là cô không trị được người này. Tuyết Ngọc ngoảnh lại nhìn Lăng Thần, ánh mắt sắc bén nhìn cậu ấy khiến cho trong lòng Lăng Thần run sợ. Từng chữ phát ra từ miệng Tuyết Ngọc:

-Ha ha, rất thú vị. Đừng có nghĩ tôi là trẻ con, nếu cậu thực sự là tên cặn bã thì cậu đã không sợ tôi...

Lăng Thần bị đạp trúng điểm yếu, tuy nhiên cậu vẫn cố gắng giải thích:

-Việc đó không liên quan. Đó là tác dụng của thuốc...

Tuyết Ngọc ngồi xuống cạnh Lăng Thần, hai chân cô vắt chéo, ánh mắt nhìn sang Lăng Thần rồi mới nói:

-Nếu cậu là tên cặn bã. Vậy cậu có yêu tôi không???

Lăng Thần nghe được câu này thì đột nhiên bị cứng họng. Chính lúc này, Tuyết Ngọc mới cười, cô cười giống như Lăng Thần là chú hề vậy.

-Hahaha...Cậu làm tôi cảm thấy rất vui đó. Một tên cặn bã đến cả việc vậy cũng không nói được sao...

Lăng Thần đang định nói gì đó, tuy nhiên tay của Tuyết Ngọc đã bịt miệng cậu. Lăng Thần cảm nhận được có chuyện gì rất xấu sắp xảy ra.

-Đừng nói nữa. Cậu đã phạm vào hai tội. Tội lừa dối tôi và tội không nghe lời.... Mấy hôm nay cậu hãy nhớ kỹ tất cả “bài học” mà tôi chỉ...

Lăng Thần dùng tất cả sức lực vùng dậy nhưng đều vô nghĩa. Cánh tay giơ cao từ từ bị cánh tay của Tuyết Ngọc đè xuống. Tất cả mọi thứ sau đó giống như cơn ác mộng của cậu ... một cơn ác mộng mà lần đầu cậu gặp trong ngày...

Không ai biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng không còn tiếng Lăng Thần gào thét nữa. Căn phòng ở bên ngoài yên tĩnh một cách khó tả...

*( Bị ẩn do không phải chương vip, )

Sau ba ngày, trong một căn phòng đầy mùi thơm thoang thoảng, Tuyết Ngọc đang được Lăng Thần chải tóc. Một điều mà không ai có thể tin vào mắt mình.

Tuy nhiên, Lăng Thần hiện tại ánh mắt đều cực kỳ trống rỗng, không hề có chút sức sống nào. Còn Tuyết Ngọc thì trái ngược lại, khuôn mặt tràn đầy sức sống. Trên cô của Lăng Thần đầy rẫy vết tím bầm do Tuyết Ngọc tạo ra (edit: hôn đến mức tím bầm là ae đủ hiểu).

Tuyết Ngọc trong lòng khá tiếc nuối. Nếu không phải do gia phả cô nghiêm cấm “ăn cơm trước kẻng” thì cô đã sớm ăn sạch Lăng Thần rồi. Tuy nhiên, cô vẫn khá hài lòng. Nhìn Lăng Thần hiện tại ngoan ngoãn như vậy khiến cho cô rất vui vẻ. Cô nhìn búi tóc Lăng Thần làm cho cô rất đẹp, vì vậy nên cô quyết định trao thưởng cho Lăng Thần bằng “một chút” yêu thương... Lăng Thần thân thể yếu đuối bị Tuyết Ngọc đè xuống cưỡng hôn tiếp suốt hai giờ...

Buổi trưa hôm đó, Tuyết Ngọc ngồi ăn cạnh Lăng Thần. Các cô người hầu đều khá bất ngờ khi cô chủ đáng sợ của họ lại ăn chung với người con trai. Tuy nhiên, một điều làm cho tất cả cô hầu thấy bất ngờ, đó là nhan sắc của Lăng Thần. Cô chủ từ bao giờ lại nuôi thêm một “tình nhân” vậy nhỉ, nhan sắc của Lăng Thần cũng khiến cho người hầu có chút “thèm muốn”.

Lăng Thần không nói gì cả, ánh mắt vô thần ăn từng miếng cơm. Còn Tuyết Ngọc thì vừa ăn vừa nhìn Lăng Thần với vẻ mặt vui vẻ và hạnh phúc.

Nhìn đôi tay của Lăng Thần run run xúc lên từng miếng thức ăn. Tuyết Ngọc dùng dĩa gắp miếng bít tết cắn một miếng, rồi đưa một nửa còn lại cho Lăng Thần, ánh mắt chờ mong nói:

-Ngon lắm đó, cậu thử đi...

Lăng Thần ánh mắt vô hồn nhận lấy miếng thịt cho vào miệng khiến cho Tuyết Ngọc khá hài lòng. Cảm giác như vậy giống như đôi vợ chồng mới cưới vậy.

Tuyết Ngọc sau đó còn cùng Lăng Thần tưới hoa, đi dạo, đi ăn đồ ăn vặt... ở trong căn biệt thự của Tuyết Ngọc. Tuy nhiên, lúc nào tay của Tuyết Ngọc cũng phải nắm chặt tay của Lăng Thần.

Tuyết Ngọc hành động nhiệt tình đối với Lăng Thần khiến cho tất cả người hầu xung quanh đều bất ngờ. Đây có phải cô chủ khó tính mà các cô biết không.... tại sao cô ấy lại dẫn theo một nam sinh, lại còn nắm tay một cách thân mật nữa...

Tuy nhiên, một lúc sau lại có chuyện xảy ra. Một nam sinh trẻ đang ngồi trông quán rượu. Cậu thực sự cảm thấy rất may mắn khi có thể được ở đây.

Tuy chỉ là vị trí gần ngoài căn biệt thự nhưng cậu cũng biết chủ nhân của căn biệt thự này không hề đơn giản. Chỉ bằng việc ngày nào cũng có vài trăm vị công tử đến đây là cậu hiểu như nào...

Hôm nay không hiểu tại sao có người báo đóng tất cả cửa, cậu cũng có thể thở chút. Đúng lúc này có hai người, một trai một gái đến.

Cô gái đẹp đến nỗi khiến cho cậu bị mê hoặc. Từ lúc sinh ra đến giờ thì cậu chưa bao giờ nhìn thấy ai đẹp như vậy cả. Thật sự trên đời có cô gái đẹp như vậy sao... Trái tim của cậu ta đập thình thịch... Cậu quyết định rồi, nhất định phải làm quen được cô gái này...

Tuy nhiên, nụ cười của cậu dần vụt tắt khi cậu nhìn rõ là đằng sau cô ấy là một người con trai. Thậm tệ hơn là cô ấy còn cầm lấy tay cậu ta và nói chuyện rất thân mật. Bản tính ghen tỵ trong người cậu trỗi dậy, cậu ta có vẻ đẹp đó nhưng cậu ta có quyền như bổn công tử không. Bác của ta là người chức cao ở trong đây, hừ...

Lăng Thân chả làm gì cũng bị người ta ghét. Tuy nhiên hiện tại Lăng Thần giống như một người mất hồn bị Tuyết Ngọc dắt tay đi vậy. Tuyết Ngọc muốn cho Lăng Thần thưởng thức chút mỹ vị bên ngoài. Tuy chỉ là trong nhà của cô nhưng cô cũng muốn Lăng Thần vui vẻ một chút. Chính vì vậy nên cô mới dẫn Lăng Thần đến chỗ này, tuy rằng cô chưa bao giờ để ý tới...

Cô đến một quán rượu chưng bày ngay ở gần cửa ra vào nhà cô. Chỗ này nhìn từ bên ngoài có rất nhiều loại rượu nhìn rất bắt mắt. Cô cũng không sợ vì tất cả mọi thứ trong này đều dưới sự kiểm soát của ba cô. Vậy nên cô cũng chẳng cần ai thử độc cả.. Một cậu nam sinh vẻ mặt khá anh tuấn đứng ra chào cô khiến cho Tuyết Ngọc có chút nhíu mày, cô dắt tay Lăng Thần cách xa người này. Điều này khiến cho Trương công tử rất khó chịu, tuy nhiên cậu vẫn cười nói:

-Dạ, vị tiểu thư đến đây có chuyện gì ạ...

Tuyết Ngọc vẻ mặt lạnh băng, nói:

-Cậu đứng ra kia, để tôi vào xem...

Họ Trương nghe giọng của Tuyết Ngọc giống như được tắm gió xuân. Vẻ mặt cậu tươi cười giống như hoa đứng ra xa, nhường chỗ cho Tuyết Ngọc.

Tuyết Ngọc gật đầu, nhìn sang Lăng Thần đang mơ hồ, nói nhỏ nhẹ như đang nũng nịu:

-Anh chờ em ở đây. Để em vào trong tìm đồ uống cho anh...

Lăng Thần chỉ gật đầu nhẹ, Tuyết Ngọc vui vẻ đi vào trong.

Ánh mắt của tên họ Trương từ nãy chỉ nhìn chằm chằm vào dáng người Tuyết Ngọc. Nếu không phải ở đây không thể thì cậu đã bắt cô ta đi rồi. Quá đẹp, thực sự đẹp đến mức làm cho người cao ngạo như cậu cũng cảm thấy thèm khát.

Cậu chuyển sang nhìn Lăng Thần đang cúi mặt. Ánh mắt khinh thường nói với Lăng Thần:

-Hừ, mày tìm được cô bạn gái xinh nhỉ...

Không nghe thấy câu trả lời của Lăng Thần. Cảm giác tức bùng nổ, họ Trương đi đến gần Lăng Thần, nói:

-Khinh tao à. Mày có biết tao mang họ Trương không??? Tao có thể cho mày không còn nhà ngày mai, mày có tin không???

Lăng Thần vẫn đứng im khiến cho cậu ta tức đỏ mắt. Cậu hiện tại tin rằng tên này là một tên “ngu ngốc”. Cô ta đúng là mù, tự dưng chọn tên này làm bạn trai...

Đúng lúc này, cậu ta nảy ra một ý. Nếu cậu đánh cho tên này gãy chân thì chắc cô ta sẽ bỏ nhỉ. Lúc đó mình sẽ cố gắng làm quen cô ấy. Còn tên này là thằng ngốc thì bảo là hắn tự làm là được.

Họ Trương cười lạnh nhìn Lăng Thần, một quyền rất nhanh hướng thẳng mặt Lăng Thần lao tới. Cú này mà trúng thì mặt Lăng Thần chắc chắn sẽ rất thảm. Cậu muốn hủy đi dung mạo “đẹp” của Lăng Thần...

Tuyết Ngọc trên tay cầm hai ly nước đi ra, đúng lúc này cô thấy tên kia đang định đánh Lăng Thần. Tâm trạng của cô tụt xuống đáy vực, hai ly nước đỏ xanh trên tay cô rơi xuống. Lăng Thần, người mà cô không dám làm tổn thương cậu ấy dù chỉ một chút, người mà cô đem lòng yêu thương hết mức, cô yêu thương còn không đủ, vậy mà có người dám động thủ với cậu ấy. Ánh mắt của cô trở nên cực kỳ đáng sợ, khí thế bốc lên khiến cho không khí có vẻ lạnh hơn. Tuyết Ngọc hiện tại vô cùng đáng sợ, tuy nhiên hiện tại Tuyết Ngọc chỉ kịp nghĩ chạy tới gào lên:

-Dừng lại cho ta....

Cú đánh vừa lao tới, Lăng Thần ánh mắt đột nhiên trở lên sắc bén....