Chiếc xe chạy khá lâu mới đến Hải Trình. Nó thật sự rất giống sân bay hàng không của Địa Cầu, chỉ khác ở cái tàu bay. Cái tàu bay ở dị giới này chả khác gì còn cá voi khổng lồ dài 300m, chở trên lưng một tòa khách sạn đồ sộ như du thuyền. Khách sạn được bao bọc bởi tấm kính, như nửa quả bóng, trong suốt dày cộp. Hai bên con cá không có tua bin, mà thay vô là 108 cái vây cá mỗi bên.
Minh Vũ nhìn cái thứ gọi là Hải Trình này, muốn hỏi nó có thật sự bay được không biết, nhưng chả biết hỏi ai. Hắn đành lấy ra viên đá phủ đầy bụi đất khi lấy ở chỗ bảo khố học viện, nhìn nó trong khi chờ cái Hải Trình đầy khách.
"Lão mặt xeng bảo đây là khí Quang, nhưng đây là đá mà."
Khí nguyên tố, khác thạch nguyên ở chỗ, nó có sự rời rạc. Ví như ngọn gió bất diệt, ngọn lửa ma trơi, bùn đất, tia sét chạy qua các đám mây ngày này qua ngày khác, giọt nước, đốm sáng đốm đen. Chúng đều toát ra khí tức nguyên tố và tồn tại bất diệt. Tương ứng với Phong, Hỏa, Thổ, Lôi, Thủy, Quang và Ám. Thạch nguyên tố thì kết tinh sẵn ở dạng rắn. Thú nguyên tố có trong đan điền của con người và hung thú, ngoài cho dị tính còn cho thêm đặc điểm ưu việt của loài.
Con người hay hung thú vẫn có cách khác để có nguyên tố mà không cần phải hấp thu, như cảm ngộ hơi thở của đất, của nước, hay cho điện giật mấy cái, nhưng những thứ này cần thời gian dài. Đương nhiên cái cảm ngộ nguyên tố, không thể sinh ra dị tính.
Lão Cát Ly căm tức sự ngu dốt của đồ đệ mình đã lâu, nhưng vẫn phải giải thích cho hắn hiểu: "Cái mi đang cầm là ánh sáng bay trong không gian qua rất nhiều năm. Nó hấp thụ rất nhiều Quang linh lực đến nổi hóa đá, mà đá thì nặng rớt xuống đất, khiến nó không còn hấp thụ thêm được ánh sáng nữa."
"Sau nhiều năm bị chôn vùi mới được người đào lên, nhưng khí tức phát ra quá yếu ớt. Có lẽ vì đó nên mấy tên ngu kia không thèm hấp thụ lấy. Cũng nhờ cái hộp rỗng ni ta mới nhận ra."
Lão Cát Ly nói đến đây thì Minh Vũ như bắt được vàng, hắn chen lời: "Vậy sư phụ có khác mấy tên đó."
Trong Thứ Nguyên Thế Giới, lão Cát Ly mặt xanh, mà chả biết có xanh thêm nổi hay không, đang căm tức chửi rủa đồ đệ mình. Còn con chó ở bên thì cười như được mùa.
Và cuối cùng cái Hải Trình cũng đầy đủ khách để xuất phát. Mình Vũ được đưa lên tàu và nhận thêm chìa khoá mã phòng 203. Sau khi hành khách lên tàu đầy đủ nó cất cánh bay, hai bên 108 cái vây uốn lượn như sóng làm con tàu bay lên. Cả quá trình cất cánh tốn thời gian nữa tiếng.
"Sư phụ! Ngài bảo ngàn năm trước ngài tới đây, mang khoa kỹ cho hành tinh. Nhưng mà ngàn năm, sao công nghệ phát triển chậm thế. Ví như xe thú, phi toa, hay cái thứ này. Tốc độ nó quá chậm lại ngứa mắt. Cái Tinh Võng thì ít chức năng, quay phim chụp ảnh không có. Tại sao?"
"Mụ nội mi hỏi lắm. Tất cả do mấy thằng cha linh giả, đứng đầu Đại Liên Bang chứ sao." Lão giải thích rằng, ngàn năm trước lão đến đây mang khoa kỹ cho thế giới. Nhưng lão chỉ mang cốt lõi động cơ, không mang ra mẫu mã chế tạo. Suốt hơn 800 năm Linh Thú Điện, Đại Liên Bang, Cự Thần Môn, chỉ bọn chúng nắm giữ công nghệ( cái hạch tâm được con người biết đến từ xưa rồi không liên quan đến khoa kỹ). Bọn họ sợ con người dùng công nghệ kết hợp hạch tâm chế ra đan điền nhân tạo, lúc ấy ai cũng tu luyện được. Vậy linh giả thống trị ai. Gần 100 năm trở lại đây, Đại Liên Bang mới công bố ra mấy cái xe thú với Tinh Võng, nhưng vẫn kiểm soát sự sáng tạo của con người bình thường.
"Haizz cho dù bọn linh giả ích kỷ. Nhưng con thấy thế này cũng tốt. Cứ như ở chỗ củ của con, vì công nghệ mà sinh thái môi trường ô nhiễm, động vật chết gần hết."
Lão Trần Cát Ly nghe thế liền châm chọc hắn: "Cái não toàn heo đực, heo cái của mi cũng có khi nghĩ ra được thế này sao. Ta thật không ngờ đấy."
Mấy cái xàm ngôn tên Vũ nói, ở Địa Cầu ai chả biết, ngày nào chả có trên tv. Còn bảo tên đầu heo này suy nghĩ thấu đáo, thì khác gì nằm mộng ban ngày.
Hải Trình vẫn tiếp tục hành trình của mình. Bên ngoài khung kính là những đám mây đầy đủ màu sắc trôi nổi trên nền trời. Những đám mây dày nặng theo tốc độ cao, đâm sầm vào vách phòng hộ kính, khiến người ta cảm giác phiêu diêu bồng bềnh xen lẫn hồi hộp. Nếu nhìn từ cao, Hải Trình như con cá voi bơi trong biển mây. Mặt trời dần xuống núi, chiếu rọi những tia nắng cuối cùng vào không gian, kết thúc ngày tốt đẹp.
"Ban ngày ngắm cảnh, ban đêm làm gì ta. Kakaka!" Minh Vũ vào phòng số 203 của mình. Căn phòng rộng 16m vuông được trang trí chủ đạo màu đỏ, nền đỏ, giường ngủ đỏ, giữa phòng có cái cột hơi vô duyên màu đỏ.
Minh Vũ ngồi khoanh chân minh tưởng, phóng xuất ra tinh thần quan sát, hóa thực chất. Đối với người bình thường dùng tinh thần quan sát, giống như camera nhiệt xem bên kia bức tường, chứ không có âm thanh, hình ảnh rõ ràng chân thực được( mắt nhìn ban đêm giống camera hồng ngoại).
Tinh thần vừa đi ra cửa liền thấy một đôi nam nữ. Tên nam không mặc áo, khoe thân hình vuông vức, mặt mũi góc cạnh sắc lẻm. Cô ả thì người nhỏ mà ngực mông bự chảng, môi thì đen và dày cộp. Họ vào căn phòng đối diện.
Minh Vũ ánh mắt điếm thúi dẫn dắt tinh thần đi theo. Nhưng mà hắn dù cố thế nào cũng không thể bắt sóng được căn phòng bên trong. Không những vậy, mấy căn phòng bên cạnh cũng không bắt sóng được.
"Đừng cố nữa, mi có thấy cái cột ở giữa phòng không. Nó là pháp trận chặn đứng tinh thần." Lão Cát Ly âm trầm nói.
Minh Vũ không can tâm. Hắn dẫn dắt tinh thần đi theo dãy hành lang xem có bỏ sót điều gì. Tinh thần dần đi xa, qua các căn phòng động cơ chạy êm tai, đến tận phòng cơ trưởng điều khiển tàu.
Phòng cơ trưởng chỉ còn trưởng tàu điều khiển, ngoài ra không có ai. Quanh phòng bày biện các nút bấm, cành gạt nhiều đến hoa mắt. Trước mặt cơ trưởng có ba cái màn hình to bự chác.
Màn hình chính giữa nổi lên hình ảnh. Là hai tên đàn ông đầu trọc lóc, trên mặt râu ria vết cạo chưa sạch. Một tên đang nhún nhảy phành phạch lên mông tên kia, một tên thì rên la chỉ có nước là long trời lở đất.
Hốt hoảng thu quân, tên Vũ chạy ngay vào phòng vệ sinh. Ọe ra hai tạ cháo, mặt mũi xám xịt xanh léc." Móe nó. Lão trưởng tàu mặn vãi c…" Giấc mộng tan vỡ cộng với không thỏa mãn nhu cầu đồi trụy của mình. Minh Vũ đành lên giường nằm thẳng cẳng, mắt ngó lơ lên trần.
Hải Trình tiếp tục bay. Phía trước khung cảnh quang đãng, trời trong vắt trong veo, không có lấy một gợn mây. Bỗng vùng không gian đó vặn vẹo kỳ dị, như sóng nước giữa mặt hồ. Từ nơi đó các đám mây chín màu trôi ra, như các giải lụa sặc sỡ, ngày càng lớn.
Đoàn Hải Trình hướng thẳng tới đám mây.
Rầm…! Ầm…!
Hải Trình đâm vào đám mây khiến nó nghiêng góc 45 độ. Động cơ tàu bị kẹt, gây ra tiếng động cót két ầm ỹ chói tai. Mọi hành khách, đồ đạc trên tàu đều chao đảo lệch về một phía.
Đám mây chính màu bao phủ toàn con tàu Hải Trình, chúng đi xuyên qua tấm kính len lỏi vào các gian phòng. Ai nấy trong khoang hành khách đều bị đau đầu đến ngất đi, có ít linh giả còn chịu đựng lâu hơn nhưng cũng không ăn thua. Minh Vũ đầu đau như búa bổ.
Tinh thần nói ra: "Sư phụ! Cái gì vậy? Sao ta đau đầu quá." Lão Cát Ly nhắc: "Mau tiến vào Thứ Nguyên Thế Giới." Minh Vũ làm theo lời lão Cát Ly, kết quả không thấy đau đầu nữa. Từ trong hắn nhìn ra mọi người đã ngất hết, nhưng các đám mây vẫn ôm trọn con tàu. Rồi con tàu chìm dần vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng động cơ vẫn ầm ỹ.
Ơ Hơ Huy Hi. Hơ Hơ Hi Hi.
Bỗng nhiên trong khoảng không vang vọng ra âm thanh kỳ dị. m thanh chầm chậm, kéo dài từng đợt, như tiếng ai oán của người giữa đêm khuya.
m thanh chất chứa buồn đau, sầu khổ, ai oán. Giống như trải qua thiên thu vạn kiếp, khổ ải bi thương, vô cùng vô tận.
Lão Cát Ly ánh mắt sắc nét. Con chó cạnh bên cũng đau khổ không kém, vô số hồi ức tự nhiên đánh vào đầu nó, khiến nó ôm đầu rơi lệ. Lão nắm chặt bàn tay lao ra khỏi Thứ Nguyên Thế Giới, đi xuyên tấm kính rồi đứng giữa khoảng trời. Bên ngoài âm thanh càng kỳ dị hơn, sau đó lôi vân hình thành nhưng khá chậm chạp. Các đoàn lôi vân tích tụ lại, bắt đầu to như cây đại thụ.
Lão Cát Ly trầm tĩnh cất giọng nói vào không gian: "Đất mẹ! Ta biết ngài đau khổ, ngài phải chịu đựng. Ta đây cũng không có cách giúp ngài. Nhưng ta đang giữ một hạt giống. Hạt giống rất tốt. Chỉ có điều, cậu ấy thiếu chính là động lực. Cái động lực để tiến tới. Nếu ngài soi xét. Xin hãy dùng vệnh mệnh chiếu xuống. Giúp cậu ta có động lực." Lão nói chậm, từng chữ một như nói cho đứa trẻ nghe.
Không biết vì sao, lôi vân lại ngừng lại. m thanh vang vọng cũng nhỏ dần. Bên trong khoang chứa phòng Minh Vũ, các đám mây chính màu tụ lại, xoáy quanh hạt bụi Thứ Nguyên Thế Giới.
Rầm…! Đoàng.
Lôi vân đánh xuống, mục tiêu không phải lão Cát Ly mà là con tàu. Các tia sét chạy khắp thân tàu, len vào phòng Minh Vũ, đánh vào hạt bụi. Trong Thứ Nguyên Thế Giới, Minh Vũ bị giật một tia sét, ngay cả con chó cũng bị. Hồi sau không gian dần tĩnh lặng, mọi thứ như củ. Các hành khách lẫn Minh Vũ hình như không nhớ điều gì vừa xảy ra, tất cả hoạt động bình thường.
Lão Trần Cát Ly trở về, thì bên cạnh Nhất Hộ Pháp nói: "Lão nhà ngươi sao xin cho tên đần kia, cái động lực cho hắn tiến tới?" Lão Cát Ly nhìn con chó nói: "Hắn là một tên đến từ thế giới khác, xuyên tới đây liền không có người thân, không có bất cứ cái gì làm chỗ dựa tinh thần. Kỳ thật hắn là một tên kỳ tài, nhưng khuyết thiếu cái ý chí. Ta muốn Đất Mẹ ngài ấy cho hắn cái lý do để hắn nổ lực tiến, để hắn có ý chí đắc cử." lão nói xong, con chó cũng không có thêm lời nào nữa, bọn họ nhìn tên Minh Vũ, đang nằm trên giường.