Chương 8: Thách đấu học viện Bạch Hổ 2.

Tên Minh Vũ suýt nữa té ngửa, miệng muốn ói ra mấy tạ cháo. Bạn đầu ý định lợi dụng nhiệt độ của Kim Ô, đốt cháy phần đất trúng Ma Thực, sau đó sử dụng bộ pháp né tránh tiếp cận đối phương, chắc chắn đối phương sẽ phải dùng chiêu thức phòng ngự hoặc tấn công cản lại Kim Ô Sát. Bản thân còn cố ý sử dụng tinh thần điều khiển hạn chế sóng xung kích, để dễ bề tiếp cận hơn. Đối với Minh Vũ, cận chiến có phần nắm chắc. Thế mà chưa kịp làm, tên kia cũng chưa đánh hết sức lại nhận thua.

Bản thân tên Nhị lên đánh nhau chỉ để lấy le với gái, có điều nữa là gia tộc tên này hiện đang đấu đá lẫn nhau, nên gia đình muốn hắn ẩn giấu thực lực. Còn uy danh học viện có hay không, không quan trọng.

"Luận bàn Minh Vũ thắng lợi." Gã trọng tài nói ra có phần ai oán. Lúc nãy đề cử ra danh sách thi đấu, tên Nhị ứng cử hồ hởi mà giờ thế này. Hai người hơn năm, sáu cấp lại thua thằng cấp một, thật là nhục nhã. Bây giờ lão chỉ mong đứa cuối cùng lấy lại uy danh học viện mà thôi.

"Trận ba. Minh Vũ thách đấu Lâm Văn Tuấn, Linh Phách cấp 7."

Minh Vũ nhìn tên Lâm Tuấn đi lên, hắn muốn chửi" dm, lại cái tên lờ này".

Lâm Văn Tuấn đi lên sân đấu, tới nơi hắn mỉa mai Minh Vũ: "Minh Vũ ta thật không ngờ mi cũng là linh giả." Sau đó Lâm Văn Tuấn nổi giọng cuồng nộ. Hắn vẫn không quên chuyện hai cô em của Minh Vũ, mà hỏi: "Mi giấu hai cô bé Minh Nguyệt, Minh Tuyết ở đâu?"

Minh Vũ lười nhác trả lời, cho dù ký ức về gia đình thân xác này hầu như đã mất sạch, nhưng đến lúc trả ơn hắn sẽ trả. Minh Vũ nhìn tên Tuấn nói:" Mày sủa cái củ cạc gì thế! Bộ mi lên đây thi ẳng với tao sao?"

Lâm Văn Tuấn đỏ ngầu con mắt, sắc mặt thêm phần đậm chất ngông nghênh, ngỗ ngược, hắn nói: "Không nói, ta tiễn mi đi gặp cha mẹ mi."

Nói thật ra bây giờ Minh Vũ không còn là Minh Vũ chính thức, nhưng nếu kẻ kia không muốn mình sống, thì bản thân chả ngại giúp hắn đến thăm Diêm Vương.

Lão trọng tài kế bên trong lúc đó lại hô: "Luận bàn bắt đầu."

Sau tiếng hô, bên phía Lâm Văn Tuấn cả người bọc khải giáp phát ra ánh sáng màu xanh lá cây. Sau lưng mọc ra hai cái cánh màu xanh lá hư ảo, trực tiếp nâng tên đó lên không trung. Hai tay hắn nắm lại, bên tay trái phát ra Ám linh lực tay phải phát ra Quang linh lực. Linh lực phát ra dần dần cô đặc lại.

"Ha ha! Tiểu tử kia có Thú Phong của loài chim, không những có dị tính, còn cho hắn khả năng bay lượn. Là khắc tinh của mi, ta xem mi thắng bằng cách nào."

Lão Cát Ly nói rất đúng. Dưới cấp bậc Linh Tôn, linh giả không có khả năng phi hành, cùng lắm chỉ nhảy cao hơn. Người có khả năng phi hành, khả năng né chiêu dễ hơn người dưới mặt đất, chiêu thức từ trên đánh xuống cũng dễ dàng trúng.

Tên Lâm Văn Tuấn mở rộng đôi cánh hư ảo, sổ ra những cái lông giống mũi tên. Vô số mũi tên từ trên cao phi xuống như mưa rào, mũi tên đánh trúng mặt đất tạo ra tiếng nổ chói tai. Cho dù thủ pháp né tránh của Minh Vũ xảo diệu, nhưng vẫn bị phong tên đánh trúng đẩy sát hắn đến gần vách phòng hộ.

Tên Tuấn ánh mắt nổi lên các đường gân máu, tức tối nhìn đôi thủ. Phong thuộc tính của mình có dị tính Phá Hư, thế mà không gây ra được vết xước nào trên thân khải giáp của hắn, thật sự vô lý. Lát sau ánh mắt Lâm Văn Tuấn bình tỉnh lại, hai bên bàn tay quang ám linh lực đã đậm đặc gần giống chất lỏng.

"Để xem mi trụ được bao lâu!"

Minh Vũ biết đối phương sắp ra đại chiêu, tinh thần xuất ra làm Minh Kiếm nổi trôi trong lòng bàn tay phải, mũi kiếm chỉ hướng lên tên Tuấn. Tinh thần dẫn động linh lực ngưng tụ, Minh Kiếm từ từ phát sáng lên ánh bạc chói lóa. Trong lòng muốn đánh cược một phen.

Lâm Văn Tuấn ngưng dùng phong tiễn, hai bàn tay linh lực đậm đặc chụm lại, hợp nhất quang ám nguyên tố. Từ nơi hợp nhất xuất hiện quả cầu màu xám kỳ dị, từ từ quả cầu biến thành hình cây kiếm bằng linh lực.

"Quang Ám Thiên Liệt Kiếm." Cây kiếm bằng linh lực từ trên cao đánh xuống trúng chỗ Minh Vũ đứng, chiêu thức và chạm gây ra tiếng nổ ầm ầm, mặt đất bị đào ra cái hố rất sâu, khói bay mù mịt.

Làn khói dần tan, Lâm Văn Tuấn nhìn cái hố mà mặt nở nụ cười. Nụ cười vừa dâng lên bỗng nhiên từ trong cái hố lao ra một đạo ánh bạc, cùng tên Minh Vũ bị hất vào vách phòng hộ.

Áaaaaaa !

Đạo ánh bạc chính là Minh Kiếm, nó lao ra rất nhanh cắm sâu, xuyên qua khải giáp vào ngực tên Lâm Văn Tuấn làm hắn hét lớn. Minh Kiếm cắm sâu cắt đứt xương sống lưng, khiến máu chảy xối xả. Tên trọng tài sắc mặt xanh mét lao đến dùng linh lực rút cây kiếm ra, sau đó chặn đứng dòng máu đang chảy. Rất nhanh mấy gã chức trách y tế mở vách phòng hộ, bay lên dùng linh lực trị thương.

Lâm Văn Tuấn bị chặn các huyệt đạo không thể mở miệng, nhưng ánh mắt dày đặc cách đường gân máu gần như đỏ cả con mắt. Còn gã trọng tài sắc mặt còn xanh nhìn về phía Minh Vũ đang phủi bụi đất.

Lúc nãy, tên trọng tài nhìn Minh Vũ sắp trúng đại chiêu hắn định lao đến cứu, nhưng tinh thần xuất ra không thấy người, lát sau thấy người thật, còn bị đánh bay vào vách phòng hộ lão liền nhảy tới. Nhưng thật sự người cần cứu lại là tên Tuấn.

Minh Kiếm bay quá nhanh khiến lão cũng không ngăn kịp. Trên khán đài tất cả mọi người đều không tin vào mắt của mình, làm sao tên kia có thể thắng.

Chỉ có Minh Vũ hiểu chuyện gì đã xảy ra. Lúc Thiên Liệt Kiếm đánh xuống gần trúng, bản thân hắn trốn vào Thứ Nguyên Thế Giới. Thứ Nguyên Thế Giới hóa thành hạt bụi, nó không bị bất kỳ tác động nào từ môi trường xung quanh. Sau khi chiêu thức tan biến Minh Vũ đi ra, dùng lực đã tích tụ vào Minh Kiếm phóng lên trúng đối thủ, bản thân cũng bị tàn dư sóng xung kích hất lên vách phòng hộ.

Bên trên khán đài nơi khu vực quan sát đặc biệt, bên trong hai lão già đang nhìn nhau, ánh mắt ngưng trệ. Cái người có khuôn mặt nho nhã đột nhiên cười lớn sau đó hướng tên phó viện trưởng nói:" Có lẽ ba năm qua chúng ta đã bỏ qua một hạt giống tốt. Để ta đi gặp tên tiểu tử kia, chào hỏi vài câu."

"Viện trưởng. Còn chuyện tên Tuấn bị thương thì sao?"

"Luận bàn bị thương chả phải bình thường sao. Người đi sắp sếp giúp ta, nếu gia tộc kia muốn gì liền đến gặp ta."

Phó viện trưởng nghe xong không nói thêm gì liền đi ra ngoài. Lão phó viện trưởng vừa bước ra, bên trong tên viện trưởng liền biết mất khỏi gian phòng, đến bên cạnh Mình Vũ, khiến cậu nhảy dựng lên.

"Cậu có phải tên Minh Vũ. Ta xin giới thiệu, ta là Nguyễn Khánh Bảo viện trưởng học viện Bạch Hổ." Lão viện trưởng khom người hành lễ rồi nói với Minh Vũ, mắt lão ánh lên tinh quang nhàn nhạt.

"Chào ngài. Ta chính là Vũ Minh Vũ ở thôn Đồng Tang ngoại thành Gia Định." Minh Vũ cũng cúi người hành lễ lại rồi nói. Trong tâm lại suy nghĩ rằng người trước mặt này là cường giả chân chính, Chào hỏi chưa chắc đã thua thiệt.

"Lúc nãy cậu đã thắng ba trận với học sinh của ta. Nếu cậu không chê, xin đến bảo khố học viện, cậu có thể lấy bà món bảo vật bất kỳ trong đó kèm theo mười viên đan dược."

Minh Vũ nghe quà là mắt sáng quắc. Hắn đánh ba trận thì hai trận đối phương không dùng toàn lực, trận ba nhờ xảo kỹ mới thắng. Mà dù sao cũng là thắng.

Nhưng mà lão già này có nhã ý như vậy sao, nghĩ lại có phần đúng. Nếu lão muốn giết mình vậy cần gì dài dòng nãy giờ.

Minh Vũ đi theo viện trưởng Bạch Hổ, được lão dẫn qua mấy dãy hành lang ngoằn ngoèo bố trí đầy pháp trận cạm bẫy. Đến cuối đường hầm chứa căn phòng to lớn, trong đó đựng đầy công pháp đan dược. Sau hồi lâu lựa chọn, cũng lấy ra được ba cái ưng ý.

Đó là một viên đá xám xịt lấm đầy bụi đất với hai loại tiên quả. Minh Vũ không lấy công pháp bởi vì đã có lão keo ở bên, cũng chả lấy đan dược vì cơ thể thật sự không cần dùng.

"Lão đầu. Nếu ngài cho phép ta muốn đổi mười viên đan của ngài lấy mấy mét khối kim loại quý."

"Cậu thực sự muốn đổi. Haizzz! Nhìn giáp khải của cậu là đủ biết a."

Nhận xong bốn mét khối kim loại, Minh Vũ trong lòng vui sướng. Đối với hắn đã học Hỗn Độn Nguyên Thần, vậy nên đan dược tăng tu vi hay cả Linh Thạch, sử dụng đều rất có hại.

"Cậu bé, đây là vé Hải Trình đến kinh thành Hoa Lư kèm theo giấy báo nhập học trung cấp học viện Thái Dương. Xin cậu nhận cho. Ba năm trước, ta quản giáo cấp dưới không nghiêm để hắn làm khó cậu a. Xin cậu hiểu."

"Lão đầu đà. Không sao chỉ cần ngài trả lại ta hai mươi viên đan dược là được."

Lão viện trưởng mặt mày xám ngoét, từ khi nào đan dược của ta giống đi ăn trộm của mi. Cái lý trên đời này, người sĩ diện gặp kẻ vô sỉ, coi như thua.

Minh Vũ muốn đan có khi cần sẽ dùng, chứ lúc cần mà không có thì thật là tai họa. Nhận hết mấy món đồ, sau đó được xe thú học viên đưa đến tận Hải Trình. Trên đường đi, hắn ngó lơ xung quanh như tìm gì đó.

"Có khi nào thành chủ họ Lâm đến tìm ta không nhỉ?" Minh Vũ giao tiếp với lão Cát Ly.

"Haizz. Thành chủ Gia Định nhỏ nhoi sao dám càn rỡ trước mặt Bạch Hổ. Huống hồ phía sau còn có Đại Nam đế quốc.""

"Ờ ha. Mà cái Hải Trình này có an toàn không sư phụ."

"Mi hỏi lắm thế, muốn biết thì mi nâng cao thực lực lên. Không thì Tinh Võng đó, mi đi mà tìm."

Thật sự cái thứ gọi là Hải Trình rất an toàn. Chúng đều là sản phẩm của Đại Liên bang, gia tộc họ Lâm chắc chắn không giám động thủ.