Chương 7: Thách đấu học viện Bạch Hổ.

Giữa bãi đất mà bao quanh nó là cả khu rừng rậm nguyên sinh, Minh Vũ ngồi khoanh chân mở hai hộp đựng Liên Cúc hoa và Long Tiên quả ăn vào. Mùi vị hai loại tiên dược trăm năm quả thật khiến người ta muốn giữ mãi trong miệng không muốn trôi đi.

Dược lực từ hai loại tiên dược khiến huyết quản cả người sôi trào, máu huyết cuồn cuộn chảy trong cơ thể. Dưới hạ thân, cậu nhỏ của Minh Vũ đứng lên. "Ủa ủa, sư phụ! Tự dưng ta hứng tình quá, phải làm sao. Không lẻ?" Hắn ồm hàng của mình mà nói.

Lão Cát Ly muốn đạp hắn một cái, nhưng đành cắn răng nhịn xuống. Lão nói: "Tinh thần mi để làm gì? Áp chế nó."

Nghe lời dặn của sư phụ, Minh Vũ tiến vào trạng thái minh tưởng. Trong trạng thái minh tưởng, cả người hắn phát ra ánh sáng kỳ dị chập chờn, theo thời gian ánh sáng càng trở nên chói lòa, chiếu rọi cảnh vật bao quanh.

Bên cạnh lão Cát Ly tay trái nâng nhẫn Thứ Nguyên Thế Giới tay kia vẽ kết ấn kỳ dị. Kết ấn hóa chiếc nhẫn thành quả cầu phát sáng chính màu. Sau đó cả hai bọn họ hóa thành đạo ánh sáng liền đó tiến vào trong Thứ Nguyên Thế Giới.

Bên trong, giữa vùng thảo nguyên bao la, Minh Vũ vẫn tiếp tục minh tưởng, ánh sáng quanh thân hắn bây giờ biết mất, thay vào đó cơ thể dần dần trong suốt.

Ầm… Ầm…! Rầm !

Mảnh đất rộng lớn xung quanh Minh Vũ sụp xuống, tạo thành cái lòng chảo. Lòng chảo hình thành, từ trong lòng đất phun ra nguồn nước tinh khiết, lấp đầy lòng chảo, tạo thành hồ nước khổng lồ. Giữa hồ nhô lên một hòn đảo, đường kính đảo khoảng trăm mét, hòn đảo mọc lên cây cổ thụ cao ba trăm mét, tán cây phủ khắp đảo nhỏ.

"Tiểu tử! Cái hồ nước ở đây, chính là tinh thần hải của mi. Cây cổ thụ, là đan điền hạch tâm."

Đan điền ở giữa tinh thần hải, lại còn là một cây đại cổ thụ, chuyện này nói ra có ai tin. Có lẽ trong dị giới tu tiên, chỉ có bảo vật xứng tầm như Thứ Nguyên Thế Giới mới làm ra được đại sự này.

Trong tay lão Cát Ly xuất hiện giọt nước và viên đá màu đỏ, đây là dị nguyên tố đã trao đổi với hai người của Đại liên bang. Nếu không có thứ này lão cũng thật sự không biết kiếm đâu ra cho đồ đệ mình.

Hai dị nguyên tố được thả ra trôi nổi trong Thứ Nguyên Thế Giới, bay về gốc đại thụ, gốc đại thụ phìn to hai nhánh rễ ôm tròn nguyên tố.

Minh Vũ cảm nhận hỏa nguyên tố dị tính là Ăn Máu. Thủy nguyên tố dị tính Hồi Phục. Nghe qua Thủy dị tính này có vẽ yếu nhưng Minh Vũ không quan tâm. Bởi vì sư phụ hắn từng dạy, nguyên tố thủy có rất nhiều dạng, ví như dạng băng, nước, hơi sương hay tuyết, mỗi dạng mỗi dị tính riêng.

Nguyên tố nước được rất nhiều linh giả ưa chuộng, chỉ cần tinh thần đủ mạnh có thể hóa băng thành nước hay ngược lại, làm đa dạng cách tấn công. Hơn nữa dị tính nguyên tố chỉ quyết định một phần thực lực của mỗi người.

Dùng hợp với Thứ Nguyên Thế Giới xong, Minh Vũ đã đạt cấp độ Linh Phách cấp 1, tinh thần bản thân cũng cực kỳ cao.

Tinh thần quan sát phóng xuất ra bên ngoài, quang cảnh có thể thấy, côn trùng di chuyển trong kẽ lá, chuột đào hang dưới đất, chim bay trên trời, hình ảnh chúng có cả âm thanh rõ ràng chân thực.

Bất chợt hắn ý nghĩ nảy sinh trong đầu, ý nghĩ này cao siêu sâu xa không lường hết cùng với nụ cười quái dị trên môi.

Lão Trần Cát Ly sao không biết đồ đệ mình nghĩ gì. Khi dung hợp Thứ Nguyên Thế Giới, hai người tinh thần đã tương thông với nhau. Thật sỉ nhục, khi có đồ đề dùng tinh thần quan sát hóa thực chất, đi ngắm gà khỏa thân.

Minh Vũ bây giờ ở giữa bãi đất trống lúc nãy, trên tay trái ngọn lửa màu vàng bốc cháy. Ngọn lửa nhanh chóng bị nén lại hóa thành hỏa cầu, thứ đang thi triển chính là công pháp Kim Ô sát của lão Cát Ly mới truyền cho.

Ầm !

Hỏa cầu bị ném về phía trước tạo nên âm thanh vang dội, mặt đất cháy đỏ rực do nhiệt độ cao của công pháp làm ra, bán kính rộng tới hai mươi mấy mét.

Lần khác Minh Vũ chuyển sang thủy nguyên tố thi triển Kim Ô sát. Kim Ô sát có thể dẫn hóa tất cả nguyên tố, đây cũng là cái rất có lợi. Mặt đất nơi bị thủy cầu nổ tung đất đá bới lên, tạo thành cái hố sâu chục mét, nguyên tố khác nhau sự phá hủy vật chất cũng khác nhau.

Hình như cảm thấy điều gì không đúng, Minh Vũ tinh thần hướng lão Cát Ly hỏi:" Sư phụ! Tại sao ta không thể huyễn hóa thành chim ba chân như ký ức đã ghi?"

"Mi lĩnh ngộ công pháp chưa đạt đến tầng cấp đó, làm sao hóa thành được chim ba chân."

Đúng vậy, mọi loại công pháp đều chia tầng thứ lĩnh ngộ. Lĩnh ngộ càng cao công pháp biến ra càng mạnh. Ví như Kim Ô sát chia 4 tầng lĩnh ngộ. Nhập môn sẽ huyễn hóa mọi nguyên tố thành dạng cầu. Khi đạt tầng 4 Kim Ô có thể san bằng cả vùng rộng lớn.

Thành trì Bạch Hổ trong ba năm qua không có gì thay đổi lớn. Xe cộ hình thù loài thú chạy khắp nơi, phố xá tấp nập. Mình Vũ đứng tại cửa hàng tạp hóa điện tử, mua cho mình cái loa lớn sau đó hướng Bạch Hổ sơ cấp học viện đi tới.

Lão Trần Cát Ly không có bất kỳ ý kiến gì với Minh Vũ, con đường sau này đi tới đâu tự hắn quyết định.

Cổng trường học viện thanh niên cầm loa hô lớn: "Ta Vũ Minh Vũ. Hôm nay muốn thách đấu học sinh tốt nghiệp Bạch Hổ học viện." Lời nói ngắn gọn được vang vọng khắp học viện cả bên trong lẫn bên ngoài, nó lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Bên trong phòng hiệu trưởng có hai người đang nghe âm thanh văng vẳng lời thách đấu. Nhìn ra thì một người có khuôn mặt góc cạnh sắc nhọn, hắn mặc áo bào màu xanh, trên ngực có hình đồ án mặt hổ.

Đứng cạnh là người vóc dáng nho nhã, khuôn mặt cương nghị, độ tuổi tầm năm mươi mặc bộ đồ áo trắng đơn sơ, không có họa tiết gì đặc biệt. " Phó viện Diêu Hạ! Lão đi tìm ba tên tốt nghiệp lứa sinh viên, đi nhận lời thách thức tên tiểu tử kia." Người Áo trắng cất tiếng nói với lão áo xanh.

Lão phó viện trưởng đổ mồ hôi hột nói: "Viện trưởng đại nhân! Ngài cần gì nghe tên kia, ta đi tìm hộ vệ đuổi nó đi là được."

"Không được. Mặt mũi học viện không thể ô uế. Mà nếu thua, ta cho tên kia 10 viên đan dược, coi như bù đắp."

Tên phó viện trưởng muốn nói thêm nhưng đành thôi, hắn đi sai hai tên bảo vệ đi mời người. Ngoài sân cổng, Minh Vũ thấy hai tên mang đồng phục bảo vệ với lão già đã đuổi mình gần ba năm trước, hắn mới thôi gào thét.

Tên phó viện trưởng Diêu Hạ nhìn Minh Vũ nói: "Chúng ta nhận lời thách đấu của mi."

Minh Vũ được dẫn đến sân vận động rộng lớn, chuyên dùng làm nơi tập luyện của học viện. Tại đây bao quanh khán đài rất nhiều học sinh tụ tập, xem tên nào lớn lối thách thức học viện.

Tại khán đài trung tâm, viện trưởng cùng phó viện trưởng vừa nói chuyện vừa nhìn xuống mặt sân.

"Phó viện trưởng, nếu học sinh của chúng ta thua. Để xem ta phạt ngươi như thế nào." Lão viện trưởng nói chuyện, ngữ khí có phần đe dọa lão phó viện trưởng. Lão phó viện trưởng khép nép trả lời:" Vâng vện trưởng đại nhân."

Dưới sân Minh Vũ đứng cạnh tên được phó viện trưởng giao làm trọng tài trận đấu, tên trọng tài đã đạt Linh Vương cấp 9. Đối diện là những học sinh vừa tốt nghiệp năm ba của học viện, trong đó có cả nam lẫn nữ.

Tên trong tài cầm tinh võng lên, đọc cái gì đó bên trong, sau đó hắn nhìn Minh Vũ rồi quay sang đám học sinh hô to: "Trận đầu. Vũ Minh Vũ, Linh Phách cấp 1 thách đấu Lý Hồng Y, Linh Phách cấp 5. Hai bên chuẩn bị."

Đi lên võ đài là một nữ tử, nàng mái tóc hồng với đôi mắt màu đen, khuôn mặt ngũ quan xinh đẹp. Nhưng trên nét mặt đó, nó phát ra khí tức băng lãnh khiến ai cũng khó gần.

Nàng mặc bộ áo thanh y màu xanh, trên tay cầm cái gậy to như cánh tay người trưởng thành dài tầm 1m, hình lục giác, trên mỗi mặt gậy có hai hàng lỗ xếp thẳng nhau, chỉ phần chuôi cầm không có lỗ. Nhìn cái gậy có lẽ là vũ khí của nàng.

Trong đầu Minh Vũ ý nghĩ đen tối nổi lên, hắn nói ra lời: "Hi! Thứ đồ chơi kia thủ dâm vô cùng tốt nhỉ?"

Lời nói ra tuy nhỏ, nhưng sao thoát được thính giác của Hồng Y và gã trọng tại. Cả hai người nhìn Minh Vũ như sinh vật lạ, đặc biệt nàng sắc mặt có phần đỏ. Tên trọng tài khuôn mặt quái dị hô to: "Luận bàn bắt đầu."

Tiếng hô bắt đầu vang lên. Hồng Y trong tay cầm cây gậy đặt song song trước ngực, lòng bàn tay phải áp vào phần chuôi gậy truyền linh lực vào.

Kỳ dị âm thanh trên thân cây gậy réo rắt phát ra, từ trong lỗ gậy, những phong đao hình lưỡi liềm phóng ra, cấp tốc to lên. Phong đao mang theo khí thế sắc bén chém về phía đối phương, nơi dao phong chém qua để lại vết cắt cực sâu.

Minh Vũ bình tĩnh sử dụng né tránh bộ pháp, mở ra khải giáp mang theo Minh Kiếm tiếp cận đối phương, khoảng cách hai bên dần thu hẹp. Ý đồ Minh Vũ đã quá rõ, hắn muốn sử dụng cận chiến đánh đối thủ, không muốn tổn hao khí lực, để có thể đánh tiếp trận sau.

Khi hai bên cách nhau chừng 20m, khuôn mặt Hồng Y nở nụ cười nhàn nhạt, trên thân nàng khải giáp màu hồng mở ra bao trùm thân thể.

Dưới tay cây gậy mọc ra những chiếc gai nhọn từ các lỗ trên thân, biến nó thành chùy gai, nàng đổi tư thế tấn công.

Nhìn cái gậy đang cầm trên tay cô gái kia, Minh Vũ co quắp cơ mặt mấy cái, nó thật không hợp với vóc dáng của nàng chút nào.

Keng !

Hai binh khí chạm nhau, phát ra âm thanh chói tai. Hai bên cùng thi triển võ pháp đối nghịch nhau, hào quang kiếm pháp nồng đậm chói mắt.

Bên ngoài trọng tài có thể thấy, sau mỗi lần binh khí kháng ngạnh nhau, vũ khí tên Minh Vũ sáng mạnh hơn vũ khí của Hồng Y. Rõ ràng nàng đang yếu thế. Nàng cũng chính mình kinh hãi, cái côn gai của mình được gia tộc chế cho, là Song Long Côn Sáo cấp độ Hồn Bảo lại thua cái kiếm cấp độ Linh Bảo.

Keng …!

Song Long Côn Sáo bị Minh Kiếm cắt ngọt phần thân rơi xuống, lưỡi kiếm chém đến yết hầu, gần tới phần lớp giáp khải Hồng Y. Thường ngày Hồng Y khí mặt băng lãnh, nhưng giờ toát ra sự sợ hãi khó tin.

Trọng tài bên ngoài hốt hoảng, tay bóp vào không khí, lạ thay Minh Vũ không thể cử động bất cứ động tác nào nữa. Trận đấu kết thúc quá nhanh chóng, lão cũng chỉ có nước là hô lên.

"Hạ thủ lưu tình. Mình Vũ luận bàn thắng lợi."

Hồng Y nàng ném phần còn lại của cây gậy xuống võ đài, đi ra khỏi sân đấu. Kỳ thực nàng không thua đối phương về phần khí lực, nhưng võ pháp, vũ khí lại thua. Minh Vũ thấy người đẹp đi xuống tính xấu nổi lên, nói to: "Ê ê. Em gì ơi! Quên đồ chơi nè. Đêm đêm hứng tình phải biết làm sao?"

Hồng Y nghe thấy lời mà sắc mặt đỏ lên, nộ khí theo đó tăng, định quay lại ăn thua với Minh Vũ nhưng nàng đành nhịn xuống. Thế giới này, vô sỉ biến thái như tên kia nàng gặp quá nhiều, hơi đâu đi cãi lại.

Ngay cả tên trọng tài sắc mặt cũng đen, hắn nghĩ nếu không có vách phòng hộ sân đấu, sẽ có bao nhiêu tên cà chớn ngoài kia, lên nện tên này.

"Trận hai. Vũ Minh Vũ thách đấu Lỗ Nhị, Linh Phách cấp 6."

Nghe trọng tài hô tên, sắc mặt Minh Vũ đen thui, ánh mắt co giật. Thật muốn chửi con cái nhà ai, hết tên để đặt sao lại dùng tên Lỗ Nhị. Nhưng thật ra, ở cái thế giới này tên Lỗ Nhị quá là bình thường.

Phía đối diện, tên Lỗ Nhị đi lên lôi đài. Tên này có khuôn mặt khá anh tuấn, mái tóc màu tím mặc bộ áo trắng chỉnh chu, bóng loáng rất giống com lê. Nếu có thêm cái mũ rộng vành màu trắng nữa là y đúc công tử bột, chuyên cua gái làng. Tên Lỗ Nhị vừa đi lên lôi đài vừa dùng hai tay hôn gió mấy em gái nhỏ tuổi hơn trên khán đài.

"Luận bàn bắt đầu." tên trọng tài phất cờ nói.

Vừa vặn tiếng hô bắt đầu, tên Lỗ Nhị trước mặt ngưng tụ mười tám ngọn lửa giống ma trơi màu đen, các ngọn lửa nhanh chóng nén thành mười tám quả ám cầu bay về phía Minh Vũ. Có điều lạ là các quả ám cầu này không đánh vào thân thể, điểm rơi của ám cầu là mặt đất xung quanh. Mỗi quả Ám cầu dính trúng vào mặt đất, làm cho nó nhão ra như bùn đen.

"Cẩn thận tiểu tử. Tên kia sở hữu ám nguyên tố Ma Thực, nó sẽ hút tất cả linh lực khi mi trúng chiêu."

Nghe lời lão Cát Ly nhắc nhở, Minh Vũ đoán ra đối phương đang hạn chế thủ pháp né tránh của mình. Chỉ cần dẫm phải bãi đất có thể nổ banh xác không hay, hoặc làm mình bị mất đi linh lực. Khi đó thua là cái chắc.

Lúc này trong ánh mắt Minh Vũ giống như đang cười, bàn tay hắn ngưng ra ngọn lửa màu vàng. Ngọn lửa dần có hình dạng chim ba chân, nó bắt đầu to lên theo thời gian, chính là Kim Ô Sát tầng 2. Tên Lỗ Nhị thấy đối phương thi triển công pháp, tay cũng ngưng tụ ra một đầu Hắc Lang bằng ám linh lực.

Hỏa Kim Ô Sát!

Ám Ma Lang Vương!

Hai bên đều hét to, thi triển công pháp của mình đánh về đối thủ. Chim lửa với hắc lang di chuyển trong không gian, chúng tạo ra tiếng lửa cháy cùng tiếng xé gió rồi đụng vào nhau, tạo thành cảnh tượng mê hoặc, lực lượng hai bên triệt tiêu nhau, không tạo ra bất kỳ rúng động nào. Bên kia tên trọng tài có lòng khen, hai tên này kỹ năng điều khiển rất là tốt.

Sau màn thi công pháp, tên Lỗ Nhị làm cái động tác kỳ quặc. Tay trái chống hông, tay phải hai ngón trỏ kẹp lại đưa tay chỉ lên trời, mặt hướng về khán giả nơi mấy em gái của hắn rồi nhấp nháy hai con mắt.

"Ta nhận thua."