Nhiều ngày sau, trong Thứ Nguyên Thế Giới cạnh cái hồ nồng nặc mùi rượu. Lão Cát Ly đang kết thủ ấn, trong lòng hồ rượu bày ra cái ma văn giống cái đồng hồ kim, tiếp đó sương mù lan tỏa từ bờ hồ ra bao phủ ma văn. Bên trong ánh sáng chớp đỏ chớp xanh luân phiên xuất hiện.
"Đây là Tiên Tiên rượu. Ta dùng Thứ Nguyên Thế Giới chưởng khống thời gian cho nó trôi đi trăm năm. Mi khi đột phá Linh Phách ngâm mình trong đó."
Minh Vũ nghe lão nói mà còn hơn cả sét giật ngang tai. Hắn tuy khá ngu dốt về kiến thức, nhưng nghe lão nói dùng rượu để tụ đan điền cũng là lần đầu tiên.
"Sư phụ! Có nhiều cách tạo hạch tâm, con người, hung thú bọn chúng cũng ăn tiên thảo rừng mà đột phá lên. Ngài sao dùng cách này?"
Lão Cát Ly lấy nhẫn của lão Điệp Thiên cho Minh Vũ, rồi thu rượu Hào Hoa vào trong. Tiếp đó lão đá hắn một cái bay ra khỏi Thứ Nguyên Thế Giới không cho vào lại và nói: "Tại ta nghèo. Đào đâu ra tiên thảo hay thiên tài địa bảo cho mi gặm."
Quá ngán ngẫm sư phụ mình hắn đành cuốc bộ mấy vòng quanh rừng, nhìn chim nhìn thú giao cấu. Đi không được mấy vòng rừng, bỗng nhiên mặt đất rung lên như có động đất.
Rầm…!
Mặt đất chấn động làm Minh Vũ nhảy lên như lò xo. Xa xa hai tên đang giao cấu nhau, à không đánh nhau.
Một tên thân hình lực lượng mặt mày thô ráp, nhìn hắn y như khỉ đột đang mùa động đực, hắn mặc áo nâu hở ngực quần vải màu xám. Tên kia đầu trọc, đáng như tăng sư, cơ thể lực lượng chả kém, hắn mặc áo xanh nhưng cũ kỹ xám xịt.
"Lão Đới! Xem chiêu. Ma công trảo. Đến!" Lão khỉ đột hét lớn, trong chân không linh lực ngưng tụ thành bàn tay vàng hư ảo, viền ngoài bàn tay bốc lên màn khói đen, móng tay chộp tới trước, móng trảo to lớn gấp năm so với thân hình lão, nó co quắp lại như muốn bóp nát thứ gì đó.
Tên áo xanh sắc mặt bình tĩnh, làm động tác bắt chéo hai tay sau đó chưởng tới trước, chân phải bước lùi một bước, khụy xuống.
Tư thế tên áo xanh giống như đánh đẩy hòn đá to trước mặt. Lạ thay bàn tay vàng của y khỉ đột không thể cử động tiến thêm, giống như chạm phải bức tường, bàn tay đừng lại cách lão áo xanh mấy bước chân.
"Cái tên áo xanh kia đang dùng tinh thần điều khiển hóa thực chất, đi cản chiêu của tên khỉ kia." Lão Cát Ly nhìn qua Thứ Nguyên nói cho Minh Vũ biết hai cái giống đang đánh nhau đằng trước.
Ngoài kia, y khỉ đột mặt đỏ lên như quả ớt, gân guốc nổi khắp, làm lão càng thêm giống khỉ. Bàn tay lão nắm lại giơ lên hạ xuống như nắm đấm.
Ầm…!
Bàn tay vàng nện xuống đụng phải bức tường hư vô, làm nó vỡ tan tao ra âm thanh chói tai, sóng xung kích cũng theo đó lan ra xung quanh.
Minh Vũ bị sóng xung kích hất đi, đụng hết cây đến đá như bi tông trong bàn bi a. Sóng xung kích tan, Minh Vũ chất vật đứng lên, phủi bụi và từ khi nao hai tên đang đánh nhau đã đứng bên cạnh làm hắn nhảy lên giật mình.
"Chỉ là Linh Sư đỉnh phong." Cái tên khỉ đột trên mặt có cái mũi như cà chua to tổ bố, miệng rộng tới mang tai định hỏi Minh Vũ xem ai trong hai đẹp trai. Nhưng lão lại dừng lại nói: "Ngươi ngươi có Tiên Tiên rượu?" Lão từ ánh mắt khinh bỉ đến dại ra. Khuôn mặt với cái miệng dãn ra xấu hết biết, nói: "A Hu hu! Tiểu tử, bán cho ta bình rượu."
Minh Vũ nhìn cái mặt lão kia biết chắc là sâu rượu, nhưng hắn đâu cần tiền liền nói: "Xin lỗi ngài! Ta cần nó đi đột phá, không thể bán."
Lão kia thu ánh mắt, phỉ một bãi nước bọt nói: "Phi! Lão sư mi là ai? Hết cách rồi sao đi lấy rượu làm. Đúng là ngu dốt."
Trong Thứ Nguyên Thế Giới lão Cát Ly nghe thấy liền muốn xông ra ngoài, ăn thua với tên khỉ đột, trong tâm lão chửi bới: "mi khác chi ? Giống khỉ sâu rượu ".
Nhưng tên khỉ đột không biết điều đó nói tiếp: "Ta tên Nhiệm Ngã Hành, người kia tên Viêm Đới. Nếu mi muốn ta đổi mi một bông Liên Cúc hoa trăm năm."
Minh Vũ biết Liên Cúc hoa là loại tiên dược được linh giả chuyên đi dùng để đột phá hạch tâm. Nhưng giá trị nó không bằng mấy mét khối rượu của mình, hắn nói: "Ta là Vũ Minh Vũ. Ngài định lừa con nít sao? Ta không bán."
Tên Ngã Hành cười phá lên như khỉ hú. Biết không lừa được tên này liền đưa ra một ít tiền tệ nói: "Thêm tý bạc đi!"
"Không bán!" Minh Vũ lắc tay kiên quyết nói.
Hai bên cò kè nữa ngày, lão kia mặt bắt đầu bốc khói. Bỗng nhiên lão Viêm Hành bên cạnh nói vài câu vào tai tên khỉ, rồi hai người lấy mấy cái hộp và nói: "Một viên thạch Hỏa, một giọt khí Thủy, Liên Cúc hoa và Long Tiên quả trăm năm, mi có chịu đổi?"
Minh Vũ sáng cả con mắt, hắn biết hai lão kia nhiều đồ, nên cò kè một chút. Giờ đã đạt mục đích hắn nói: "È hèm! Vì hai ngài thích rượu nên ta đồng ý trao đổi a. Việc này đôi bên cùng có lợi a."
Nhìn mặt tên tiểu tử đưa ánh mắt ngây thơ về phía mình, hai lão kia lại càng muốn đạp hắn mấy cái.
Thật sự hai lão kia không cần các thứ trên, nhưng trên thị trường nó lại vô cùng đắt đỏ, vượt xa mấy khối rượu kia. Cái giống sâu rượu, nhìn rượu là không nhịn được.
Minh Vũ đưa nhẫn của mình cho hai lão kia, nhận lại là bốn cái hộp kính trong suốt hình vuông. Mỗi hộp nhận về bên trong chứa một bông hoa ngũ sắc, một loại quả như đào tiên, một viên đá màu đỏ và một giọt nước lơ lửng giữa hộp. Nhận xong hàng Minh Vũ ngồi xếp bằng xem hai lão uống rượu.
Bỗng nhiên lão tăng Viêm Đới, lão tự nhiên mất tích cũng tự xuất hiện. Lão cầm trên tay là con heo rừng to đùng đã chết, từ miệng khò ra ngụm lửa bao trùm con heo khiến nó cháy đen thui, cẳng heo rơi ra để lộ phần thịt cháy đến tận xương.
Hành động của lão Hành, khiến Minh Vũ há cả cái mồm ra, hắn ho khan mấy cái: "È hèm, hai ngài! Nếu không chê, ta có thể nướng thịt."
Hai lão kia mắt sáng lên miệng không nói lời nào tự nhiên mất tích. Lát sau lão Ngã Hành trên tay vô số rau củ hoa quả từ rừng chui ra, lão Viêm Đới cũng bước ra kế bên với hai con gấu, một con heo, ba con cá và hai con chim.
Minh Vũ làm sạch đống thịt, tẩm ướp giá vị rồi đặt quanh đống lửa nướng lên. Tinh thần hắn dẫn dắt ngọn lửa trên đống củi, cho nó bao trùm từng mảng thịt dần chín. Hai giờ trôi qua, từng mảng thịt chín vàng, mặt thịt bóng loáng, khói bốc lên thơm phức. Hai lão Hành, Đới phi đến xé từng miếng thịt, vừa uống vừa gặm y như chết đói.
Còn bên trong Thứ Nguyên Thế Giới lão Cát Ly lại ra sức chửi rủa đồ đệ mình: "Thúi tiểu tử! Tên đồ đệ bất lương, bất hiếu, vô ơn." Làm sao lão lại rống lên thế. Vì lão là linh hồn ly thể. Mỗi ngày Minh Vũ bị đánh hắn đều bắt hươu, bắt vượn nướng ăn, cà khịa sư phụ mình. Hồ rượu vì thế cũng bị lão ném ra.
Hai tên Viêm Đới, Ngã Hành như có việc gấp ăn xong liền chạy đi, không quan tâm tên Minh Vũ đột phá cần người hộ pháp, cũng không nói lời tạm biệt.
"Tiểu tử. Hai tên kia là người của Liên Bang đại lục, bọn họ đã đạt cảnh giới Linh Tôn đỉnh cấp. Chắc chắn bọn họ đang thi hành nhiệm vụ."
Đại Liên Bang là gì Minh Vũ biết. Từ xa xưa, hành tinh Làm Tinh tồn tại một siêu lục địa khổng lồ. Vạn năm trước, chiến tranh nổ ra, lực lượng phá hư của linh giả làm siêu đại lục chia tách ra năm phần. Khi đại lục chia tách cũng là lúc Đại Liên Bang hình thành, lý do hình thành là nhằm bảo vệ hòa bình toàn cõi lục địa, và một lý do bí mật khác.
Ngoài Đại Liên Bang , còn có hai thế lực lớn khác sánh ngang, gồm Linh Thú Điện của hung thú và Cự Thần Môn của gia tộc họ Trần. Cự Thần Môn nổi lên khoảng gần ngàn năm trước, xóa đi ngôi vị của Minh Nguyệt Giáo tồn tại tám ngàn năm hưng thịnh.
Năm đại lục chia ra, hai đại lục hung thú cai trị, hai đại lục của con người, mảnh đại lục cuối cùng ở phía bắc băng giá, tồn tại khắc nghiệt nên ít ai dám sinh sống.
Minh Vũ hiện ở mảnh Hỏa Linh đại lục, thuộc Đại Nam đế quốc, một trong ba đế quốc hùng mạnh.
"Mi không nên quá quan tâm chúng, đi đột phá đi. Rồi hãy dung hợp Thứ Nguyên Thế Giới. Ta sẽ làm thủ hộ giả cho mi, thủ hộ Thứ Nguyên Thế Giới."
Minh Vũ nhảy lên khi nghe lão nói, hắn băn khoăn hỏi: "Khoan sư phụ. Thứ Nguyên Thế Giới chả phải của người hay sao? Người linh hồn ly thể không muốn có lại thể xác à?"
Lão Cát Ly, ánh mắt có phần co lại như muốn tuôn ra cái gì, lão thanh âm thở dài ra, sắc mặt nghiêm nghị vài phần nhìn về độ đệ mình nói: "Tiểu tử! Để ta kể mi một câu chuyện."
"Ngàn năm trước, ta đến hành tinh Lam Tinh này. Khi đó, ta sinh ra là một đứa con của gia tộc họ Trần. Cái gia tộc đó suy yếu cực độ, chỉ thêm một ngọn gió cũng làm nó sụp đổ hoàn toàn. Nhưng ta mang công nghệ, khoa kỹ, võ pháp, công pháp mình có ra để vực lên hưng thịnh gia tộc. Thời gian sau gia tộc đại hưng, là một nhánh thế lực hùng hậu của đại lục. Ấy thế, lòng tham của con người là không đáy, bọn họ muốn, là cai trị cả thiên hạ. Lão gia chủ Trần Thiên Lôi, muốn cùng ta đi làm ngôi vương thiên hạ. Ta không đồng ý, bởi vì ta đã từng trải quá cái gọi là Độc Tôn thiên hạ. Đến cuối cùng, gia chủ Thiên Lôi phái người ám sát ta, khi đang đi làm nhiệm vụ. Nhằm sưu hồn cướp đoạt tất cả trí tuệ. Đương nhiên kế hoạch của bọn chúng bất thành, tuy khi đó ta đã là Linh Đế cấp 10. Nhưng ta đã chọn thân hồn ly thể, để thoát khỏi truy kích."
"Tiểu tử! Mi đừng bận tâm chuyện của ta. Mi lo tu luyện để tiếp tục hành trình xuyên việt." Lão nói lời nhằm kết thúc câu chuyện của mình.
Cảm nhận ý tứ sâu sắc trong thâm tâm sư phụ mình, Minh Vũ hắn bái lạy lão mình ba cái. Thế giới trước, bản thân sống trong gia đình đầy đủ hạnh phúc, khi đến đây liền chỉ có lão là người thân.
Trong gần ba năm, sư phụ luôn tận tâm dạy bảo bản thân mình, ân tình khó có thể báo đáp hết được, ít nhất bản thân bây giờ không thể để lão sư thất vọng.
Có điều, Minh Vũ không biết. Lão Cát Ly, thông hành đã qua ba thế giới, thế giới này là thứ tư nhưng lão lại mất đi thể xác, tức tích lũy ba cái trước cũng mất. Thể xác mất ngang với việc làm lại từ đầu, nên lão chọn con đường thủ hộ đồ đệ mình, cùng đồ đệ xuyên việt.