Hắn bây giờ đã là Linh Sư cấp 5, nhưng là phế vật nhất trong thiếu niên đương thời.
Kiếm giáp mang lên, thanh niên anh tuấn cầm kiếm hiên ngang chỉ mũi kiếm lên trời. Thiên thu tuế nguyệt, mình ta anh hùng, đầu đội trời, mông bị lão già đến kế bên in một cước, vút bay thanh niên.
"Thúi tiểu tử! Ngoài cà khịa sư phụ mình ra, mi thật không có tiền đồ."
Nhất Đại Hộ Pháp đứng bên cạnh tự nhiên lên tiếng: "Haizzz! Giờ mới nhận ra sao? Lão lá chuối, nói người không bằng nhìn lại mình."
Lão Cát Ly lấy ra một mảnh Huyền Tinh, rồi quay mặt qua con chó nói: "Chó thối! Quanh năm suốt tháng ăn rồi ngủ, giờ ẳng lên thật chói tai. Thúi tiểu tử! Cầm huyền tinh đi chế hạch tâm. Còn mi! Ra đây đấu mồm với bản tôn."
Một già một chó đi hiên ngang trên đường, lão một câu chó đáp một câu. Hai người hàn huyên, trò chuyện mà chả có miếng âm thanh nào. Chỉ thấy cóc với cá ầm ầm, ào ào nhảy ra từ miệng bọn họ. Minh Vũ mồm há, mặt xanh chạy ra xa tránh tại bay vạ gió.
Ở bãi đất khá xã hai người thị phi, Minh Vũ cầm trên tay thứ gọi là huyền tinh, nó óng ánh như pha lê, nở xòe ra như băng tuyết.
Huyền Tinh hình thành khá giống Linh Thạch nhưng khác ở chỗ, nó không bị tan biến đi, lại có thêm khả năng tự hấp thụ linh khí thiên địa với linh lực chủ nhân. Vì đó Huyền Tinh được làm hạch tâm, dẫn động năng lượng bên trong bảo vật.
Minh Vũ cắt lấy một mảnh, chuyển hóa năng lượng trong Thứ Nguyên Thế Giới thành nguyên tố. Hỏa nguyên tố từ bàn tay phải bảo phủ lấy huyền tinh, tay trái lôi nguyên tố đánh lên viên pha lê, tạo thành tiếng tí ta tí tách.
Công việc này Minh Vũ đã quen, chúng chả khác gì rèn đúc. Thời gian trôi đi, huyền tinh hóa đỏ, dần chuyển sang xanh lam.
Bên trong tinh thể Huyền Tinh, năng lượng kịch liệt bùng nổ. Không gian trong phạm vi đường kính 6 mét bao quanh, bao phủ ánh sáng màu lam kỳ dị chói lóa.
Minh Vũ lấy ra một khối hợp kim lập phương hình thoi, là thứ chế ra dùng để bao bọc năng lượng Huyền Tinh.
Phải hợp nhất nó với huyền tinh mới tạo ra hạch tâm, thời khắc mấu chốt này, chỉ cần bất cẩn là có thể dẫn động tinh thể phát nổ.
Tay phải Minh Vũ nâng khối năng lượng màu xanh lam, tay trái hắn nâng khối lập phương hình thoi. Để hợp nhất, cần dùng tinh thần kiểm soát khối năng lượng, sau đó từ từ hợp chúng lại với nhau. Hai thứ này đều ẩn chứa năng lượng lớn, nên rủi ro là càng cao.
Bùm…! Xoẹt… Xoẹt !
Hai bên va chạm tạo ra tiếng nổ lớn, khói bay mù mịt. Làn khói bay đi, trên tay Minh Vũ giờ là khối lập phương phát sáng màu xanh kỳ ảo. Hắn đã thành công.
Sau khi chế thành công hạch tâm là có thể vẽ pháp trận lên chúng. Ví như pháp trận tấn công, tăng tốc, độ sắc, xuyên phá. Minh Vũ không biết nên vẽ cái gì thì bên trong khối hạch tâm, có tiếng trẻ con phát ra như đang cười, đang khóc.
Từ đằng xa, cảm nhận được sự tồn tại của sinh vật lạ thông qua quyền điều khiển Thứ Nguyên Thế Giới, lão Cát Ly cấp tốc bay tới chỗ Minh Vũ đang chế hạch tâm. Tinh thần lão chấn động lẫn vui mừng đan xen.
Lão nói: "Hồn Linh ! Tiểu tử mi cơ duyên xảo hợp thật. Mi nên mang khối hạch tâm kia hợp vào khuôn kiếm."
Khi nghe lão Cát Ly nói Minh Vũ ngạc nhiên hỏi: "Hồn Linh là gì hả sư phụ?"
"Hồn Linh khác linh hồn như ta. Nó khởi phát từ vật vô tri khi có nguồn năng lượng kích động, rồi sinh ra trí tuệ, sinh mệnh. Hồn Linh dễ thấy nhất như hạch tâm, đan dược, pháp trận…. Nhưng chúng tỷ lệ cực hiếm."
"Vậy sư phụ! Mấy cái máy móc rô bốt có trí tuệ cũng là Hồn Linh sao?"
Lão Cát Ly nghiến răng nhìn Minh Vũ. Thật không biết đầu óc hắn để làm gì, sao không đọc sách. Hay chỉ xem mấy cái wep đen.
"Rô bốt, rồi kể cả kim loại chứa sinh mệnh, linh trí đều là kẻ khác mang cho, cứng nhắc hoạt động." Lão giãi thích sơ sơ như thế rồi nói tiếp: "Hồn Linh khác sinh vật như cây cỏ, động vật. Chúng không phải tự nhiên sinh ra, đều trái quy tắc thiên địa, sẽ phải chịu lôi kiếp. Nếu nó vượt được lôi kiếp cũng chứng minh nó có tư cách tồn tại." Lão Cát Ly đạp mạnh Minh Vũ một cước rồi ném cho hắn cái ký ức ghi nhớ, bảo hắn vẽ pháp trận vào hạch tâm Hồn Linh, rồi dung nhập vào khuôn kiếm.
Minh Vũ lúc khắc pháp trận vào hạch tâm xong, hắn nhớ lời lão Ly, thời xa xưa khi con người chưa biết chế tạo hạch tâm. Họ muốn binh khí, bảo vật mạnh thì thường dùng mực pháp trận hay dao khắc pháp trận vẽ các ký tự pháp trận lên bề mặt của chúng, công việc này tốn rất nhiều thời gian, công sức.
Các pháp khí khi đang khắc pháp trận rất dễ tổn hại và sai sót. Sau này hạch tâm ra đời, con người chỉ cần khắc pháp trận lên hạch tâm là xong. Nếu hạch tâm hư hại có thể thay.
Vẽ xong pháp trận, Minh Vũ mang hạch tâm dung nhập vào phần tiếp nối giữa lưỡi kiếm và cán kiếm.
Thanh kiếm khi nhận hạch tâm tự nhiên run lên bần bật giống như giật điện, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng màu xanh lam, thân lưỡi kiếm dần trong suốt. Sau một lúc ánh sáng nhanh chóng mờ đi, trở lại như củ.
Công việc tiếp theo của Minh Vũ vẫn là chế tạo hạch tâm, nhưng không có bất cứ cái gọi là Hồn Linh nào khác.
Hợp kim rèn đúc từ hợp luyện ba loại kim loại quý, nên khải giáp, vũ khí rất tốt. Đáng tiếc hạch tâm chỉ đủ năng lượng cấp độ Linh bảo.
Sau khi hoàn thành xong mọi công việc, lão Cát Ly đứng bên nói: "Tiểu tử! Cái pháp trận mi vẽ ra trên Hồn Linh khi nãy có tên gọi Phệ Kim."
Phệ Kim là loại cắn nuốt kim loại để tăng cấp độ pháp bảo, nó chỉ có thể vẽ lên thứ gọi là Hồn Linh. Chứ mỗi món binh khí, khải giáp độ bền ở cấp nào dùng ở cấp ấy. Khi muốn mặc đồ cấp cao sẽ phải bỏ đi đồ cấp thấp. Riêng hạch tâm, thì có thể để cho hấp thu Linh Thạch tăng cấp.
Sau khi nghe lão nói. Hai mắt Minh Vũ sáng lên, vậy chỉ cần mình rèn tốt, liền có thể nâng thanh kiếm của mình lên Thượng bảo hay sao.
Như biết trước ý nghĩ của đồ đệ mình, lão Cát Ly cho hắn gáo nước lạnh: "Đừng quá hảo huyền. Trước tiên mi cho nó phệ thêm ít kim loại, phải qua lôi kiếp cái đã."
Lão còn cho hắn thêm một môn võ pháp tên Phá Toái Kiếm, nó có thể dùng sức để xuyến giáp kẻ thù. Sau này Hồn Linh của cây kiếm Minh Vũ cũng có thêm khả năng phá giáp. Nhận môn võ pháp mà Minh Vũ rớt nước mắt. Đây là thứ đầu tiên lão cho mình a.
Minh Vũ cầm kiếm trong tay, hắn chém lên khối hợp kim trước mặt vừa mới rèn xong. Khối kim loại bị chém lên, teo tóp, quéo quắt đến không còn gì, như chưa bao giờ ở đó.
Xong quá trình phệ kim, trên thân kiếm phát ra ánh sáng tím, xanh, trắng, lam sắc chập chờn kỳ dị, liên hồi. Lát sau cảm giác ngu ngơ như thiếu thứ gì vô cùng quan trọng, xuất hiện trong đầu Minh Vũ.
"À quên đặt tên a. Nên đặt gì đây. Thánh Kiếm, Quỷ Kiếm, Tula Kiếm. Còn khải giáp nữa đặt nó tên chi ? Siêu nhân Gao ồ chăng. Minh Kiếm ! Mi tên Minh Kiếm đi ha. Còn cái khải giáp là Vũ giáp đi ka ka."
Thanh kiếm như nghe được cái tên của mình, trong hạch tâm có ánh chớp bắn ra, run lên. Từ trong đó có tiếng cười vang vọng của trẻ con, tiếng cười quấn quanh thanh kiếm từng hồi một.
Nếu ai đó nghe Minh Vũ đặt tên cho bảo vật lúc này, thật muốn nện hắn mấy cái, mi hết tên để đặt rồi sao.
Nhưng điều này hắn có hề quan tâm sao, người mạnh ắt vũ khí vang danh.
Lúc sau Minh Vũ mang khải giáp, cầm vũ khí bay ra ngoài Thứ Nguyên Thế Giới. Hắn chỉ mũi kiếm của mình lên bầu trời đang nổi lên mảng ảm đạm, thê lương mà nói: "Thiên lôi! Đến đánh với ta!"
Tức thì bầu trời tối sầm lại, các đám mấy đen chen chúc nhau kéo đến. Các dòng tia sét hội tụ.
Ầm…! Đoàng!
Một tiếng nổ chói tai vang lên, kéo theo ánh chớp đánh xuống mũi kiếm. Điện quang lan xuống lớp khải giáp, lượn lờ chớp nổ.
"Quá yếu! Đến nữa đi!" Thiên lôi như nghe thấy lời thách thức của hắn. Các dòng lôi điện tụ lại ngày một to, khí thế của nó như bạt ngàn sóng lũ. " Á đù! Khét mẹ nó rồi."
Minh Vũ thấy đoàn thiên lôi tụ lại thì xanh mặt, hắn định chạy. Nhưng làm sao có thể thoát được tay của mẹ thiên nhiên.
Ầm…! Ầm..! Ầm! Đoàng!
Đoàn lôi sét khí thế xúc tới, đánh xuống tia lôi sét to như người của Minh Vũ. Lúc này chính hắn phải thu cây kiếm mình vào ngực, để cho thân thể hứng chịu thiên lôi.
Mặt đất bị thiên lôi oanh tạc cháy đen. Giữa bãi đất thì Minh Vũ nằm thẳng cẳng, thân thể bốc khói mù mịt. Nhưng hắn cũng đã vượt xong kiếp của trời.
Trong số các loại thiên kiếp sát phạt ở thế giới này, loại trừng phạt Hồn Linh là nhỏ yếu nhất, tuy lúc nãy đoàn sét có hội tụ lại cực to, nhưng sức mạnh nó vẫn rất là nhỏ yếu.
Lão Cát Ly từ đầu đến cuối nhìn đồ đệ mình, nhưng không có bất cứ cái gì giúp đỡ, lão thấy thiên kiếp xong liền lại gần nói: "Tiểu tử! Mi sắp đạt cấp Linh Sư đỉnh phong, muốn lên Linh Phách phải có cho mình cái hạch tâm. Quanh núi này Tiên Tiên thảo, mi đi hái về nấu rượu, hái thêm vài linh quả nhỏ nữa cho ta."
Linh Phách để lên tới tầng đó, con người cần có cái hạch tâm. Hạch tâm cũng như thú đan, nó là nơi tự sản xuất lẫn chứa đựng linh lực. Dưới Linh Phách tế bào mỗi loài đã tối đa năng lượng, không thể chứa thêm, nếu cưỡng ép đột phá mà không tạo hạch đan, ắt diệt vong.
"Ta muốn hỏi ngài một chuyện trước khi đi hái thuốc. Là tại sao ngài lại hướng ta nghề nghiệp chế tạo, mà không phải hai nghề kia?" Minh Vũ đang thắc mặc muốn hỏi lão.
"Aizz! Cái này mi cũng đi hỏi sao? Mỗi linh giả luôn cho thêm mình một cái nghề, ta muốn mi học rèn đúc chế tạo, để mi biết vũ khí thế nào giết đối phương." Những gì lão vừa nói Minh Vũ tạm chưa hiểu, phải sau này mới ngộ ra.
Minh Vũ nghe lão liền đi hái thuốc, nấu rượu. Lão già chịu trách nhiệm nấu rượu, chứ hắn biết con ma.