Đại thành Hoa Lư mức độ rộng lớn có lẽ chỉ đứng sau kinh đô Thăng Long. Sức sống rất náo nhiệt, nơi đây có ba triệu dân là ít. Hải Trình cập bến sau hành trình dài bảy ngày. Minh Vũ sắp xếp đồ đạc rồi rời sân bay, hướng trung cấp học viện Thái Dương theo chỉ dẫn của bản đồ. Trên đường đi hắn tớp hết cô này đến ả khác. Và sau nhiều lần tia, cũng có thứ để ngắm.
Đó là một cô gái cùng tuổi Minh Vũ, nàng có mái tóc với đôi mắt đều màu lam, mặc bộ áo hầu gái màu đen rộng thùng thình, khuôn mặt xinh đẹp và mang chút ngây thơ.
Bên trên chỗ nàng, đang có chiếc phi toa đang thả hàng, các thùng hàng được bọc bởi quả bóng linh lực rồi từ từ thả trôi xuống. Bên dưới nàng kia dùng tay phá lớp bóng, sau đó dùng tinh thần điều khiển xếp chúng trật tự ngăn nắp.
"Ầy! Cẩn thận" Bên trên chiếc phi toa không biết vì lý do gì, mà cả cái máy lật nghiêng. Các thùng hàng không được bọc linh lực, ào ào đổ xuống.
Tên Vũ thấy gái gặp nạn, cơ thể di chuyển còn nhanh hơn cả tốc biến. Lao đến ôm cô gái và xô ra, cả người cũng ngã theo đè lên nàng, cánh tay tiện thể làm vài thứ.
Chuyện này đối với linh giả, cần gì phải giúp, có khi còn là vô duyên. Bên trong căn nhà có một lão già đi ra, có vẻ vì nghe tiếng động.
Nhìn cái lão kia mặt mày âm lãnh, rất khó ưa lên tiếng: "Tiểu thư Lam Linh, có chuyện gì vậy. Mấy cái việc vặt này tiểu thư nên để người hầu làm, cần gì nhúng tay. Còn tên kia là sao?" Cái cô gì tiểu thư ấy, đá Minh Vũ đang còn nằm bẹp lên mình sang một bên, rồi đứng lên: "Bấn Chành Chành đại quản gia, thùng hàng vừa rơi xuống. Là tên kia cứu ta."
Lão già kia nghiêm giọng nói: "Tiểu thư, nàng không nên gặp người lạ. Còn tên kia, màu cút."
Nói rồi lão tay bóp vào không khí ném Minh Vũ ra ngoài, khi hắn đang còn ngơ ngác ngắm gái. Tên Vũ bị ném mạnh, bay vèo vèo đụng vào cột đèn đau điếng.
"Dm cái tên Bấn Chành Chành. Mọe nó, cái mặt như cái tên." Tức tối mà không làm được gì, Minh Vũ đành cuốc bộ đến học viện Thái Dương, để báo danh nhập học. Công tác nhập học rất nhanh chóng, chỉ cần giấy báo đăng nhập rồi lấy Tinh Võng làm thẻ học viên là xong.
Tất cả những ai nhập học sẽ được bao trọn chỗ ở miễn phí, kèm theo ít tiền lương đủ tiêu trong mấy tháng. Nhận tất cả xong, Minh Vũ về phòng của mình số 1097.
Hai giờ sau trên Tinh Võng của trường có thông tin:" toàn bộ tân sinh ngày mai phải tập trung tại sảnh trường, để thi đấu cướp cờ. Ai vào được tốp 10 sẽ nhận được một vé đi Địa Linh bí cảnh. Thể lệ thi đấu là cướp cờ từ tay hung thú trong rừng. Màu cờ sẽ quy định thành số điểm của cờ đó. Cờ trắng 1 điểm, xanh 5 điểm, tím 20 điểm, vàng 50 điểm, đen 100 điểm."
Còn Địa Linh bí cảnh là gì, thông tin có nói rõ. Nó là bí cảnh đó do thiên địa hình thành, ngàn năm mới mở cửa một lần. Bên trong linh thảo, tiên được nhiều khỏi nói. Có điều bí cảnh chỉ cho Linh Tướng trở xuống và có hạn chế số lượng đi vào. Người ta còn biết được bên trong có các loại bảo vật đỉnh cấp, mà không thể dùng đoán tạo chế ra.
"Sặc, mới đến đây chưa được lâu. Đã phải đi tập trung đánh nhau." Minh Vũ dáng vẻ mệt mỏi kêu than, rồi hắn nằm thẳng cẳng trên giường.
Ngoài cửa đi vào người nam tử anh tuấn, mái tóc dài bó gọn, ánh mắt thuần khiết, nhàn nhạt màu xanh. Hắn ăn mặc bộ áo màu trắng, đậm chất lãng tử.
Nhưng Minh Vũ gì chả nhận ra đây là cô tiểu thư lúc sáng. Ngay cả nàng cũng sững sờ, không ngờ lại gặp cái tên dê xồm này. Nam tử chính là Lam Linh đang giả trai chứ sao.
Minh Vũ thì chứng nào tật nấy, ánh mắt thì lăm le, còn tâm thì "hi hi hi" đã bán đứng hắn, nàng ta chán ghét thốt lên: "Ngươi!"
Minh Vũ lấy lại phong thái nói: "Ngươi gì mà ngươi. Gọi ta lão đại."
Bốp! Bốp! Bốp.
Tên Vũ bị tát phù mỏ, bị đấm chột mắt. Này thì lão đại, đúng nghé con không sợ cọp.
"Có biết nấu ăn không, có biết rửa chén không, có biết lau nhà không. Nhìn cái gì, còn không đi làm."
"Được rồi, làm thì làm, sợ gì. Đêm tới mới biết tay ta". Ý nghĩ vừa thông thì
"Đêm này ngươi ngủ dưới nền."
"Ặc!!" Minh Vũ chỉ biết làm theo. Chứ ngay cả mồm còn éo dám mở, thì lấy gì hành con người ta. Đêm xuống hắn định dùng cái tinh thần quan sát thì.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp.
Sáng sớm hôm sau. Toàn tân sinh đăng nhập bấy lâu giờ đã tụ tập tại quảng trường của học viện. Tất cả học sinh đầy đủ, nhân số ngàn lẻ mấy người. Trên khán đài có mấy lão sư học viện và một sinh vật khiến ai cũng chú ý.
Sinh vật này dáng đứng như người, nhưng bề ngoài rất giống loài Bạch Hổ. Sinh vật giống Bạch Hổ đứng ngang với viện trưởng Thái Dương.
Lão viện trưởng mặc bộ áo màu tím viền vàng, trên ngực khắc hình ảnh mặt trời vàng đổ lửa đi lên lễ đài phát biểu:" Chào các tân sinh. Ta là viện trưởng Văn Toàn, bên cạnh ta là Bạch Hổ sâm vương của Ma Hổ sâm lâm."
"Chào ngài viện trưởng. Kính chào đại vương!" Toàn trường đồng thanh hô to
Vị Bạch Hổ kia chắc chắn đã đạt bậc Đế, là Đế Thú cấp 5. Chỉ khi lên đó, hung thú đều có thể thay đổi hình dạng của mình và một khi thay đổi sẽ không về lại được như cũ.
m thanh sinh viên dần kết thúc, lão viện trưởng nói tiếp: "Chúng ta và Ma Hổ sâm lâm đã có liên kết hợp tác từ lâu. Hôm nay thi đấu cướp cờ chính là do ý kiến hai bên đề ra."
Từ thời xa xưa, con người với hung thú đấu đá tranh giành nhau rất kịch liệt. Nhưng hợp tác với nhau chỉ e là trong triệu có một.
Tiếp tục sau đó lão viện trưởng rong dài lịch sử của trường, khả năng sinh viên sau khi ra trường có việc làm, ba la ba la. Rồi tất cả mọi người được đưa đến Ma Hổ sâm lâm, cách thành Hoa Lư có 60km.
Trên đường đi, vị Đế Thú nói với viện trưởng: "Chuyện hợp tác hai ta, ngài có cần gì thêm không? Lão viện trưởng vuốt bộ râu trên cằm mình, từ từ nói: "Cũng không cần đi. Linh dược với khoáng sản ngài đưa ta, chúng ta sẽ trả lại bằng đan dược." Vị Thú Đế lại chuyển sang câu chuyện khác hỏi: "Viện trưởng, còn chuyện điều tra các vụ mất tích tại Ma Hổ sâm lâm?"
Lão viện trưởng vỗ trán mình, tại Ma Hổ sâm lâm này, luôn có mấy vụ mất tích cả người lẫn động vật. Giờ lão lấy cuộc thi này là để thử xem, có cái gì làm bọn người và sinh vật mất tích: "Haizz. Vấn đề này, vẫn làm ta đau đầu hơn cả năm qua."