Chương 11: Thì đấu.

Hai người tiếp tục nói chuyện với nhau, ngoài kia bọn sinh viên không ai hay, họ bị đưa vào vấn đề thử nghiệm gì đó. Đoàn sinh viên tiến vào đại sâm lâm, đến khi vào tận rừng sâu, thông tin Tinh Võng lại hiện lên: cấm hạ sát hung thú và cướp đoạt cờ của nhau, ai vi phạm loại. Sau khi cướp cờ thành công từ hung thú, phải ghi mã có trên cờ vào Tinh Võng, hệ thống sẽ tính điểm. Ghi chú có thêm, có thể đổi cờ bằng đan dược.

"Sặc, vậy ai chơi lại bọn nhà giàu. Cái này khác gì dùng tiền mua vé."

Ai nấy trong đoàn sinh viên đều chửi, nhưng chả làm được gì, đôi khi giàu cũng có cái lợi của nó.

Minh Vũ đi đến bãi đất khá trống bên trong rừng. Hắn thấy trước mặt có con đại xà to như cột đình, dài 18m toàn thân màu đỏ gạch. Cạnh đó có cây cờ nhỏ màu xanh và thêm cái bảng: 2 viên đan dược cấp 2 nhất phẩm lấy cờ, muốn đổi giơ khăn trắng ra vẫy.

"Thú Tá cấp 1, hơn cả mình à." Minh Vũ sau khi ăn hai tiên quả, đã lên Linh Phách cấp 4 với hấp thụ thêm khí Quang. Hắn muốn đánh thử con đại xà này. Khí Quang cho hắn dị tính là Thánh Quang.

Bình thường, linh giả tu luyện công pháp khác thì cần vài tháng mới hấp thu xong một quả tiên quả, nhưng Minh Vũ có Hỗn Độn Thần Quyết, nên hắn hấp thu bao nhiêu cũng được.

Con đại xà thấy người liền há mồm ngưng ra Quang lẫn Ám nguyên tố, tụ lại thành những quả cầu phun về Minh Vũ. Số lượng quả cầu Quang Ám đánh ra nhiều hơn cả súng tiểu liên bắn.

Minh Vũ né tránh và tìm cách tiếp cận con đại xà. Khi gần tiếp cận, bỗng nhiên còn rắn dùng đuôi đập mạnh xuống đất khiến mặt đất rung chuyển dữ dội. Mặt đất bị rạn nứt tách ra, làm cho hắn chỉ có thể nhảy lùi.

"Đuma, mạnh dữ."

Cái com bo súng tiểu liên cộng với mặt đất dậy sóng làm hắn không thể có thời gian ngưng tụ Kim Ô Sát, cũng không thể tiếp cận để dùng Minh Kiếm. Con rắn di chuyển rất nhanh đi chỗ khác lại tiếp tục cái com bo.

Minh Vũ lấy ra trong nhẫn một quả bom khói tự chế tạo, ném vào con đại xà. Quả bom có tác dụng làm mù mắt và kích động ra ít năng lượng, chặn đứng tinh thần quan sát.

Con rắn bị trúng bom quẩy đuôi đập đất, miệng phóng ra nguyên tố liên tục. Khi làn khói tan thì cờ đã mất lúc nào.

"Không phải sinh tử chiến, thì cần gì rây rưa, chỉ cần lấy cờ mà không phạm quy là được" Minh Vũ vừa đi vừa ra ý nghĩ.

Ở bãi đất rất rộng khác trong rừng, một con người sói đang ngồi khoanh chân như chờ đợi điều gì đó, nó toàn thân lông xám, thân mặc cái giáp sắt kỳ cục, miệng thè ra, chảy nước cả lít. Cạnh con người sói này là cây cờ đen với tấm bảng.

"Thú Vương đỉnh phong, còn mặc thêm khải giáp. Đi chơi một mình đi." Con sói chính là Thú Vương, không phải Đế. Từ xa xưa, người sói vốn hình dạng đã nữa người nữa thú. Minh Vũ thì hét lên vì bản thân gặp số chó má.

"Cậu bé nhìn tấm bảng. 10 viên đan cấp 5 nhất phẩm." Con sói nói.

" Sao không cắt cổ luôn đi. 1 viên đan cấp 1 tam phẩm."

"Cậu bé. Kẻ như ta mười tên như mi cũng không hạ được. Chốt kèo 9 viên."

"Vậy cái cờ cũng xẻ năm, xẻ mười ra chia điểm sao? Chốt lại 2 viên cấp 2 nhị phẩm."

Hai tên cò kè mặc cả đến cả tiếng đồng hồ chưa xong. Cái tên người sói mắt lòng sòng sọc, gân máu nổi lên. Miệng thở phì phò không ra hơi tiếp tục mặc cả.

"Oắt con. 2 viên cấp 4 nhất phẩm, 1 viên cấp 5 tam phẩm. Không mua cút."

"Ôk. Thành giao."

Con sói nhận đan, ánh mắt đỏ ngầu. Thâm tâm thực sự muốn đập tên tiểu tử này xuống đất thật năng, sau đó đem cái mặt hắn chà vào tường thành. Chà đi chà lại khi nào cái tường nó mỏng mới thôi.

Sau đó con sói trong tay ngưng ra khối lập phương, đánh bay tên Vũ. Cái chiêu này kỳ thực không gây sát thương, nhưng Minh Vũ bị đánh bay xa tít tắp.

Dùng chiêu xong, còn sói hả hê nhìn qua cây cờ bên cạnh. Nó từ ánh mắt hả hê, sáng khuôn mặt kinh ngạc hét:" Mịa nó bị lừa rồi. Má nó bị lừa rồi. Khốn nạn. Đừng để ta gặp lại mi, nếu không. Ta sẽ băm mi vạn mảnh, chà cái mặt của mi vồ tường, Vô Tường… . Má nó âu huuuu." Con sói nhảy cẩng lên tru tréo, chạy qua chạy lại. Thực sự làm gì có chuyện đổi đan, đổi được chỉ có cờ trắng mà thôi. Khi mấy con thú nhận đan, chúng vẫn đánh người như thường. Học viện làm ra điều này là muốn hố học sinh, cho chúng giáo huấn.

Trước đó con sói đã lừa được mấy tên, bị lừa xong, bọn chúng còn bị đập quắn đít. Nhưng mà không ngờ nó lại gặp kẻ như tên Vũ. Hai bên cò kè mặc cả đến nổi, còn sói loạn cả thần trí, mất hết phương hướng. Cờ mất lúc nào chả biết, ngày cả khi dùng chiêu, chả biết vì sao tên đó bay xa như vậy.

"May nhờ có "hộp rỗng" cộng với tên kia mất hết tính thần đặt vô cờ. Nếu không chơi không lại." Bị đánh bay, nhưng con mắt Minh Vũ thì ti hí cười thầm, quả thất là thế. Thứ Nguyên Thế Giới chả khác gì nhẫn không gian, và nó có khả năng thu vật khác vào ở khoảng cách xa. Nhưng làm lộ liễu thì chắc chắn chính mình bị đập nhừ xương. Cờ bị tên kia đặt tinh thần chặn lại, sao thu được.

Thế là tên Vũ đặt ra kế cướp cờ, bởi vì hắn đã quan sát còn sói từ xa. Còn lúc bị con sói đánh bay thì hắn lấy ra cái tên lửa đẩy tự thổi mình đi, chứ không hắn cũng núp vào Thứ Nguyên Thế Giới.

Bay đi khá là xa, Minh Vũ rớt xuống đống đất khá là êm ái nên hắn nhún nhảy vài cái. Khi đứng lên nhìn lại thì thấy dưới đất có một sinh vật. Sinh vật này toàn bộ thân thể đen thui, chỉ có thể thấy khuôn mặt, hình dáng giống như người, nhưng bên dưới mông có chín cái đuôi lộ ra.

Minh Vũ thử đặt tay lên cổ với ngực, thì thấy mạch còn đập, tim còn rung, chứng tỏ còn sống.

"Hồ ly chín đuôi sao? Là đực hay cái ta." Minh Vũ định dùng tinh thần định đưa sinh vật này vào trong Thứ Nguyên Thế Giới để lão Cát Ly cứu. Nhưng không biết vì sao hắn không thể làm được, dù tinh thần bản thân rất mạnh.

"Đành cuốc bộ tìm người cứu vậy. Dù sao thi thố cũng phải mất một ngày mới kết thúc."

Hắn định đưa người này ra ngoài, giao cho mấy y tá chữa trị, nhưng nhìn lại xung quanh đây không còn là khu rừng. Dùng Tinh Võng để định vị thì khá lạ là nó không có sóng.

Khung cảnh nơi này hiện giờ là bãi đất đá lởm chởm. Các ụ đá mọc lên như nấm, rất hiếm có chỗ đất bằng phẳng hoàn toàn. Minh Vũ cõng người đi được đoạn thì gặp bóng người quen thuộc, không biết tại sao nàng lại ở đây.

"Mộc Lam Linh. Bên này nè." Hắn hét lớn gọi người, bên kia là bóng của nữ tử tóc lam xinh đẹp, nàng mặc khải giáp đã tháo nón, khải giáp màu nâu nhạt. Nhìn bộ dáng có lẽ cũng đang mất phương hướng.

Hai bên chạy lại gần nhau. Minh Vũ không ngại gọi tên thật của nàng vì hai bên đã nhận ra nhau. Mà hiện giờ nàng cũng không giả dạng con trai.

"Ủa. Hầu gia của ta, ngươi làm gì ở đây. Cõng cái gì trên lưng vậy?"

"Ặc." Tên Vũ hắn cúi mặt xuống, chỉ muốn độn thổ cho khỏi mất danh dự đời trai.

"Khoan hãy nói nhiều. Nàng biết cách chữa trị không? Giúp cái người trên lưng ta."

Lam Linh muốn hành hạ tên Vũ này, nhưng nghe hắn nói cần cứu người, lại thôi. Gia tộc nàng vốn trồng thảo dược với chế đan dược bán cho linh giả. Trong đan dược vẫn có loại dùng cho chữa bệnh, nàng vẫn thường dùng đan hay thảo dược chế biến để cứu người.

Tên Vũ bên cạnh, ánh mắt lăm le nhìn như sói chờ mồi sau khi Lam Linh xoa nắn sinh vật kia.

"Qua bên kia chơi." Mộc Lam Linh chỉ tay về một hướng.

"Ủa ta có làm gì? Ở đây giúp nàng chả phải tốt hơn sao?" Hắn bay vèo vèo cắm đầu vào ụ đất, sau khi nhận cú đá. Rồi lồm cồm ngồi dậy hét: "Má nó. Sau ta thấy mình giống bao cát hơn là main chính ngầu lòi."

Hai giờ đồng hồ sau, Minh Vũ đi đi lại lại đến chóng cả mặt. "Chắc giờ chữa thương xong rồi nhỉ?" Hắn phi nhanh như gió qua chỗ Lam Linh, nhưng nàng không có ở đó, chỉ có mỗi sinh vật khi nãy.

Đó là một cô gái hồ ly tầm tuổi hắn, nàng có khuôn mặt xinh đẹp, đôi tai cáo dễ thương, tóc màu đỏ hồng dài tới tận hông. Dưới mông có chín cái đuôi màu đỏ mềm mại, cả người nàng đang tựa vào ụ đất ngủ mê.

"Yahooo! Biết mà, là giống cái." Rồi hắn phi tới hồ ly nắm tay đến nhéo má, hết giật tóc rồi nắm đuôi.

Bỗng nhiên hồ ly mở mắt ra, bên trong là con ngươi màu hồng. Ánh mắt toát ra sợ hãi, giận dữ, buồn đau tột độ. Nơi hai khóe mắt, hai giọt lệ rơi xuống.

"Yaaaaaaa!" Nàng hét lên giận dữ đá Minh Vũ ra giữa bãi đất rồi nhào tới. Bàn tay móng trảo sắc nhọn mở ra, cào lên mặt hắn. Móng tay gãy. Nàng tiếp tục cắn vào cổ.

"Ah!" Hồ ly bị Lam Linh từ phía sau đánh ngất xỉu, khiến nàng rên lên rồi đổ ập cả người lên tên Vũ.

Lam Linh ánh mắt tóe lửa, bàn tay nắm chặt lại giơ lên nhìn Minh Vũ. "Ngươi ra đây làm gì?"

"Ta….!" Vèo vèo! Hắn phi đầu vào ụ đất còn nhanh hơn cả lúc trước chạy đến chỗ hai người.

Minh Vũ đứng lên oán thán nhưng biết kêu ai giờ. Hắn nhớ lại cô gái hồ ly, có chút đau lòng. Đây là cảm nhận sự đau khổ của người khác.

"Sư phụ. Con được biết là hồ ly khi lên cấp bậc Thần mới hóa ra chín cái đuôi. Đó là sự kiêu ngạo của loài. Nhưng cô gái kia còn chưa đạt Linh Phách cấp 5 a."

"Mụ nội mi hỏi lắm. Đó là vì,... tau không biết."

"Ặc!" Chán nản, hắn đi xung quanh xem có đôi chim thú nào đang ở cạnh nhau không để chọc cho đỡ ngứa. Nhưng quanh đây toàn đất với đá, càng làm thêm chán.