Hoạn Long ngã ra đất, thân thể suy yếu, khí tức giảm rõ rệt. Hắn cố dãy dụa bò dậy, nhưng thân thể đã kiệt quệ vô lực, không thể nào nhúc nhích được.
Minh Vũ ngoắc ngón tay giữa của mình vào mặt tên Hoạn Long đang khô héo lại và nói: "Người anh em, hót nữa đi."
Hoạn Long chết trong uất ức, còn Minh Vũ thì than vãn: "Ấy thế rồi cũng phải ăn mặn. Ài, chả vui chút nào."
Tuy Hoạn Long có thân thể bất hoạt, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Cùng lắm hắn chỉ chịu được một kích của Linh Vương cấp 3 là cùng.
Minh Vũ thi triển cái Thần Long Ấn, có khả năng triệu gọi sức lức hắn lên tối đa, phá vỡ lớp phòng ngự của tên Hoạn, để cho Thanh Thanh làm việc cuối cùng. Hắn trước đó đã đánh cược chiêu này, nếu nó đủ sức phá phòng ngự tên Hoạn, hắn thắng. Nếu không, hắn trốn( không đáng mặt nam nhi chút nào, như việc đánh cờ chỉ có thắng với hòa, không vui).
Minh Vũ suy xét khả năng xuyên phá của Thanh Thanh còn quá thấp, hắn bèn hỏi lão Ly: "Sư phụ! Ngài có cái đồ án pháp trận nào xuyên giáp mãnh liệt, khắc lên vũ khí không?"
Lão trả lời nhàn hạt: "Có!" Minh Vũ sáng mắt, nhưng sau đó bị lão Ly dội gáo nước lạnh: "Chờ Thanh Thanh lên Thần Bảo mới được."
Minh Vũ xám mặt, chờ lão đưa mình một bộ công pháp, như chờ mắt trời mọc hướng tây.
Sau đó Minh Vũ nhớ đến Hồng Y liền chạy nhanh quá chỗ nàng. Lúc này nàng ta đã hôn mê, thân thể mềm mại bất động. Hắn dốt nhất là việc chữa trị cứu người, chỉ bèn cầu xin lão Ly cách cứu.
Lão Ly bảo lấy mấy cây linh dược, giả nát hòa với nước cho uống.
Hắn làm theo, trong lúc cho nàng uống thuốc thì đôi tay đi sờ mó thân thể của nàng, nắn bóp đôi bòng đào mềm mại. Hai quả đào không quá to, không quá nhỏ đủ để xoá nắn.
Minh Vũ nhìn vào cặp mông cong vút của Hồng Y, mà muốn vỗ cho nó bét tè lè nhè. Nhưng sợ nàng tỉnh thì nguy to, hắn đành chỉ sờ mó và véo một cái.
A…!
Hồng Y rên lên, khiến Minh Vũ chột dạ, hắn bèn đặt nàng bên đống cỏ mềm, rồi phủ áo mình che cho nàng.
Trong khi chờ Hồng Y hồi phục thì Minh Vũ xem nhẫn của tên Hoạn Long. Hắn xem đến tặc lưỡi: "Chu choa! Con cha cháu ông ai giàu dữ, hay hắn đi cướp ta."
Bên trong chứa ít nhất vạn viên Linh Thạch trung phẩm, năm ngàn viên thượng phẩm. Còn nhiều các loại tiên được, tiên quả nhiều như núi. Cũng phải thôi, với cấp bậc như tên Hoạn vào bí cảnh đã là số một số hai. Đi cướp thì mấy hồi là có.
Thấy đống Linh Thạch, Thanh Thanh liền rung lên kịch liệt. Như bảo là ta muốn ăn. Minh Vũ nào dám không cho, nếu không nàng đình công thì khổ.
Hắn bèn u oán lấy năm ngàn viên Linh Thạch trung phẩm cho nàng, và năm trăm viên thượng phẩm kèm theo.
Tiếp sau Minh Vũ lấy đôi song chùy của Hoạn Long, nhưng tức thì Thanh Thanh lại rung lên.
"Cái này nàng cũng muốn cắn." Minh Vũ ngạc nhiên hỏi.
Thanh Thanh rung lên tỏ vẻ đồng ý, khiến Minh Vũ té ngửa. Hắn có ý nghĩ, bây giờ thành kẻ nghèo rồi, nuôi các nàng như nuôi miệng chùa.
Minh Vũ gỡ trận pháp phòng ngự trên cây chùy, để nó không còn khả năng chống trả Thanh Thanh. Rồi quăng luôn đôi chùy ra cho nàng kiếm cắn nuốt.
Khí tức nàng sau khi cắn đống Linh Thạch với đôi song chùy Bán Thần chỉ tăng lên chút ít, khiến hắn khóc không ra tiếng.
Hai tiếng sau khi kết thúc trận chiến thì Hồng Y cũng tỉnh lại. Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi nhìn Minh Vũ, tiếp nhìn cái áo đang đắp trên cơ thể mình.
"Ngươi ngươi chưa chết." Hồng Y kinh ngạc khi nhìn thấy tên trước mặt còn sống mà không có một vết sẹo.
Minh Vũ tròn mắt khi nghe người đẹp rủa mình, nhưng hắn ba hoa đáp: "Dăm ba con tép. Ta búng tay là quéo chấu à."
Hồng Y nghe xong liền co cơ mặt, nhưng có lẽ hắn nói đùng. Cái tên Hoạn Long muốn giết ai, thì đố người đó sống quá ngày thứ hai. Ngày cả Linh Vương cấp 1 đánh tay đôi cũng phải kiêng hết chín phần.
Tuy cái tên Hoạn Long chỉ dùng sức trâu đánh nhau, nhưng cùng cấp hắn là vô địch thủ. Với cơ thể miễn nhiễm linh lực, lại có thêm kim cương bất hoại. Ấy thế mà thua cái tên Minh Vũ trước mặt này.
Hồng Y đâu biết Minh Vũ chiến thắng Hoạn Long là nhờ chức năng Phệ Huyết của Thanh Thanh, và hắn đã mất bộ giáp Bán Thần Bảo. Chứ không Minh Vũ chỉ có cong mông bỏ chạy. Nàng ta suy nghĩ Miên man một hồi xong đứng dậy đi về trung tâm bí cảnh.
Minh Vũ thấy liền nói: "Nàng còn chưa khỏe. Nghỉ ngơi tý đi, còn bộ giáp nàng mất rồi sao đánh nhau."
Người đẹp vẫn tiếp tục đi mặc cho hắn lác mắt ngoác miệng năn nỉ. Minh Vũ bèn chơi chiêu khác: "Nếu nàng muốn đi ta có thể chở, hoặc nàng mua ta một bộ giáp mới."
Hồng Y nghe xong thì dừng lại, nàng quăng luôn cái nhẫn của mình ra nói: "Ngươi bán cả khải giáp? Đây là toàn bộ giá tài của ta, ta muốn mua một bộ." Minh Vũ nhặt nhẫn lên xem mà mặt nhăn như khỉ. Lại phải nuôi thêm một miệng rồi. Hắn bèn nói: "Được được ta bán, nếu nàng để ta chở."
Hồng Y không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý. Minh Vũ ném ra một bộ khải giáp còn lại khi trước chết tạo cho hai nàng Lam Linh và Tiểu Ly. Nàng nhận lấy, kích hoạt hạch tâm nhận chủ rồi mặc vào. Ánh mắt nàng long lanh đẹp mê hồn, con gái ai chả mê cái đẹp.
Minh Vũ ánh mắt săn đón, đưa cái xe một bánh của mình ra mời gọi: "Mời tiểu thư lên xe. Ầy ầy, quên ta phải lên trước."
Hắn miệng mũi chảy nước nói, mà quên mất mình là người lái xe. Tuy xe một bánh nhưng yên xe đủ dài để chở hai.
Minh Vũ đèo người đẹp chạy sâu vào trong bí cảnh, hắn cần phải tìm hai nàng Tiểu Ly và Lam Linh. Có thể hai nàng cũng đang tìm mình, cách duy nhất là chạy sâu vào để dễ dàng gặp nhau.
Hai tiếng sau, thật ông trời không phụ lòng người. Minh Vũ dùng khả năng quan sát của mình đã tìm được hai nàng.
Hai nàng kia đang nghỉ chân tại một khe suối nhỏ, cả hai chỉ ngồi không làm gì cả. Minh Vũ lách xe vào nghe một tiếng kéttt. Rồi hắn mở khải giáp ra cho cả hai thấy ngạc nhiên.
"Tên chết bằm. Ngươi còn vác mặt tới đây?" Lam Linh nói và đưa nắm đấm chạy về phía người con trai, tung một phát trời giáng vào người. Rồi nàng đỡ hắn dậy hôn môi hắn.
Nụ hôn nồng cháy, bất chấp. Mái tóc nàng xỏa ra, bay phấp phới trong gió, ánh mắt nàng đậm đà tình cảm. Nước mắt nàng rơi xuống, nhưng không để người con trai phiền lòng, nàng vẫn trao cho hắn những nụ hôn ngọt ngào của mình. Còn Minh Vũ thì chỉ biết thè lưỡi hưởng thụ.
Hôn nhau một lúc thì Lam Linh mới bỏ hắn ra, nhìn Hồng Y bên cạnh.
Tiểu Ly thì ở bên cạnh Hồng Y lúc nào, chính cái đuôi của nàng rung lên như những con rắn, ánh mắt nàng nhìn như nhìn phải đại địch, cái mũi ngửi ngửi rồi nói: "Nàng ta có mùi của Minh Vũ." Tiếp theo Tiểu Ly chạy sang Minh Vũ ngửi mùi và nói tiếp: "Hắn ta có mùi của nàng ta."
Minh Vũ và Hồng Y lúc này đều co gật cơ mặt, giống như vừa bị bắt quả tang chuyện gian dâm. Đây thật là tình ngay lý gian a.