Minh Vũ đi đến chỗ xác tên Luyến Ái, lột hết nhẫn trữ vật đến khải giáp. Bên trong nhẫn chứa ba cỗ thi thể, có thể là tên này giết được mà chưa kịp luyện. Và vài cây linh dược ngàn năm, có thể tên này vì đuổi theo thạch Lôi mà không đi săn hung thú kiếm đồ.
Hạch đan con người vẫn có khả năng mang lại thú nguyên tố, nó tỉ lệ còn cao hơn cả động vật khác. Nhưng Minh Vũ lười lấy, hắn cũng không đi dùng Phệ Huyết.
"Ta tuy ăn tạp nhưng không ăn mặn a." Minh Vũ nói trong khi cắm thanh kiếm của mình vào đống khải giáp tên Ái, để cho nó Phệ Kim. Rồi sau đó chôn ba cỗ thì thể trừ xác tên kia, mặc nó chim tha quạ mổ.
Địa Linh bí cảnh đã hơn bảy ngày trôi qua, mùi huyết tinh trong bí cảnh càng đậm dần. Càng gần phía trung tâm, các nhóm người càng dễ đụng nhau hơn.
Minh Vũ đang đi săn, thì bỗng nhiên kỹ năng Ưng Nhãn của mình phát sáng. Hắn liền lách người né sang một bên.
Lúc này có một tên Người Báo lao tới, dùng lưỡi đao được làm từ ngà voi của mình chém vào Minh Vũ.
"Khá lắm nhóc con, rất thú vị!" Tên Người Báo chém hút liền nói, hắn mặc bộ khải giáp có mặt con mèo hay báo. Thân bộ khải giáp màu trắng, bó sát người không quá cồng kềnh. Sau mông có cái đuôi mèo ngoe nguẩy.
Tên Người Báo tiếp tục đưa đao về phía Minh Vũ, toàn thân con báo bắt đầu trong suốt, mất dạng.
"Kỹ năng tàng hình!"
"Kaka, đúng thế. Hôm nay mi là người thứ mười ta giết." Tên Người Báo nói trong không gian, nhưng không ai thấy bóng dáng hắn.
Con Báo di chuyển chậm nhẹ, sau đó bứt tốc chém vào Minh Vũ. Nhưng kết quả là chính mình bị đâm thủng tim.
"Hú le, mày gáy nữa đi. Gáy to vào. Tưởng Thú Tướng là to à?" Minh Vũ dùng khuôn mặt khả ố của mình, miệng gáy vào mặt con Báo.
Con Báo không tin vào mắt mình, rõ ràng bản thân mình nhanh hơn đối thủ: "Ngươi ngươi sao thấy ta?" nó nói.
Tuy con Người Báo ẩn hình di chuyển không ai thấy, chấn động phát ra cũng nhỏ, nhưng sao thoát được giác quan của Minh Vũ. Lúc Người Báo lao tới thì Minh Vũ cũng xoay người, đâm ra ngọn giáo của mình.
Minh Vũ ngoắc ngoắc ngón tay giữa vào con báo, trêu ghẹo trước khi nó chết, sau đó thu các nhẫn trữ vật của nó.
Bên trong nhẫn toàn là hạch đan của con người, chúng ẩn chứa nhiều loại nguyên tố khác nhau. Minh Vũ không thèm lấy mà đi đốt nó, rồi đi thu bộ khải giáp.
"Sao mấy cái bọn lờ này nghèo thế nhỉ. Đi lấy mấy thứ không đâu."
Nếu con Báo sống lại nghe Minh Vũ nói cái này, liệu nó có tức chết không. Nên biết rằng, hạch đan ngoài cho nguyên tố, nó còn là nguyên liệu tăng cấp của linh giả, hay đi dùng cho luyện đan.
Giá cả một viên hạch đan rất đắt, còn đắt hơn cả linh dược ngàn năm. Vậy nên linh giả cấp cao đi giết nhau, còn nhiều hơn đi cả săn linh dược tại sâm lâm.
Mà mấy cái này Minh Vũ lại không quan tâm, thà hắn săn hạch đan của hung thú bình thường để tăng cấp, chứ không bao giờ đi lấy của con người hay hung thú đã hóa hình.
Hành trình lại tiếp tục, Minh Vũ đi sâu vào trong bí cảnh, từng tiếng đồng hồ trôi qua, mùi huyết tinh lại thêm nồng đậm, hắn cảm nhận được cổ họng mình nhộn nhạo, như muốn nôn ra.
Sau một thời gian, Minh Vũ thấy trước mắt có hai người đang đánh nhau. Là một người con trai và một người con gái, họ đều không mặc khải giáp của mình.
Người con trai có vóc dáng vạm vỡ, đồ sộ như có cả dãy núi trên người, khuôn mặt rất giống thanh niên mười tám tuổi, dáng người cao hai mét. Hắn có màu tóc đen, đôi mắt xám, da thịt màu nâu sẫm và các vết sẹo chằng chịt trên người.
Đứa con gái thì Minh Vũ biết, nàng là người đã từng đánh nhau với hắn khi ở Bạch Hổ học viện, Lý Hồng Y. Bây giờ nàng có đẹp thêm vài phần, nhưng nét mặt lại băng lãnh cương quyết hơn.
Tên con trai mang đôi chùy đen trên tay, một cái vác trên vai ngạo nghễ nói: "Hồng Y nàng thật cố chấp. Tại sao nàng không nhường ta con Hươu này đi?"
Bên dưới mắt đất là xác con hươu màu bạc bắt mắt, nó không rõ còn sống hay chết, chỉ nằm một chỗ.
Bất kỳ loại động vật nào dù hung thú hay dã thú, thì lớp da lông màu bạc đều là rất quý, ví như con Thiên Điểu của Minh Vũ từng săn. Nó chỉ xếp sau lớp da lông của động vật có màu vàng kim.
Lý Hồng Y nhìn tên trước mặt mình rất ghê tởm. Chính nàng đã hạ được con Hươu, giờ có kẻ chạy ra đòi cuỗm hết.
"Hoạn Long, ngươi đừng làm càn. Bằng không ta sẽ chết chung với ngươi."
Tên Hoạn Long cười lớn, ánh mắt đầy tà dâm nhìn Hồng Y: "Ha ha! Để xem nàng làm gì ta. Hay đêm này nàng đến sinh con cho ta đi!"
Minh Vũ đằng xa quan sát, hẳn là hai người này đến từ kinh thành Thăng Long đi. Hắn thấy tên con trai cầm cây chùy múa tới Hồng Y liền nảy ra ý nghĩ. "Người đẹp gặp nạn. Ta anh hùng đi cứu mỹ nhân."
Nói rồi hắn dùng Hư Vô Bộ Pháp chạy nhanh hơn đạn bắn, ra đỡ chùy cho nàng.
Keng!
Tên Hoạn Long thấy có kẻ từ đâu chui ra gây chuyện, liền rủa: "Mụ nội gì thế thằng kia? Muốn sĩ gái thì cút một bên."
Minh Vũ định nói vài câu cho ngầu, cho ra phòng thái quân tử cứu mỹ nhân, thì hắn bị Bốp một phát từ sau mông, bay vèo vèo vào ụ đá.
"Tên sĩ gái cút cho ta! Hoạn Long đi đánh!"
Minh Vũ lồm cồm bò dậy, há mồm cái là gì sĩ gái. Mà khoan, tên kia tên Hoạn Long, hình như vừa nãy không nghe rõ hai người nói gì thì phải. Hắn bèn quay qua tên Hoạn Long sắp đánh nhau nói: "Ê ê, tên kia! Của quý mị bị vấn đề hay sao mà cái tên ngu vậy?"
Có ai bị chửi tên ngu mà không tức, bị chửi cái thiêng liêng của thằng đàn ông mà không phẫn. Tên Hoạn Long quay qua Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Mụ nội mi, em gái mi. Cô gì chú bác nhà mi. Có cái của quý của mi mới bị vấn đề ý."
Minh Vũ trố mắt nhìn tên Hoạn Long mà nói: "Á đù, không bị gì mà đặt tên là Rồng Thiến. Hay mai sau nó thiến thật thì sao?"
Lý Hồng Y ở cạnh bên, nghe hai tên điên nói mà sắc mặt tối tăm. Đặc biệt cái tên Vũ này lại đi chọc tức tên này.
Và tên Hoạn Long tức thật, hắn nhảy bổ tới chỗ Minh Vũ, đưa luôn đôi chùy nện mạnh xuống mặt. Với sức lực của bản thân cộng với đôi chùy Thánh này thì tên Vũ vỡ sọ là cái chắc.
Minh Vũ lấy kiếm ra đỡ, tiếng Đinh của Vũ khí và chạm phát ra. Nhưng chả thấy máu chảy đầu rơi ở đâu, mà chỉ thấy cái đôi chùy của tên Hoạn Long từ từ khô héo lại, cạn sạch năng lượng.
Lúc nãy Minh Vũ không dùng chức năng Phệ Kim của Thanh Thanh, khi đỡ chùy cho Hồng Y. Nay mới dùng.
Tên Hoạn Long không tin vào tràng cảnh trước mắt, hắn phì phò mặt mũi chửi: "Mụ nội mi. Mi làm gì với cây chùy của tao?"
Hoạn Long nghĩ, bản thân đã là Linh Tướng cấp 7. Sức trâu không thể nói, thế mà lại thua tên Linh Tá cấp 5. Không, có thể là do vũ khí đối phương quỷ dị. Nếu mình đi cướp nó, sẽ bá ra sao.
"Ha ha, hôm nay thật là ngày tốt. Đã có gái đẹp lại có đồ ngon." Nói xong tên Hoạn Long mở khải giáp. Nó có màu đen vô cùng kỳ dị, mọi ánh sáng đi qua nó đều vặn vẹo bẻ cong. Trên đầu mũ giáp chứa hai cái sừng trâu rất là dũng mãnh.
Bên trên tay hắn lại có thêm đôi chùy đen khác. Có điều đồi chùy đen này cao cấp hơn chút so với đôi chùy vừa nãy, nó là hàng cao cấp của tổ tiên truyền lại. Bộ song chùy và khải giáp là Bán Thần Bảo.
Minh Vũ thấy đối thủ mang Bán Thần Bảo với cấp bậc Linh Tướng cấp 7 sao hắn dám đánh, đành hạ lời: "Người anh em, có phải muốn thanh kiếm của ta?"
Tên Hoạn Long đang muốn xuông vào thì dừng lại nói: "Đúng vậy! Mi muốn tặng ta hay sao?"
Minh Vũ không trả lời, hắn lấy ra một khúc kim loại dài tròn. Đầu nó có một cái kim đâm ngang được gắn thêm cái vòng tròn nhỏ.
Minh Vũ lấy tay nắn nắn, bóp bóp như nắn bóp thằng em hắn hàng ngày. Lập tức thanh kiếm bay lượn hình số tám đẹp mắt trên không, rồi hắn nói: "Hoạn Long anh em. Thứ này chính là trí tuệ của vũ khí ta, nếu người anh em muốn, ta tặng."
Tên Hoạn Long sáng mắt, hắn muốn chính là vũ khí của Minh Vũ. Hắn cũng nhận ra nó không tầm thường, có khi còn hơn cả bộ khải giáp với đôi song chùy của mình.