Lát sau sắc mặt hắn lại vui tươi trở lại, như chưa có chuyện gì, vỗ cánh bay lên, lao đi như đạn bắn.
Minh Vũ còn cảm nhận được hạch đan của con chim này cho hắn cái kỹ năng. Nó gọi là Ưng Nhãn, đại loại là đoán trước một tình huống sắp xảy ra. Hắn hiếu kỳ, khi Chim Ưng lại cho kỹ năng này, nó thông thường chỉ xuất hiện trên một số loài như Linh Miêu mà thôi. Hắn không biết rằng, con chim vừa rồi có tên chính xác là Lôi Phong Thiên Ưng Điểu. Là chúa của bầu trời, và ngàn đời luôn sở hữu khả năng tiên tri thời gian. Con Thiên Điểu này sở hữu khả năng tiên đoán thời gian gần, nhưng không đủ xa để biết mình sắp chết.
Trên bầu trời bí cảnh, sấm chớp rền vang liên tục, tuy không thấy mây đen và cả đoàn sét. Minh Vũ trở lại mặt đất, không muốn tự dưng bị thiên lôi nhắm tới.
Nhưng vừa suy nghĩ xong thì tiếng sét rền vang trên bầu trời, các tia lôi điện lan đến chỗ hắn đánh xuống.
"Không phải chứ? Ta chọc tức ai a?"
Minh Vũ công mông bỏ chạy, và đã quá muộn. Đoàn lôi sét trút xuống như mưa, và ít nhất hai phát thiên lôi dí trúng người.
Lôi sét nhanh đến cũng nhanh tan, dưới mặt đất hoang tàn để lại bóng người và một viên đá. Viên đá màu xanh, có chút tím và nhỏ như trái nho.
"Á đù, vận khí cứt chó. Thế mà thiên lôi tặng ta viên thạch Lôi a, còn thông ta mấy phát coi như quà đền bù." Minh Vũ cầm viên đá nhỏ nhìn rồi nói, và cũng ném luôn viên thạch Lôi vào hộp rỗng của mình. Viên thạch Lôi có dị tính Hủy Diệt, là một trong những dị tính mạnh nhất của nguyên tố.
"Sư phụ! Nguyên tố tự nhiên với thú đan, cái nào mạnh hơn?" Minh Vũ bỗng nhiên thắc mắc, hắn liền hỏi sư phụ mình.
Lão Cát Ly cũng trả lời cho tên đệ tử ngu dốt: "Vẫn là tự nhiên đi. Mấy cái nội tại của hung thú có được vẫn có thể dùng công pháp bù đắp."
Nội tại kỹ năng trong hạch đan hung thú, là do chúng tu luyện và sử dụng lâu ngày, mà ghi nhớ vào. Giống như ta học viết chữ, thì lâu ngày không cần học lại cũng biết viết, bởi vì ta ghi nhớ trong đầu rồi. Lão Cát Ly đừng lại một lúc mới nói tiếp: "Nhưng dị tính thì không phải thú đàn nào cũng có. Với lại ngươi nên cảm ơn hộp rỗng đi ha."
"Cảm ơn nó. Wtf, ý ngài là sao?" Minh Vũ nghe lão nói thì nhảy lên. Cái hộp trời chả ra trời, đất chả ra đất này, tự dưng phải đi cảm ơn nó.
"Không có nó mi đi hấp thu được bảy loại nguyên tố hả? Nên nhớ linh giả thông thường hấp thu ba loại nguyên tố cũng đã là thiên tài, bơi vì đan điền của chúng không đủ sức tải a!" Lão Cát Ly gằn giọng trả lời, quả thật là vậy. Ví như tên Lâm Văn Tuấn hắn có được ba loại. Hoặc ví như Lam Linh nàng bấy lâu chỉ sử dụng linh lực thuần tuý.
Không phải gia tộc nàng không có nguyên tố để cho tộc nhân linh giả hấp thu. Mà là để nàng có đan điền đủ lớn, có thể hấp thu một lúc nhiều loại.
Nếu như linh giả cấp bậc Linh Phách cấp 1, hấp thụ một loại nguyên tố, thì lên Linh Tá khó có thể hấp thu cái thứ hai. Bởi vì đan điền đã có chủ, làm sao cho kẻ lạ xâm nhập. Và bắt đầu từ bấc Tướng trở lên, thì con người hay hung thú, không thể hấp thu thêm nguyên tố nào nữa.
"Được rồi, ta cảm ơn nó. Mà ngài vẫn là cố tình khoe chức năng của nó đi." Minh Vũ nhàn nhạt nói, lời lẽ có mấy phần không quan tâm.
Lão Cát Ly xám xịt mặt mày, lão chưa thấy ai có của mà không biết lợi như hắn. Lão than trời kêu đất, xem trước kia có thật nhận nhầm đồ đệ không.
Trong lúc hai thầy trò đang tâm sự đêm khuya, thì trên bầu trời đang bay đến một người con trai, hắn ta có khuôn mặt bình thường, nhưng đôi mắt thì chứa đầy sát khí. Tên này cấp bậc Linh Tá cấp 9. Sau lưng có đôi cánh như chim ruồi, trông khá là ngộ ngộ.
Tên kia vì viên thạch Lôi mà tới, hắn đã bỏ công chạy theo mấy ngày trời, chịu bao nhiêu cực khổ mà vẫn chưa có được. Thấy Minh Vũ, tên đó hét lớn: "Tên kia, ngươi thấy đoàn Lôi sét chạy qua đây không?"
"Có, ta thấy nó chạy hướng kia. Mau mau chạy theo." Minh Vũ chỉ tay về một hướng, tay kia che miệng cười.
Tên đó tính chạy theo, nhưng thấy Minh Vũ cười như át nở hoa liền đừng lại nói: "Có thật không? Ta không tin, nếu mi cho ta xem nhẫn trữ vật, ta mới tin."
Tên này nghĩ Minh Vũ đang giữ viên thạch Lôi, bởi vì muốn hấp thu thì phải bế quan suốt mấy tiếng. Nhưng Minh Vũ thì không có dấu hiệu bế quan minh tưởng.
Minh Vũ cũng chả muốn dài dòng, ném luôn cái nhẫn trống không cho tên kia. Hắn dò xét một lúc rồi nói: "Ta vẫn không tin. Mi còn cái nhẫn nào khác?"
"Ầy, có cần ta cởi quần cho mi xem luôn không?" Nói xong, Minh Vũ cởi thật và đưa cái mông về phía tên mới đến, vỗ từng phát đen đét.
"Hỗn xược. Ta Luyến Ái, của gia tộc họ Vũ. Hôm nay mi phải chết." cái tên vừa đến tức giận hét.
Minh Vũ mặt xanh léc, giả vở nôn ra rồi nói: "Phụtttt! Móe, cùng họ sao có cái tên lại ngu người vậy?"
Tên Luyến Ái đỏ mặt, hắn lấy ra đôi song đao màu đen, có chuôi đao ngắn, lưỡi đao cong và mỏng. Nó là loại chuyên dùng của sát thủ. Rồi hắn cầm đao, xoáy người chém tới Minh Vũ.
Minh Vũ đưa vũ khí của mình đã hóa kiếm ra đỡ. m thanh va chạm tạo ra tiếng Keng rõ to và kéo dài. Lưỡi đao của tên Luyến Ái chạm vào, bị hút cạn năng lượng và khô quắt lại, giống như đã trải quá vô số trận chiến khiến nó cùn đi.
"Ngươi ngươi đã làm gì thanh Thánh Đao của ta?" Tên kia vẽ mặt kinh sợ, không tin vào chính mắt của mình.
Còn Minh Vũ thì xị mặt nghĩ" dm, đánh người ta rồi còn bảo người ta làm gì mình".
Tên Luyến Ái tức muốn nổ phổi, hắn bạo liệt khí thế. Quanh cơ thể hắn sáng chói màu tím nhàn nhạt, rồi nhảy ra xa mấy mét. Cầm cái liêm đao của mình chém các nhát chém năng lượng vào Minh Vũ.
Tên đó vừa chém ở tay phải, thì tay trái bắt đầu ngưng ra một quả cầu màu tím từ Ám nguyên tố. Ánh mắt hắn tràn đầy sát khí. Sau khi ngưng quả cầu thành hình U linh thì ném luôn.
Ầm!
Ánh mắt tên Ái cười khi nhìn làn khói nghi ngút, sau đó đến miệng cười. Quả này bốc mộ là cái chắc.
Sau khi làn khói tan thì Minh Vũ bỏ cái khiên tròn sang một bên nói: "Ầy Ầy! Ném tiếp đi!" hắn nãy giờ không làm gì, chỉ là muốn kiểm chứng xem vũ khí của mình có hút năng lượng của đối thủ khi đã ra chiêu hay không. Và kết quả là có. Lúc trước bị con Rồng phun Hơi Thở Bóng Tối mà không để ý, giờ mới cảm nhận ra.
Tên Luyến Ái nghe xong thì mở khải giáp, nó có màu xám tro, nón giáp lại trông rất giống mặt khô lâu. Quanh cơ thể dày đặc lớp linh lực màu tím bốc lên như ngọn lửa, và có những cái đầu hư ảo bay quanh như vệ tinh.
Hai mươi cái đầu hư ảo bay quanh tên Luyến Ái, một trong số chúng có khuôn mặt rất giống tên này.
Nó là loại công pháp dùng linh hồn người để luyện, bắt giam họ thành nô lệ của mình tên Vạn Hồn Thi.
Minh Vũ thấy thế hỏi: "Cái loại công pháp cóc ghẻ gì, tà dị thế? Lấy cả người thân đi luyện?"
"Câm mồm, đi chết đi." Tên Ái hét và lao lới.
Minh Vũ cũng lười đôi co thêm với tên này, hắn dùng kiếm chém ra một quang đao hình trăng lưỡi liềm, mang Phong nguyên tố ý vị.
Nhưng Phong đao vừa bay đến tên Luyến Ái liền bị các u hồn cắn nát, màu sắc của u hồn lại đậm thêm một phần.
"Ha ha, ngươi chém nữa đi. Càng chém u hồn ta càng mạnh, rồi ngươi sẽ là trong số chúng." Nói rồi tên kia vỗ hai u hồn bay về phía Minh Vũ, hai u hồn đi xuyên người khiến hắn thổ ra một ngụm máu. Tên Luyến Ái thấy cơ hội đã tới liền lao tới, ánh mắt sau lớp nón giáp đỏ như máu.
Khi tiếp cận gần cực hạn Minh Vũ, thì tên Ái tụ các u hồn lại thành cái khô lâu to đùng, nó có màu xanh xám kỳ dị.
Nhưng đúng lúc này, Minh Vũ nghiên người ném Thanh Thanh đã hóa thành ngọn giáo từ bao giờ. Ngọn giáo bay vút, đi xuyên lớp khải giáp như xuyên miếng đậu hũ, trúng vào tim tên Luyến Ái.
"Ngươi ngươi, không bị u hồn cắn?" Tên Ái trợn mắt không tin nhìn Minh Vũ, nói mấy từ rồi ngã ra đất. Còn Minh Vũ thì khinh thường nói: "Dăm ba con tép, làm gì được ta?"
Tên Luyến Ái tuy trái tim bị nổ nhưng bộ não vẫn còn hoạt động. Hắn nhìn Minh Vũ rất oán hận rồi chết.
Còn Minh Vũ thì có nhiều cách giết đối phương, nhưng hắn muốn đối thủ chết trong uất ức, mới thật vui sướng cõi lòng.
Các linh hồn bị tên Luyến Ái giam giữ, bay vào không trung nhìn Minh Vũ và nở nụ cười, trước khi biết mất vào thiên địa.