Chương 21: Đi săn.

Mũi tên bắn trúng cánh phải của nó, dị tính Ăn Máu đốt cháy cánh rồng thành than. Con Rồng bị mất thăng bằng liền rơi xuống đất đau đớn.

Minh Vũ không bắn tiếp cái cánh thứ hai của con Rồng, để thân thể nó tự mất cân bằng. Rồi hắn liên tục bắn nhiều loạt mũi tên có chứa các nguyên tố khác nhau vào đầu nó.

Gàoooo!

Con Rồng Bóng Tối gầm rống dữ dội, miệng phun ra các ngọn lửa đen ngòm, đốt cháy mặt đất. Cái chiêu này của nó gọi là Hơi Thở Bóng Tối.

Ngọn lửa đen lan đến chân Minh Vũ rất nhanh khiến hắn bỏ chạy, nhưng là chạy vòng quanh con Rồng.

Cảm thấy chiêu thức của mình khá vô dụng, còn Rồng ánh mắt đỏ đậm. Cả người nó bốc lên ánh sáng màu tím xanh, miệng nó phun ra đạo màu tím chói lóa.

Bùm..! Bùm! Bùm!

Ba tiếng nổ liên tiếp kéo ra, mặt đất bị san bằng thành bình địa. Cũng may Minh Vũ đã bay vào Thứ Nguyên Thế Giới, chứ không giờ đã ngắm gà khỏa thân.

Cái chiêu này gọi là Long Hống, một ngày thổi được hai phát, nhưng cần tích lũy năng lượng lớn, giờ con Rồng muốn thổi thêm phải đợi nữa ngày. Nếu nó đạt Thú Tôn thì một ngày thổi chục phát cũng không sao.

Minh Vũ lại đi ra mặt đất, bắn các đạo mũi tên vào đầu, con Rồng nghiêng mình né, nhưng thân thể nó mất cân bằng, thành thử thân nó hứng chịu. Mà thân nó là nơi cứng nhất, vậy nên các đạo mũi tên chỉ làm chút thương tổn nhỏ. Mỗi lần bị thương tổn, các vết thương của Rồng sẽ lành lại một ít. Hắn cảm thấy đánh như thế này sẽ không hạ được nó, cơ thể nó sẽ rất nhanh chóng tại sinh. Tuy rằng nó sẽ không giết được mình, nhưng khi nó tái sinh lại đầy đủ cánh, rồi bay đi thì mất cơ hội a. Hắn bèn làm liều.

Minh Vũ hóa Thanh Thanh thành cái khiên tròn, và được bọc đậm đặc bằng Quang nguyên tố. Hắn dùng bộ pháp tiếp cận con Rồng Bóng Tối.

Tràng cảnh bây giờ của hai bên là, con Rồng cố phun ra Hơi Thở Bóng Tối để giết chết kẻ địch và cố tái sinh cánh để thoát. Minh Vũ thì muốn đến càng gần con Rồng Bóng Tối càng tốt, hắn vừa chạy vừa mang khiên ra đỡ.

Sau khi gần đến gần cực hạn, Minh Vũ ngưng tụ nguyên tố Hỏa và Băng, nén chúng vào nhau.

Băng Hỏa Ô Tiễn!

Minh Vũ hét lớn rồi bắn ra đạo mũi tên của mình. Đúng lúc này con Rồng cũng tái sinh xong toàn bộ thân thể, cái cánh của nó vỗ ra định bay.

Nhưng đạo mũi tên của Minh Vũ đã không cho phép nó làm điều đó. Mũi tên ghim trúng vào đầu, băng hỏa bóc từng mảng phiến giáp trên đầu nó.

Con Rồng dãy giụa, đầu nó tróc các lớp vảy ra, lộ cả da thịt. Đúng lúc này Minh Vũ hóa Thanh Thanh thành mũi thương, ném mạnh vào đầu con Rồng. Mũi thương đi xuyên vào hộp sọ nó, đứng yên tại chỗ.

Lần này còn Rồng đã thăm Diêm Vương, cơ thể nó bắt đầu héo rũ. Tức thì Minh Vũ thì cảm thấy mình tràn đầy sức lực, nhựa sống. Linh lực trong cơ thể gần đạt mốc đột phá.

"Á thì ra đây là Phệ Huyết!"

Phệ Huyết là loại hút sinh mệnh sự sống, và linh lực của sinh vật khác để tăng cường bản thân. Khi nó hút sinh cơ sẽ tự động bài trừ tạp chất, để lại phần tinh túy nhất cho chủ.

Thanh Thanh chỉ kích hoạt Phệ Huyết, khi thân nó đã cắm vào sinh vật, chứ dùng chiêu năng lượng thì không có tác dụng.

"Biết trước thế thì đâm vào át con rồng lộn này, là xong sao." Minh Vũ vừa nói xong thì Thanh Thanh tắt ngúm, nàng mất đứt liên lạc: "Aizz aizz. Cho ta xin lỗi, ta lỡ lời."

Minh Vũ lấy viên hạch đan của con Rồng, nó có màu đen và phát ra ánh sáng mờ nhạt. Rồi hắn ném hạch đan vào Thứ Nguyên Thế Giới.

"Ngọt, kỹ năng tái sinh."

Kỹ năng tái sinh là đúng như tên gọi của nó, trong lúc chiến đấu, có khả năng tái sinh các bộ phận đã bị thương.

Minh Vũ còn cảm nhận được thân thể mình có thêm đôi cánh hư ảo. Hắn vận ý nghĩ, sau lưng mọc ra bốn cái cánh rồng khá mỏng, màu đen. Đôi cánh mọc xuyên qua khải giáp mà không có sự cản trở nào cả.

"Bây giờ ta có thể bay. Bay lên nào!" Minh Vũ tập trung ý nghĩ để vỗ cánh. Cơ thể nâng lên, bay như đạn bắn.

Rầm!

"Chu choa mạ ơi! Mẽ trán con rồi!" Hắn vỗ đôi cánh hư ảo của mình và lao đầu vào tảng đá, sau nhiều lần đâm vào cây đến đá. Minh Vũ mới chập chững bay trên không.

Minh Vũ quan sát sông núi trùng điệp của bí cảnh. Đôi lúc có những cột xoáy vòi rồng hất bay mọi thứ, lâu lâu lại có những đám mây sét đánh xuống khu vực nào đó, đám mây sét không phải là thiên kiếp. Những thứ này người ta gọi là, thiên địa dị tượng của bí cảnh.

Trên cao xuất hiện con Chim Ưng từ lúc nào, nó toàn thân có bộ lông màu bạc. Trên đầu nó có một nhúm lông nhô lên, cơ thể nó dài từ đuôi đến đầu là 3,2m, sải cánh 12m. Chim Ưng tụ những dòng điện từ hai cánh chạy lên cái nhúm lông của mình.

Rẹt! Bùm!

Minh Vũ bị đoàn lôi sét từ Chim Ưng đánh trúng. Hắn trên không nên không thể dùng thủ pháp né tránh, chỉ biết chịu đòn.

"Mọe, con đĩ phò Mò Ó. Dám cản bố mi bay lượn." Minh Vũ rơi từ trên cao xuống, ngước mồm lên chửi lộn trời loạn đất. Rồi hắn hóa vũ khí của mình thành cùng tên, bắn lia lịa.

Những phát bắn của Minh Vũ đều không trúng con chim. Thân ảnh nó lượn qua lượn lại vẫy cái cánh của mình, chém những nhát phong đao hình trăng lưỡi liềm xuống.

Phong đao chém ra như mưa khiến Minh Vũ bực tực bỏ chạy.

"Mịa, người chết vì tình. Chim chết vì mồi." Nói xong Minh Vũ ném con Viên Hầu lúc trước ra, rồi tiến vào Thứ Nguyên Thế Giới, chờ đợi bên trên xác con Viên Hầu.

Minh Vũ nói điều đó rất là chính xác. Con Chim Ưng bay qua bay lại trên đầu con Viên Hầu rất lâu, nó liên tục chém những nhát phong đao xuống, phóng hàng tá tia lôi điện vào con vật xấu số.

Tận nữa ngày con chim cũng sà xuống, đậu trên thân xác con Viên Hầu mổ thịt. Đang ăn thì còn Chim Ưng xỏa cánh định bay lên, nhưng đã quá muộn.

Minh Vũ đi ra Thứ Nguyên Thế Giới, dùng Thanh Thanh hóa thành ngọn giáo đâm vào ức con chim.

Con chim bị đâm hót lên đau đớn, nó dùng mỏ mổ xuống người Minh Vũ nhưng tư thế đó của nó không có lực, bị hắn đấm lại vỡ cả mồm, Chim Ưng chết thảm.

"Thịt chim! Thịt chim! Cũng may không dùng Phệ Huyết." Minh Vũ hét lên sung sướng, rồi hắn nhìn sang bên xác con Viên Hầu cháy đen một phần nói: "Lấy xác mi hút cần cũng được. Ta không thích ăn thịt khỉ a."

Con Chim Ưng cấp bậc Thú Tá đỉnh phong, mang trong mình hai nguyên tố tự nhiên đã bị Minh Vũ xẻ lấy nội đan và mang xác vào Thứ Nguyên Thế Giới.

"Phong nguyên tố, còn mang ít hơi thở của Lôi nguyên tố? Hay à ha." Hắn nói xong liên vứt cái hạch đan vào Thứ Nguyên Thế Giới.

Bỗng hắn cảm thấy đau đớn, sau lưng, từng thớ thịt như bị xé rách. Cả người nóng rát cả lên.

"Ầy sao thế?"

"Chức năng giống nhau của động vật mi hấp thu, có thể bị cắn trả nhau." Lão Cát Ly nói nhàn nhạt, như không quan tâm sống chết của Minh Vũ.

"Sao giờ ngài lại nói?"

"Ta muốn xem mi đau đớn a!"

Minh Vũ sắc mặt đen thui, bây giờ mà lão sư của mình còn biết đùa giỡn. Hắn không biết làm gì, cố vận công trấn áp cơn đau.

Lát sau, nhờ dạ dày thịt chắc, cộng với việc ăn hành đã quen, Minh Vũ sau lưng mọc ra sáu cái cánh chim, nó khác hoàn toàn với bốn cái cánh lúc đầu, mỗi cái cánh có những chiếc lông có cái màu đen, có cái màu bạc hư ảo, đan xen nhau.

"Sao thế sư phụ?" Minh Vũ hỏi.

Lão ngữ khí nhàn nhạt, đắc ý. Khuôn mặt lão tỏ vẻ sung sướng tột độ nói: "Nhờ Thứ Nguyên Thế Giới cải thiện gen tốt chứ sao!"

Còn Minh Vũ thì bị hú hồn, trận đau vừa rồi của hắn là lần đầu tiên có. Nó còn hơn cả ngâm mình trong hồ băng hỏa, hay bị xẻ thịt cả trăm lần.