Khối đốt xương này cao bằng đầu người, tầm 1m6. Nó có màu xám như tro, đôi lúc có các tia ánh sáng yếu ớt chiếu ra.
Minh Vũ tiến tới gần, trên tay cầm Minh Kiếm. Đi được nữa đường, bỗng dưng gió xoáy nổi lên hất bay mọi thứ. Hắn mở khải giáp, mở luôn chiêu Thạch Giáp lết từng bước một.
Trong đầu Minh Vũ cảm giác mờ choáng, hiện lên những hình ảnh kỳ lạ. Hắn ở một chiến trường u ám, đen tối, nơi đó bão tố liên lục, mây đen che cả trời, từng hồi sấm sét oanh tạc, lửa cháy khắp nơi.
Rồi Minh Vũ thấy thứ khiến hắn sáng mắt. Là một nữ tử thanh nhã, thân thể mặc bộ bạch y, áo quần của nàng như các tấm vảy phiến đàn xen nhau, đẹp óng ánh.
Cả người nữ tử toát ra vẻ thanh cao, thuần khiết, khuôn mặt nàng nhu mì như con gái nhà lành, quanh năm chỉ biết thêu hoa múa họa.
Nàng đang đánh nhau với những sinh vật kỳ lạ, thân thể sinh vật đen ngòm, không thấy mắt mũi, cao lều khều như người que, các cánh tay như vũ khí liêm đao, cung giáo.
Xa xa Minh Vũ thấy một cỗ người đá to đồ sộ, chỉ thấy nữa phần thân trên. Thân trên của nó vươn tới trời cao, vượt qua các tầng mây mù, quanh thân nó có các đồ án kỵ dị màu đỏ, màu xanh khắc lên tấm thân đen ngòm của nó.
Cỗ người đá vỗ cánh tay siêu to khổng lồ của mình vào không khí. m thanh thanh rõ ràng không có, nhưng tất cả con người lẫn sinh vật đều nát vụn thân thể. Nàng bạch y cũng vậy, thân nàng hóa thành con Bạch Xà to lớn rồi vỡ vụn, mảnh đốt xương còn lại từ cơ thể nàng văng vào không gian biến mất.
"Kinh dị, Thần cấp bị một vỗ chết ngắc. Cái loại gì vậy?" Minh Vũ hỏi ngơ, lão Cát Ly liền trả lời u oán: "Ta không biết."
Rồi hắn cũng không quan tâm, người đẹp đã chết, thật là phí của giời.
Minh Vũ lết đến khối Hóa Cốt, dùng kiếm đâm vào. Tức thì bão tố tắt lịm, mọi vật trở lại bình thường, khối khô cốt thì đang dần tan chảy, mất dạng.
Hấp thu khối Hóa Cốt, Minh Kiếm run rẩy kịch liệt, nó tan ra như thủy ngân và tụ lại thành hình dạng.
Minh Vũ thấy hình dạng kiếm của mình liền sáng mắt. Bây giờ nó như cô gái mười sáu, nhưng lùn có 60cm, toàn thân nàng là kim loại, có mái tóc ngắn chải xuống bờ vai, mắt nàng màu xanh da trời, hình dáng giống hệt nữ thần chiến binh.
Trên bầu trời trở nên u ám, giông tố nổi lên, mây đen kéo đến che phủ cả bầu trời.
"Cái gì vậy sư phụ?" Minh Vũ hỏi.
"Binh khí hóa hình, Thiên Địa ghen ghét." Lão Ly nói trong khi các tia sét đã tụ lại. Các đám mây đen xoáy vòng như một cơn bão.
Ầm….!
Một tia sét mang theo lực lượng hùng hậu đánh xuống, nó nhằm vào Minh Kiếm đang ở trên đất.
Ánh mắt Minh Kiếm như có thần hồn, xem nhẹ cái quy tắc của trời đất. Nàng giơ tay phải lên, bao bọc cho mình lớp linh lực màu xanh lục bích huyền ảo.
Tia sét đánh trúng, lớp màu xanh nhanh chóng tan vỡ.
Minh Vũ cảm thấy lo lắng, hắn bèn lao đến ôm cái vũ khí của mình, mặc sức cho các đoàn lôi đánh vào cơ thể.
Nhưng hắn không thiếu cái gì, dạ dày thịt chắc, lại cộng thêm hấp thu tàn hồn, nên quy tắc thiên địa đánh vào như gãi ngứa.
Đánh được một lúc, đoàn mây đen cũng tản đi, Minh Vũ đặt Minh Kiếm ra đất, mà nước mắt nước mũi tùm lum.
"Minh Kiếm. Nàng có làm sao?"
"Bữa nay gọi ta Thanh Thanh. Cái tên Minh Kiếm, thật khó nghe!"
Minh Vũ xám xịt mặt mày. Lúc trước nó còn muốn đâm mình, giờ thì tự ý đặt tên. Sau này có lẽ nó mới là chủ, còn bản thân chỉ là tên nô lệ quèn.
"Chủ nhân! Sau này ngài rèn đúc cho ta kim loại, kiếm Linh Thạch cho ta ăn. Ta mới có cấp độ Thánh Bảo a."
Hắn té ngửa, chưa gì lời nguyền đã ứng nghiệm.
"Chủ nhân! Chủ nhân! Ngài nghe ta nói không. Nếu không, sau này ta đình công a." Cô gái kim loại tên Thanh Thanh, dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình lay cổ tên Minh Vũ đang ngã ra đất. Nàng vừa lay vừa tiếp tục nói: "Chủ nhân! Ta mới hóa hình, nên không duy trì dạng người được lâu."
Minh Vũ nói giọng ai oán trách móc:" Vậy nàng trở lại làm kiếm đi."
"Chủ nhân! Thời gian tới ta không thể giao tiếp với ngài. Ta cần nghỉ ngơi lấy sức, nhưng ngài vẫn có thể biến hóa ta thành nhiều dạng vũ khí khác nhau."
Sau lời nói cuối cùng thì thân thể Thanh Thanh tan chảy, hóa thành thanh kiếm. Minh Vũ cầm thanh kiếm lên, lòng có chút xót xa.
Minh Vũ vận sức vào kiếm, ý nghĩ hóa nó thành cây thương. Tức thì thanh kiếm tan chảy hóa thành thương, hình dạng mũi thương một đầu nhọn, một đầu tù, phần thân thương màu bạc sáng bóng. Quá trình hóa hình mất 5 giây thời gian.
Hắn hóa thành nhiều loại vũ khí khác nhau, chúng đều là cấp độ Thánh Bảo. Mỗi vũ khí có mỗi nét đẹp khác nhau.
Cuối cùng hắn hóa thành cây cung, cánh cung như chân trước của rồng, được bọc vảy giáp màu vàng kim, đầu buộc dây là móng rồng màu bạc, dây cung là sợi tơ ánh sáng huyền ảo.
"Tiểu tử! Mi cầm cái pháp trận này vẽ lên Thanh Thanh đi, nó có tên là Phệ Huyết. Sau này mi sẽ rõ công dụng của nó." lão Cát Ly đột nhiên nói.
"Úi zời ơi! Hôm nay trời đổ cơn giông. Mặt trời mọc hướng tây mẹ rồi!" Minh Vũ nhảy cẫng lên. Bấy lâu nay lão keo kiệt thấy rõ, mà bây giờ mang pháp trận ra cho.
Nhưng sau đó hắn nhận cái ghi nhớ, để vẽ pháp trận, lỡ như lão đổi ý thì mất công toi.
Khắc xong pháp trận lên hạch tâm của Thanh Thanh, Minh Vũ đột nhiên hỏi lão Cát Ly: "Sự phụ! Ngài nói xem tại sao Thanh Thanh lại hóa hình được. Theo như ta biết, cho dù linh giả rèn ra được cả Thần khí, thì nó cũng chỉ có linh trí với sinh mệnh đơn thuần là cùng?"
Lão nói: "Mi nói khá là chính xác, đơn thuần mà nói, mọi loại khải giáp, pháp bảo đều có cho mình cái sinh mệnh, linh trí riêng. Nhưng nó chỉ là linh trí để ghi nhớ pháp trận khắc vào, sinh mệnh để điều động lực lượng của linh giả. Chúng tuyệt nhiên không thể hóa hình. Còn riêng Thanh Thanh, nàng ta là Hồn Linh, là loại sinh mệnh, linh trí thuần khiết như linh hồn con người. Nàng ta lại ăn cho mình ba loại phân biệt là Sinh Mệnh, Linh Hồn và Hồn Cốt, cái này cũng như con người có máu thịt, có linh hồn có xương cốt vậy. Vậy nên chuyện hóa hình là đương nhiên, còn không mới là vô lý. Hiểu chưa?"
Minh Vũ đầu óc được đả thông, hắn a lên một tiếng thì ra là vậy. Rồi hắn cầm Thanh Thanh mỉm cười nói: "Đến lúc đi săn rồi!" và cất bước tiến vào nơi sâu hơn của bí cảnh.
Càng đi sâu, độ nguy hiểm của bí cảnh càng tăng. Bọn hung thú ở đây có cấp bậc cao nhất là Linh Vương trở xuống. Nhưng linh giả cấp bấc Linh Tướng trở xuống thì xem chúng như là hung thần.
Sau nửa ngày, kẻ đi săn đã gặp con mồi ưng ý. Nó là một con rồng, theo kiểu phương tây ở thế giới cũ. Hai chân trước nó ngắn, chỉ đủ để vươn ra cầm nắm, hai chân sau to khỏe có thể xé xác được con mồi to lớn. Trên lưng là đôi cánh đen rộng.
Minh Vũ suy đoán loài này bay khá nhanh, toàn thân đen ngòm thế kia thì chắc là sở hữu Ám nguyên tố. Lớp da nó khá cứng cáp, miệng đủ ngoặm một con nai to.
Loài Rồng trước mặt Minh Vũ đã đạt cấp bậc Thú Tướng cấp 1, nó có tên Rồng Bóng Tối. Trong chuỗi thức ăn, nó chính là bá vương của thiên hạ. Chiến lực của nó có thể hạ được cả Thú Vương cấp thấp.
Bây giờ nó đang ăn, thức ăn chính là một con trâu Thú Tá đỉnh phong. Từ mũi con rồng đôi lúc phì phò ra ngọn lửa đen ngòm.
Hỏa Ô Tiễn!
Minh Vũ ngưng tụ Hỏa diễm vào cây cung của mình, bắn ra một con chim ba chân bằng lửa. Hắn sử dụng chính là công pháp Kim Ô Sát hóa thành mũi tên.
Nãy giờ Minh Vũ dùng tinh thần che dấu khí tức của mình, hắn đợi thời cơ liền hành động. Con rồng đang ăn chính là lúc thích hợp, chứ chờ nó ngủ thì phải cả ngàn năm.
Con Rồng Bóng Tối nghe tiếng người hét liền bay lên quan sát, nhưng nó không ngờ khi mình bay lên cũng là lúc trúng đạo mũi tên.