Con khỉ đột chạy tới không thấy bóng dáng người, nó liền gãi đầu rồm rộp, lát sau nó chạy lại hang đá ngồi, canh giữ địa phận của mình.
Nữa ngày trôi qua, con Thổ Viên Hầu quên nhanh việc xảy ra ban sáng, nó chạy đi một lúc, sau đó tha về con Linh Dương lớn. Con Linh Dương cấp bậc Thú Tá 1 đã chết. Nó bị quăng xuống đất rất thô bạo. Rồi bị con Viên Hầu bẻ cẳng chân, nhai ngấu nghiến.
Thổ Viên Hầu đang ăn thì quanh nó có lớp sương vụ chập chờn lan đến, sương vụ lan đến đâu, mọi vật khô héo, đóng băng đến đó. Con Thổ Viên Hầu vẫn không để ý, tiếp tục ăn, nó cầm cái đầu còn lại của con Linh Dương đã đóng băng, lên nhai rộp roạp như nhai đá.
Lớp sương vụ này chính là Minh Vũ dùng tinh thần, hóa nước thành hơi của hắn, hơi nước này có dị tính là Khô Héo.
Minh Vũ lúc này lao ra, hắn liên tục ném các chiêu Băng Ô Sát cấp 1 vào con Thổ Viên Hầu, hắn không dùng đến cấp 2 vì như thế sẽ mất thời gian ngưng chiêu hơn.
Ầm..! Ầm…!
Các quả cầu băng Minh Vũ ném ra, bay đến con Thổ Viên Hầu, nổ như bông tuyết khóa chặt nó. Sương vụ có tính che mắt nó.
Sinh vật Viên Hầu này mạnh mẽ, nhưng trí tuệ có hạn, ngu ngốc. Hành động có phần chậm chạp, sức mạnh vốn có chỉ là khả năng điều khiển đất đá có hạn và thiên phú về sức mạnh.
Minh Vũ chạy đến, nhảy lên cánh tay phải đang bị khóa chặt của con Viên Hầu, rồi leo lên vai lên cổ. Hắn đâm mạnh thân Minh Kiếm vào đầu nó, kiếm chỉ đi sâu được hai mươi xen ti mét, thì dừng lại.
Con Thổ Viên Hầu hú to, mắt nó đỏ ngầu, hai tay nó giật ra khỏi lớp băng, vỗ vào đầu một cái. Minh Vũ tiến vào Thứ Nguyên Thế Giới, tay con Viên Hầu vỗ trúng Minh Kiếm làm nó ấn sâu, tự kết liễu cuộc đời mình.
Trước khi chết, con Thổ Viên Hầu quờ quạng một lúc rồi đổ cả thân thể xuống đất.
Minh Vũ đi ra nhìn con khỉ đột nói: "Cũng may nó không phải Hỏa hệ. Với lại nó ngu như chó!" Đúng vậy, nếu là Hỏa hệ thì băng vụ của Minh Vũ rất ít tác dụng. Viên Hầu sở hữu Thổ thuộc tính, bị khắc chế bởi Băng, vậy nên dễ dàng hành động.
Lão Cát Ly nói vọng ra: "Tiểu tử! Đừng xúc phạm Nhất Hộ Pháp." Y như rằng bên trong Thứ Nguyên Thế Giới có tiếng cắn nhau.
Minh Vũ thu xác con Thổ Viên Hầu, mổ lấy viên Hạch Đan, hắn nhìn viên Hạch Đan một lúc liền quyết định hấp thụ.
Hạch Đan bị tống vào Thứ Nguyên Thế Giới bay về rễ cây đại thụ, bị mấy cái rễ ôm trọn. Cái hay của Thứ Nguyên Thế Giới là có thể nhanh chóng hấp thu nguyên tố mà không mất thời gian.
Minh Vũ cảm nhận Thổ nguyên tố có hai đặc điểm của con Viên Hầu. Đầu tiên là Huyết Nộ, khí hắn mất máu sẽ tăng cường sức mạnh. Thứ hai là cái Thạch Giáp con Viên Hầu từng sử dụng.
Hắn sử dụng Thạch Giáp, thì bên ngoài da được bọc một lớp đá, khiến thân thể xấu xí mấy phần.
"Aizzz! Cái này mất hình tượng quá." Minh Vũ nói, rồi hắn thu chiêu, ngồi minh tưởng một lúc, lát sau cơ thể bọc lớp linh lực màu nâu mờ ảo. Lớp linh lực này rất giống chiêu Thạch Giáp.
"Tiểu tử! Mi biết lĩnh ngộ nguyên tố?" Lão Cát Ly hỏi.
"Là gì hả sư phụ?"
"Lĩnh ngộ nguyên tố là đưa các đặc tính của nguyên tố vào linh lực, mà không phải để nó tự nhiên. Đặc tính tự nhiên của các nguyên tố như lửa là các vật chất phản ứng, tạo ra nhiệt độ. Thổ là tập hợp rất nhiều các loại vật chất khác nhau." Minh Vũ biết lĩnh ngộ mà không biết nó là gì. "Thôi, mi đi đào cái cục mà Minh Kiếm nói đi." lão nói.
Minh Vũ tiến vào hang đá, nơi đây đầy các loại linh dược và tiên quả, nó còn nhiều hơn chỗ con Hỏa Quang Hùm Sư. Hắn thu nhặt chiến lợi phẩm rồi bắt đầu đào, đào đến tận đêm, cuối cùng cũng lộ ra một khối đá nhỏ.
Khối đá màu xanh lá cây, to bằng nắm tay người trưởng thành, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, khí tức nó phát ra khá yếu ớt, chứ không nơi đây, không phải do con Viên Hầu canh dữ.
Khối đá này là Sinh Mệnh Linh Kim, đúc kết từ sinh mệnh năng lượng, đã hóa đá, nên năng lượng tràn ra vô cùng ít. Đừng nghĩ nó nhỏ thế thì vô dụng. Phải biết rằng cả Địa Linh bí cảnh, từ động vật đến thực vật, hợp lại sinh mệnh năng lượng cũng chỉ bằng giọt nước.
"Ta phải làm gì hả Minh Kiếm?"
"Ngài cắm ta vào phiến đá là được."
Minh Vũ làm theo, vận sức cắm thanh kiếm vào thân khối đá.
Minh Vũ thấy được thanh kiếm run kịch liệt, những luồng năng lượng bắt đầu chạy vào Minh Kiếm. Cơ thể hắn cũng cảm nhận được năng lượng tràn ngập, hắn cảm nhận mình tăng cấp nhanh chóng. Từ Linh Phách cấp 7 đã lên đỉnh phong.
"Ủa sao thế sư phụ?"
"Azii, chưa thấy ai ngu như mi. Tuy Minh Kiếm hấp thu, nhưng mi là chủ nhân của nó, lại có khế ước liên kết." Đúng vậy, Minh Vũ mới là kẻ hưởng lợi lớn nhất. Toàn bộ sinh mệnh năng lượng đi vào Minh Kiếm, đều do hắn làm chủ, thanh kiếm chỉ được hưởng 10%.
Minh Vũ cố áp chế cỗ năng lượng hùng hậu từ khối đá, rồi nói: "Vậy ta hấp thu mấy cái kim loại sinh mệnh khác cũng tăng cấp như này?"
"Mi khôn thế? Sinh mệnh chứa năng lượng cho mi đề thăng. còn cái khác chắc có?"
Minh Vũ cũng không ham hố lắm. Hắn bắt đầu vận công, dùng Hỗn Độn Thần Quyết hấp thu năng lượng, khí tức cơ thể hắn bắt đầu tăng cao, quanh cơ thể bốc lên các ngọn lửa màu xanh kỳ ảo. Phải mất tận một ngày, khối đá mới tan biến hết. Cơ thể hắn vốn đã chắc chắn, giờ lại đổ thêm sinh mệnh năng lượng vào, nên giờ hắn muốn chết cũng là cái cực kỳ khó khăn.
Cấp bậc bây giờ đã là Linh Tá cấp 5. Nó không phải do năng lượng khối đá ít, mà là Hỗn Độn Thần Quyết cần lượng lớn năng lượng mới tăng cấp. Tăng một cấp cũng cần năng lượng gấp ba người bình thường.
Trên thân Minh Kiếm lúc này sáng chói màu xanh hư ảo, nhưng sau đó mờ đi, trở lại bình thường. Nó nói: "Bây giờ chúng ta đi tìm khối khác, nó cũng gần đây." Nói rồi thanh kiếm bay rất nhanh, để lại Minh Vũ há mồm. "Ngang nhiên tự quyết. Ngươi coi chủ nhân này là cái gì?" Minh Vũ vừa chạy theo vừa hét. Giống như ai oán.
Ở một bãi đất trống rộng rãi. Toàn bộ mảnh đất bị úa màu đỏ tàn, không có cây cối hoa cỏ. Không có cả một sinh vật sống.
Lâu lâu có những mảnh ánh sáng bốc cháy, lao vun vút về trung tâm mảnh đất. Giống người ta đốt giấy vàng, mà các tàn tro bị gió thổi về một hướng.
Trung tâm mảnh đất chứa một khối đá to màu đỏ dị dạng, những mảnh ánh sáng tụ vào khối đá rồi tan biến.
Minh Vũ nhìn khối đá nói: "Hồn Cốt Linh Kim. Chắc nó hình thành do vô số sinh vật ở đấy chết đi!"
"Đúng vậy!" Lão Cát Ly trả lời rồi lão nói tiếp:" Nếu bình thường đi hấp thu nó, chắc chắn sẽ bị sát khí của tàn hồn cắn chết."
Minh Vũ há mồm nhìn cảnh vật xung quanh, hăn đủ hiểu liền hỏi sư phụ mình.
"Vậy chúng ta bỏ qua nó à?"
"Không sao. Chúng ta có hộp rỗng a." Lão nhàn nhạt nói, ý như khích bác Minh Vũ. Rằng mi thấy sự lợi hại của hộp rỗng chưa.
Minh Vũ không thèm để ý, hắn lao tới khối đá. Và đúng như lão Ly nói, các dòng sát khí quấn quanh khối đá hóa thành các loại hình thù kỳ dị, các hình thù như mặt người gớm ghiếc, hay u hồn lạnh lẽo.
Các hình thù bay về Minh Vũ nhưng bỗng chốc nó tan biến. Nếu không nhờ Thứ Nguyên Thế Giới, thì Minh Vũ vẫn còn Thánh Quang của Quang nguyên tố, nó chính là khắc tinh của sát nghiệp. Nhưng hắn quên rồi.
Thanh kiếm chuẩn bị cắm vào khối đá thì lão Cát Ly nói to: "Cẩn thận tiểu tử! Coi chừng mi bị tâm ma cắn trả."
Tâm ma hay chấp niệm, sát niệm của bản thân, nếu gặp những tà vật như khối đá này, rất dễ bị cắn xé đến chết. Cho dù có Thánh Quang hỗ trợ, nhưng nếu chấp niệm quá sâu hay sát niệm lớn thì nó cũng vô phương bảo vệ được. Nhưng Minh Vũ có cái rắm chứ tâm ma, có khi hắn mơ về heo, về gái hay quần lót xanh, quần lót trắng còn nhiều hơn.
Lão già và con chó Hộ Pháp thi nhau xỉa xót Minh Vũ, khiến hắn đen cả mặt mày.
Minh Vũ cắm thanh kiếm vào tảng đá lớn. Nó khá trong suốt như thạch anh, màu đỏ nhạt. Nhanh chóng khối đá teo tóp lại, không còn gì.
Hắn cảm nhận linh hồn mình mạnh mẽ, mọi ý chí cường thịnh.
"Ta thấy thật thư thái, cũng thật mạnh mẽ a."
Lão Cát Ly định cho hắn gáo nước lạnh. Nhưng Minh Vũ nói đúng nên lão lại thôi.
Minh Vũ hấp thu tàn dư linh hồn, nhưng là phần thuần khiết nhất. Chỉ có phần thuần khiết nhất mới đủ sức bay tới đây hợp lại.
Mỗi tàn dư linh hồn, mang phần tàn niệm còn lại của sinh vật. Nó chất chứa đủ nhiều, hóa thành sát khí, sát niệm giết chết bất kỳ ai tới gần.
Hai ngày trôi qua, Minh Vũ theo đuôi thanh kiếm của mình như nô lệ. Hắn cố né các con vật, hay bỏ qua các loại linh thảo dọc đường.
Ở mảnh đất sâu trong Địa Linh bí cảnh, nơi đây cũng hoang tàn bỏ trống. Giữa bãi đất có một đốt xương sống của một sinh vật nào đó, nằm lộ liễu.
Minh Vũ thấy đốt xương thì nói: "Hóa Cốt Linh Kim. Chắc nó là đốt xương của Thần Thú đi." Lão Cát Ly nói thêm sau khi Minh Vũ nhắc: "Đúng vậy, nó ở đây đã không biết bao nhiêu năm."
Hóa Cốt Linh Kim là xương của Thần đã hóa đá, bên trong vẫn còn chấp niệm hoặc ý chí còn sót của sinh vật lúc còn sống.