"Căng à nha! Tiến sâu nữa chắc chớt!" Minh Vũ cảm thán. Bản thân chỉ là Linh Phách cấp 7, Tiêu Ly là Linh Phách đỉnh phong, Lam Linh là Linh Tá cấp 2. Ba người phải khốn khổ lắm mới thông át xong con sư tử Thú Tá cấp 1.
Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó. Quanh đây có tiên dược, linh dược chất đống, chính vì đó Minh Vũ mới mạo hiểm.
Ba người nhanh chóng thu dọn chiến lợi phẩm, sợ có kẻ khác hôi của, bọn họ thu được bảy cây linh dược ngàn năm, ba quả tiên được, hai củ.
Lần này thú đan cho ra Thú Hỏa, Minh Vũ đã có hỏa hắn bèn đưa Lam Linh cho nàng. Hai tiên củ cho Tiểu Ly để nàng đột phá, và thêm mỗi người một tiên quả.
Nhận quà ánh mắt hai nàng xúc động, Lam Linh nói: "Ngươi nên lấy phần nhiều hơn. Ngươi là kẻ yếu đuối nhất của đội!"
Minh Vũ há mồm, không nên kích bác mình như vậy chứ, hắn bèn nói: "Không sao! Thời còn dài, trai ngon còn nhiều. À không sau này còn nhiều cơ hội."
Ba người tỉnh dưỡng ngay tại bãi đất của chúa sơn lâm, họ không sợ có thêm con vật khác tới thăm, chỉ sợ động vật hình người mà thôi, bởi vì họ đã khá hao tổn sức lực đánh nhau, nếu giờ gặp thêm nhóm người khác, chỉ e không đủ chống trả.
Nhưng ba, bốn tiếng không ai quấy rối cả, có thể vùng đất rộng lớn, xác suất gặp nhau là hiếm.
Lam Linh ngồi xếp bằng vận công. Viên thú đan màu đỏ lơ lửng trước mặt nàng, bỗng chốc viên thú đan được bao bọc bởi linh lực bàng bạc, nó hóa thành nhiều sợi tơ ánh sáng chui vào mi tâm.
Nàng cho Minh Vũ biết là hỏa đan cho mình một kỹ năng của con sư tử là Cuồng Nộ, tăng đủ mọi loại sức mạnh trong một thời gian ngắn, bây giờ chiến lực của nàng đã tăng rất nhiều.
Đêm khuya thanh vắng, những tiếng côn trùng ríu rít êm tai, các con đom đóm bay thành đàn, chúng tụ tập quanh các mặt cỏ, cây cối phát ra ánh sáng lung linh.
Bỗng chốc nhiệt độ hạ thấp, các luồng gió mạnh xoáy quanh bãi đất của nhóm người Minh Vũ. Các dòng xoáy tụ lại, bắt đầu lớn dần.
"Không xong rồi, gió lốc. Chúng ta màu trốn!" Lam Linh hốt hoảng nói, nhưng đã quá muộn. Cơn bão nhanh chóng hình thành cuốn bay mọi thứ, âm thanh côn trùng tắt lịm, đàn đom đóm không còn thấy, cây cối đốn ngã rào rào. Nhóm người Minh Vũ bị thổi bay, mỗi người mỗi hướng. Thời gian sau, mọi thứ trở lại như cũ. Chỉ khác quang cảnh hoang tàn, rộng cả mấy cây số.
Tại một bờ sông, nước sông trôi chầm chậm tĩnh lặng.
"Chủ nhân! Chủ nhân!"
Minh Vũ tỉnh lại thấy mọi vật xung quanh mơ hồ, sau đó hắn thấy Minh Kiếm đang lơ lửng trên đầu, chuôi kiếm liên tục đập vào mặt mình.
"Minh Kiếm?" Minh Vũ bò dậy nói, thấy thân mình đang ngâm trong dòng nước. Hắn xoay cơ thể mình rồi húp vài ngụm nước cho tỉnh hẳn, rồi quay người qua thanh kiếm nói: "Minh Kiếm, ngươi biết nói?"
"Ở lâu với chó cũng phải hiểu chó sủa thế nào chứ!" Thanh kiếm cất tiếng trêu đùa.
Minh Vũ xám ngoét mặt mày, nhưng hắn không có thời gian đùa cợt. Phải đi tìm Tiểu Ly với Lam Linh.
"Chủ nhân! Ngài đừng hoảng loạn. Bây giờ ngài nên lo cho chính mình đi thì hơn."
"Lo cho ta! Ý ngươi là gì?"
Minh Kiếm bay lơ lửng quanh người Minh Vũ nói:" Ngài thật sự quá yếu."
Lão Cát Ly nói với Minh Vũ: "Tiểu tử, nó nói đúng. Mi bây giờ ở đâu biết không? Trước khi lo cho người nên lo cho mình đi đã."
Minh Vũ suy xét, Hắn quả là kẻ có thực lực yếu, lại ở cái nơi đi một tấc mất một mạng này." Ta nên làm gì hả sư phụ?" Hắn hỏi, lão Cát Ly trả lời:" Mi đi hỏi thanh kiếm của mi á!"
Minh Vũ trợn mắt. Đi hỏi chính thanh kiếm của mình. "Ê kiếm! Tao nên làm gì?" hắn quay qua hỏi kiếm.
"Trước hết ngài phải hứa với ta một chuyện."
"sặc. Hay ha, đồ của mình mà phải nghe lời nó. Wtf, thế giới đảo lộn rồi". Hắn nghĩ thầm, sau đó nói:" Chuyện gì?"
" Cấm ngài lần sau đâm ta vào chỗ đó của sinh vật nào nữa."
Minh Vũ co giật cơ mặt, cái thanh kiếm này còn biết mất mặt. Nó giận mình khi đâm vào át con sư tử sao.
"Vậy người nói ta nên đâm chỗ nào? Bờm nó thì dày, lưng mi đi nhảy lên, nó tát thì sấp mặt. Đâm vô bụng, nó trở tay cào thì chủ nhân ngươi đi thăm Diêm Vương."
"Ta mặc kệ, cấm người lần sau đó."
Thái độ của Minh Kiếm khiến Minh Vũ sững sờ, cái này thực ra hắn chỉ ngụy biện. Nếu hắn mạnh hơn thì con sư tử chả là vấn đề.
Nhưng lời nãy giờ Minh Kiếm nói, Minh Vũ liền có ý nghĩ đen tối: " Vậy mi là giống cái?
Nghe xong Minh Kiếm toàn thân run rẩy, nó tỏa ra hào quang màu đỏ, chứa đầy sát khí, xông thẳng tới Minh Vũ.
"Oái oái! Được rồi ta hứa. Vậy chúng ta làm gì?" Hắn vừa la vừa chạy như bị ma đuổi.
Minh Kiếm đuổi một lúc thì dừng lại, nói: "Ngài giúp ta mạnh hơn."
"Sặc! Vậy không phải ta mạnh hơn? Mà ta đâu còn kim loại cho mi cắn."
Thanh kiếm bay quanh Minh Vũ, rồi chỉ về một hướng nói: "Ta cảm nhận nơi đây có kim loại sinh mệnh. Có thể cho ta thăng cấp lên Thần Bảo và hoán đổi thành hình dạng vũ khí khác."
Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Kim loại sinh mệnh là gì?"
Kim loại sinh mệnh là dạng kim loại đặc biệt ví như: Sinh Mệnh Linh Kim, Hóa Cốt Linh Kim, hay Hồn Cốt Linh Kim.
Như Sinh Mệnh Linh Kim là sinh mệnh sự sống trải qua năm tháng, chúng cô đọng lại thành chất khí, rồi lỏng và cuối cùng là hóa rắn.
Hồn Cốt Linh Kim chính là vô số tàn hồn chưa tan biến hết, chúng tập hợp lại, cô đọng thành chất rắn, chúng hay xuất hiện tại các chiến trường đấm máu, nơi chất chứa u oán không tan hết.
"Vậy sư phụ! Ta lấy chúng làm gì?"
"Mụ nội mi ngu thế. Thanh kiếm của mi cảm nhận được hơi thở kim loại, nó muốn tấn cấp."
Minh Kiếm lắc lên lắc xuống tỏ vẻ đồng ý." Đúng vậy! Chả phải chủ nhân muốn vũ khí mình có thể hoán đổi nhiều chiều hay sao?"
Minh Vũ sáng mắt. Quả thật hắn muốn vậy, nếu như thanh kiếm của mình hoán đổi sang các loại vũ khí khác nhau, vậy khả năng chiến đấu bản thân tăng cao hay sao.
"Hay ha. Vậy nó ở đâu, đi lấy."
Minh Kiếm liền bay về một hướng, chủ nhân nó lẽo đẽo theo sau. Hắn vừa đi vừa nghĩ: "thật ngược đời. Bấy giờ phải làm osin cho cây kiếm của mình".
Lúc sau, hai người ở một cái hang đá, cửa hang cao hai mươi mét, xung quanh có mấy bộ xương thú đã chết.
Trước cửa hang có một con Viên Hầu màu nâu vàng như đất, thân nó cao mười lăm mét, lớp da nó cứng cáp, như phủ hẳn lớp thạch đá.
Nhìn con Viên Hầu mà nhớ tới lão Ngã Hành, xấu miệt thị cả xúc động vật. Minh Vũ nói: "Thú Tá Viên Hầu cấp 5. Cái sinh mệnh kim loại ở đâu, có thể tránh con này không?" Minh Kiếm chỉ mũi kiếm về phía hàng đá nói: "Chủ nhân! Ta cảm nhận nó trong hang, dưới đất."
"Sặc, vậy phải đánh con khỉ đột này sao?" Rồi Minh Vũ cầm Minh Kiếm xông tới con Viên Hầu, muốn kiểm tra xem nó có chức năng gì.
Con Viên Hầu thấy người, nó gào thét rồi đứng thẳng bằng hai chân. Nện cặp cánh tay khổng lồ của nó xuống đất.
Rầm…!
Mặt đất rúng động như đại địa chấn, từng mảng đất nứt toát ra, lan về phía Minh Vũ. Hắn vận dụng Hư Vô Bộ Pháp né tránh địa chấn, rồi lấy Cối Pháo thay Minh Kiếm, bắn từng phát linh lực vào con Viên Hầu.
Lớp da Viên Hầu rắn chắc, cứng cáp, đạn linh lực bắn vào cũng chỉ làm nó trầy xước. Viên Hầu bị đạn linh lực bắn nên tức giận.
Hú!
Con Viên Hầu hú to, làm chim bay toán loạn, cặp cánh tay nó nện vào ngực, toàn thân nó có thêm lớp giáp đá thứ hai, trông nó khá cồng kềnh, nhưng vẫn rất nhanh nhẹn.
Viên Hầu chạy bằng bốn chân lao tới đối thủ. Minh Vũ cảm thấy không ổn liền bỏ chạy, vừa chạy vừa quăng ra những quả bom đạn đủ loại, từ đạn mù đến đạn kích choáng sinh vật. Chạy khá xa, hắn trốn vào Thứ Nguyên Thế Giới, quan sát mọi vật xung quanh.