Chương 17: Địa linh bí cảnh

Địa Linh bí cảnh, bầu trời xám xịt u ám, nền trời không có mây, không có nắng, không có cả mặt trời lẫn mặt trăng. Mặt đất là mảnh đồng bằng rộng lớn vô bờ bến.

Đôi lúc ta thấy xung quanh có những tượng đá hình thù kỳ dị mọc lên, trãi qua năm tháng bào mòn, những bức tượng đá đó, toát ra khí chất lăng lệ, thê lương.

Run…! Run…! Bùm Bùm!

Đằng xa Minh Vũ thấy ba tên Lê Đức Anh, Lý Tuấn Kiệt, Nguyễn Gia Bảo đang rú ga, nẹt bô ầm ầm, cho dù xe chạy bằng Linh Thạch không có khói. Bọn chúng đang khiêu khích mọi ánh nhìn xung quanh.

Tên Gia Bảo ngoắc ngoắc ngón tay giữa lên đám phi toa phía trên. Phi toa gồm có mấy tên điều khiển con bươm bướm, chuồn chuồn, ong vò vẽ, ong bắp cày.

Run…! Bùm Bùm!

Vâng thưa quý zị, tên Gia Bảo rú ga tăng tốc tới trước, khởi xướng cuộc đua xe tử thần. Ta tạm gọi đám phi toa là đội Chim Trời, ba tên đi xe là đội Sên Đất.

Wow ! Tên Đức Anh phóng nhanh, vượt ẩu đã dẫn đầu, hắn vừa phi qua một ụ đất cao mười mét và đang uốn éo các tư thế trên cao. Các tư thế cưỡi ngựa xem hoa, vác cày qua núi, chó đái bờ rào hay doggy. Trong vòng có mấy giây đồng hồ, hắn đã song tu được ba mươi sáu tư thế với chiếc xe của mình, quả thật là siêu phàm.

Rầm…! Bùm.!

Ôi ! Không…! Một thành viên của đội Chim Trời là phi toa con bướm, trong lúc lác mắt với các tư thế uốn éo của tên Anh, đã đâm sầm vào tấm bảng xì tốp. Người thành niên đó đã xin đừng cuộc đua tại đây, xin dừng chuyến thám hiểm bí cảnh và and game cuộc đời mình.

Thành viên khác của đôi Chim Trời là ông bắp cày đang dùng ngòi độc của mình cố áp sát, để thông át tên Anh. Nhưng vì phương tiện của đội Sên Đất chạy quá nhanh, hắn vô phương đưa cái ngòi của mình vào đúng vị trí.

Bùm….!

Vâng thưa quý zị, ông bắp cày đã hi sinh sau cú châm ngòi chạm đất, thật không thể tin được là tốc độ của cái giống một bánh kia, ăn đứt được ong bắp cày.

Cuộc đua tiếp tục, Minh Vũ ngao ngán với ba tên rựa. Hắn thật không biết chế cho bọn chúng cái xe là đúng hay sai, và hứa mình sẽ ngoan, không hư như chúng. Rồi hắn nhìn qua hai cô nàng, mắt thì ti hí miệng cười hi hi.

"Ngươi nhìn cái gì? Còn không mau chở Tiểu Ly!" Lam Linh dùng chân đá Minh Vũ rồi nói.

Minh Vũ suýt nữa thì quên công việc của mình, hắn cùng Tiểu Ly mở khải giáp rồi leo lên cái Xích Mã Truy Phong, chạy song song với Lam Linh.

Trong lúc chạy, hắn thở dài ngao ngán vì bộ giáp cản trở ngực của Tiểu Ly va đập vào lưng của mình.

Đồng bằng bí cảnh nhìn như vô tận, thực ra nó là ảo cảnh, hai bên chạy tốc độ 60km/h thôi cũng đến vùng ngăn cách bên ngoài và bí cảnh thực sự. Vùng ngăn cách chín là một lớp bong bóng khổng lồ.

Bên trong khu vực núi cao trùng điệp, sông dài liên miên, từng đàn chim lạ bay trong đám mây mờ ảo, mặt nước xanh biếc, trong veo có thể thấy đáy, muôn loài hoa đua sắc, cỏ cây ngút ngàn, từng đàn bươm bướm nối đuôi nhau như những giãi lụa sặc sỡ. Ai có thể nghỉ nơi đây chính là địa ngục.

Nhóm ba người của Minh Vũ đừng ở một bãi đất hoang.

Minh Vũ lấy cái lò nướng chạy bằng Linh Thạch và đang nướng thịt, ở đây không thể dùng lửa bởi vì chỉ cần ít hơi thịt thôi, lũ hung thú cũng nổi sát tinh kéo đến. Cũng hay, cái bếp này có thể tự động sản sinh linh lực, nên việc nạp linh thạch cho nó là rất ít.

Hai nàng Tiểu Ly với Lam Linh thì ăn kem, sữa chua, bánh kem, thạch rau câu do Minh Vũ làm. Các nàng ăn như không biết no.

Sau hai giờ ăn và nghỉ ngơi, nhóm ba người lên đường. Sinh vật đầu tiên họ đụng phải là một con rắn, nó toàn thân vảy màu sặc sỡ, thân dài 20 mét, cái đầu chứa đầy răng nhọn.

Ở thế giới này, hung thú có thể sinh ra từ dã thú, ban đầu bọn chúng đột phá lên hung thú, cơ thể sẽ không có bất cứ nguyên tố nào, theo lời gian chúng tu luyện lên Thú Phách, thì tự lĩnh ngộ nguyên tố thông qua môi trường xung quanh, hoặc tự hấp thu nguyên tố có trong tự nhiên.

Như vậy, tên loại thú ngoài tên tự nhiên ra, còn thêm tên lót nguyên tố mà chúng đang sở hữu, ví như Hỏa Xà, Thổ Xà. Muốn phân biệt xem chúng có nguyên tố gì, phải chờ lúc chúng chiến đấu thể hiện ra mới được.

Con rắn đang nằm lim dim bất động, hai mắt nửa khép nửa mở như đang ngủ, nhưng nó không ngủ hoàn toàn, sợ nó ngủ thật là ngủ thẳng luôn.

Băng Ô Sát !

Con rắn nhảy dựng lên khi có tên điên nào đó chạy ra từ bụi chuối, hét to.

Hai quả cầu băng bắn ra từ hắn lao về phía con rắn khóa chặt miệng và thân. Lam Linh ném ra hai quả hạt giống, nó tức tốc đâm chồi vươn ra đám dây leo quấn chặt thân rắn. Tiểu Ly mở móng trảo do Minh Vũ chế, lưỡi trảo sáng bóng ánh bạc, rồi nàng lướt qua người con rắn, xẻ nó thành tám mảnh. Cả quá trình chỉ tốn có năm giây, còn rắn đã đi thăm Diêm Vương.

Minh Vũ quan sát Lam Linh hành động, hắn biết gia tộc nàng am hiểu trồng thảo dược, chắc chắn mấy cái khả năng điều khiển cây cối lớn nhanh, hành động theo suy nghĩ của nàng là do gia tộc truyền thụ.

"Thú Tá cấp 2, thật không tệ." Minh Vũ nói rồi đi thu chiến lợi phẩm. Ngoài viên hạch đan có thể cho thú nguyên tố, thì thịt là thứ quan trọng thứ hai.

Thời xưa, xương cốt cũng có thể để chế vũ khí, nhưng nay kim loại đã thay thế, ăn đứt. Có chăng xương cốt bậc Thần trở lên mới được.

"Haizz! Cái hạch đan này không có nguyên tố rồi. Thôi ăn tạm tăng cấp cũng được, mình có Hỗn Độn mà."

Dò xét viên thú đan, Minh nói ngao ngán, hắn muốn có thêm nguyên tố tăng sức mạnh, hoặc tặng hai nàng. Bây giờ chỉ có thể để ăn nên hắn không hài lòng.

Tiểu Ly nhìn đống thịt thì ánh mắt long lanh như muốn ăn, nhưng Minh Vũ không thể chế biến lúc này, hắn bèn cho nàng cái thú đan.

Lam Linh liếc sang, ánh mắt hờn ghen nhưng cũng chỉ một giây. Minh Vũ thì hết cách, bây giờ cho nàng kẹo bánh, nhưng lúc trước nàng đã ăn cả núi rồi còn gì.

Hắn bèn dỗ ngọt:" Hắc hắc ! Còn lần sau mà, ta sẽ không để ai thiệt thòi"

Lam Linh không nói gì, có nói cũng không có ý nghĩa, nên nàng gật đầu đồng ý.

Ba người tiếp tục cuộc hành trình, sau mấy tiếng đồng hồ, họ đang đánh nhau với một con Hỏa Quang Hùm Sư. Quả thật bọn họ không quá may mắn, sư tử gần như tầng cao trong chuỗi thức ăn và tiết hóa.

Sư tử nhanh nhẹn có đủ, sức mạnh cao, khả năng phòng thủ khá, là tay săn mồi cừ khôi trong rừng rậm, còn có thể là chúa sơn lâm. Thông thường, sư tử sống bầy đàn năm đến bảy còn, nhưng con sư tử đực này sống đơn lẻ một mình.

Con sư tử toàn thân vàng nhạt, đôi mắt đỏ như hạt châu sa trong đêm tối, thân thể bốc lên những lớp sương màu tím kỳ dị. Thân nó dài sáu mét, cao hai mét năm, đạt cấp bậc Thú Tá 1, nhưng chiến lực đã ngang Thú Tá 6 bình thường khác.

Gàooo !

Con Hỏa Quang Hùm Sư rống lớn, đưa bàn tay to như cái chậu nước, móng trảo phát ra ánh sáng vàng nhạt. Cố bắt lấy Minh Vũ.

Hai nàng Tiểu Ly và Lam Linh phía sau dùng nỏ tay và Bảo Liên Đăng bắn vào chỗ hiểm của con sư tử. Minh Vũ ở trong dùng một môn gọi là Hư Vô Bộ Pháp kết hợp thủ pháp né tránh, để quấy rối nó. Môn bộ pháp này hắn đổi với tên Gia Bảo, nó có khả năng bỏ qua không gian một đoạn ngắn chạy tới trước.

Môn bộ pháp kết hợp thủ pháp né tránh quả thật là vô đối, con sư tử năm lần bảy lượt đều vồ hụt, nó còn có chiêu Sư Tử Cuồng Hống và ngưng tụ Hỏa Quang nhưng mỗi lần nó sắp dùng chiêu thì Lam Linh và Tiểu Ly bắn vô mắt vô miệng nó, khiến nó ngậm mồm nuốt quả đắng.

Hồi lâu con sư tử bực tức, nó đứng lên bằng hai chân tỏa ra khí thế đáng sợ, như muốn dùng đại chiêu, nhưng Minh Vũ đâu cho phép nó làm điều đó và hắn cũng chờ nó đứng lên đã lâu.

Hắn chuồi người xuống háng còn sư tử, chẻ thằng em nó làm đôi, rồi lách lùi sâu thêm đoạn, dùng Minh Kiếm thông át nó. Quả thật Minh Kiếm có khẳ năng xuyên phá cao, nhưng con sư tử da dày thịt chắc, hồi phục vết thương cao bá đạo. Chỉ đành dùng cách này.

Úiii! Gàooo!

Con sư tử ôm của quý với mông, nhảy nhót như múa ba lê. Minh Vũ nhanh chóng dựng người lên, đánh những quả cầu băng vào chân con sư tử, Lam Linh như củ dùng hạt giống khóa chặt cơ thể nó.

Con sư tử yếu sức với không cử động được, bị nhóm người bay tới chém nhiều nhát kết thúc cuộc đời nó.