Chương 16: Chuẩn bị.

Minh Vũ thì đâu dám nói là hắn ăn cắp bản quyền người khác bèn nói: "Cái này ta bịa ra. Mà nàng ăn bữa chiều chưa ta đi nấu?"

"Ta ăn rồi!" Lam Linh trả lời bằng giọng buồn nhạt.

"Không sao ta để nàng ăn một món ngon hết sảy." Không đợi Lam Linh trả lời, Minh Vũ phi qua phòng mình tìm đồ ăn. Lát sau hắn mang tới mấy cái hộp bên trong chưa đầy kem trái cây tươi.

"Thứ này gọi là kem trái cây. Nó làm từ trứng, trái cây tươi và sữa động vật có vú."

"Thứ này ngươi cũng ăn được?"

Minh Vũ không muốn giải thích nhiều, hắn mở hộp kem xoài ra, lấy muỗng múc một miếng ăn vào miệng ngon lành.

Lam Linh biết tên này giỏi nấu ăn, nàng cũng muốn thử.

Nàng mở một hộp kem, lấy muỗng múc một miếng kem đang tỏa khói lạnh đưa vào miệng.

"Lạnh quá, tê hết lưỡi ta rồi!" Nàng tuy nói thế nhưng ánh mắt lại sáng lên, nàng múc từng mảng kem lớn đưa lên miệng ăn, sau đó cầm từng hộp của Minh Vũ.

"Nàng lấy hết làm gì, ta chưa ăn nhiều a!" Minh Vũ lồi cả con mắt nhìn.

"Ngươi cút. Còn không để phần Tiểu Ly."

Minh Vũ cười thầm "cá đã cắn câu chờ ngày thịt. Kaka". Ánh mắt hắn lăm le nhìn chằm chằm Lam Linh, nước miếng, nước bọt rơi tung tóe.

Lam Linh nhìn tên nam nhân trước mắt, muốn cho hắn một cước quy tiên, song nàng lại thôi.

Còn bên trong Thứ Nguyên Thế Giới lão Cát Ly lại rủa: "Tên đồ đệ vô lương tâm, chết bằm, chết dí, chết….!"

"Mụ nội mi, mi mang cái Băng Hỏa Thần Lôi của ta đi trồng cà trồng dứa thế à!"

Nhất Đại Hộ Pháp bên cạnh trêu chọc: "Lão mặt xanh! Dù sao lão cũng không ăn được. Có khi nuốt vào nó rơi xuống đất thì khổ, phí của."

"Mụ nội mi, chó!" Rồi hai bên lao vào nhau oang oang cắn xé nhau.

Mấy ngày sau Minh Vũ tiếp tục cúp học, lý do là bế quan tu luyện. Mà thực ra hắn cũng chả muốn học, họ toàn dạy kiến thức linh giả với kiến thức thường nhân khiến Minh Vũ phát ngán.

Sơ cấp học viện hay trung cấp học viện thế giới này chỉ dạy kiến thức cơ bản cho linh giả. Họ không sợ linh giả mất đi căn bản chiến đấu. Bởi vì linh giả thọ niên vô cùng cao, từ Linh Tướng trở xuống chỉ cần am hiểu phương thức cơ bản là đủ.

Từ Linh Vương trở lên, tu luyện rất khó khăn, đột phá một cấp tốn mấy chục năm đến cả mấy ngàn năm. Như hai vị Viêm Đới, Ngã Hành đã mấy ngàn tuổi. Khí đó, họ bế quan tu luyện hoặc đi lịch lãm kiếm cơ duyên.

Hai tháng sau. Hai nàng Lam Linh với Tiểu Ly đang ngồi trên ghế sô pha, ra sức quát mắng Minh Vũ.

Nói về nhan sắc, hai nàng bây giờ mới có mười ba tuổi, nhưng thân hình đã cân đối đầy đủ, cao 1m6.

Tiểu Ly thân hình đầy mị hoặc khiêu gợi, như ngọn lửa nhỏ đang rực cháy. Lam Linh thuần khiết tĩnh lặng, như mặt hồ êm dịu.

Minh Vũ bên dưới hì hục hì hục lau nhà rửa chén. Nội tâm thì" hãy đợi đấy, khi đó ta sẽ chà đạp hai nàng khiến hai nàng sung sướng".

Ngoài cửa mấy tên rựa tòm tèm qua mua kem, bọn hắn bị Minh Vũ sút một phát rồi đưa ra giá cắt cổ. Sau một hồi, bọn hắn cũng mặt nhăn mày xéo cầm mấy hộp kem đi ra.

Tiếng đồng hồ sau, Tinh Võng báo tin ngày mai ai có vé đi Địa Linh bí cảnh đến tại ga Hải Trình để xuất phát. Thông tin do Đại Liên Bang phát sóng. Tại sao như vậy, vì Địa Linh bí cảnh ngàn năm mới mở một lần và chúng do Đại Liên Bang quản lý cổng ra vào, chỉ có Liên Bang được phát hành vé.

"Cuối cùng cũng đến, thật hồi hộp a. Đến lúc phiêu lưu rồi." Minh Vũ khuôn mặt phấn khởi nghĩ thầm. Hắn đi chuẩn bị mọi thứ để xuất phát. Lúc sau Minh Vũ lấy ba bộ khải giáp với hai cái xe máy.

"Mấy thứ này tặng cho hai nàng a. Nghĩ đến cảm giác các nàng được tặng quà mà ôm ta khóc, hu hu thật cảm động."

Luyên thuyên xong Minh Vũ chạy như bay qua phòng hai nàng gõ cửa.

"Minh Vũ. Tối rồi làm phiền bọn ta làm gì, muốn ăn đòn à?" Lam Linh mở cửa, nàng nhìn Minh Vũ như nhìn tên sở khanh rồi nói.

Minh Vũ cười ý như khỉ đột nói: "Hắc hắc. Ta có bất ngờ cho hai nàng, đến phòng ta!" Nhìn ánh mắt bại hoại, Lam Linh nói:" Ngươi không định làm chuyện mờ ám?" Hắn nhăn nhó khuôn mặt mình phân minh: "Không a. Nàng nghĩ oan ta rồi."

Hai nàng qua phòng Minh Vũ xem hắn giở trò gì. Khi vào phòng, hắn bắn pháo hoa tự chế, rồi kéo tấm màn che các chiếc xe và khải giáp bên trong ra.

"Đây là ta chế cho các nàng. Đẹp không?"

Lam Linh nhìn Minh Vũ đang lăm le đợi câu trả lời." Ngươi chế mấy thứ này cho chúng ta làm gì. Ý ngươi chê khải giáp ta xấu." nàng chọc ghẹo hắn.

Tiểu Ly bên cạnh uể oải nói chen, vì nàng đang buồn ngủ: "Ta không biết lái cái đầu chó kia. Mà khải giáp chế gì mà xấu vậy?"

Minh Vũ co quắp cơ mặt "cho dù hai nàng không lấy cũng không chê nó xấu chứ. Ta đã thiết kế rất đẹp mà". Hắn nói: "Không ý ta muốn nó bảo vệ hai nàng."

"Ý ngươi chê bọn ta yếu. Hay ngươi quá mạnh?" Lam Linh nói như trêu chọc hắn." Thôi không sao, ta lấy mặc thử xem như ngươi có lòng."

Hai nàng đi đến bên cạnh đống đồ gio Minh Vũ chế, chọn lựa những thứ mình cần. Hắn chế rất nhiều ngoài cái xe với bộ khải giáp.

Tiểu Ly lấy cho mình một bộ khải giáp, một bộ móng trảo như vuốt sói, một món Bảo Liên Đăng có kích hoạt ám khí đánh xa. Lam Linh lấy xe máy, bộ khải giáp, một cây kiếm, một bộ nỏ tay bắn xa. Hai nàng cũng lấy thêm mấy quả bom tự chế có nhiều công dụng khác nhau.

Lấy đồ xong hai nàng đều kích hoạt khải giáp nhận chủ mặc vào. Lam Linh mang bộ khải giáp màu xanh lục bích, nó mềm mại bó sát cơ thể nàng. Tầng ngoài khải giáp tỏa ra hơi sương mỏng, khiến nàng đẹp lung linh.

Tiểu Ly chọn bộ giáp màu hồng phấn, cũng như Lam Linh nó bó sát cơ thể, ngoài ra khải giáp phần mông nàng có đóng mở một cửa nhỏ giúp đuôi nàng dễ dàng thoát ly.

Lam Linh si mê nhìn mình trong gương, nàng nói Minh Vũ: "Cũng tạm tạm, còn cái đầu chó kia nó tên gì?"

Minh Vũ sắc mặt đen thui, cái gì tàm tạm, cái gì đầu chó. Thật dày công lắm mới chế hết mấy món Hồn Bảo này, phải cà kịa tên Anh, tên Kiệt không biết bao nhiêu lần bọn chúng mới đổi Linh Thạch với kim loại.

"Không sao các nàng thích là được, còn công pháp, võ pháp Tiểu Ly đến học. À mà cái đầu chó nó tên Xe Máy."

"Ha ha! Cái gì xe máy, các loại động cơ chạy được đều là xe máy. Ngươi dùng tên này đặt?" Hai nàng đồng thanh cười, khiến Minh Vũ chỉ muốn độn thổ cho đỡ nhục.

Minh Vũ xoa đầu gượng gạo nói:" Ta bảo cái xe máy này tên Xích Mã Truy Phong"

"Cũng tàm tạm, còn khải giáp của bọn ta cấm ngươi đặt tên." Lam Linh nói.

Minh Vũ gật đầu lia lịa bởi vì hắn ngu nhất là cái này a. Sau đó hai nàng chạy về phòng trọ mình, để lại Minh Vũ ngáo ngơ.

Sáng hôm sau những người có vé đi Địa Linh bí cảnh đều đã tập trung, gồm có cả trăm người cấp bậc Linh Tướng cấp 1 trở xuống. Ngoài ba mươi ba vé đến từ học viện Thái Dương là sáu mươi bảy vé do bọn nhà giàu đổ tiền mua.

Minh Vũ thấy lão viện trưởng Văn Toản cùng vị thành chủ Hoa Lư đang Chào đón một người. Người này mặc đồng phục quân đội, trên ngực có khỏa huân chương ngôi sao màu đỏ năm cánh, chứng tỏ hắn cấp thiếu tá. Hai bên tên thiếu tá là hai vương bài phi công, trên ngực treo khỏa huân chương hình tròn máu trắng.

Vị thành chủ Hoa Lư mặc sắc phục màu trắng, trên người tỏa ra khí thế cường thịnh uy nghiêm, khiến ai nhìn hắn cũng khép nép khuất phục. Lão đạt cấp bậc Linh Đế cấp 1. Vị thành chủ âm thanh trầm tĩnh nói: "Trần Côn! Thật hân hạnh tiếp đón ngài đến thành trì Hoa Lư ta."

Vị Trần Côn âm u trả lời: "Ninh Thiên thành chủ. Ta cũng vì chức trách phải hộ tống cái đám tiểu yêu kia."

Vị thành chủ tâm can nổi sóng. Thật tên trước mặt này cấp bậc chỉ Linh Tôn cấp 1, dám lớn lối trước bản vương. Chỉ vì không muốn khuấy động can qua, hắn đành nhịn. Lão nhìn qua vị viện trưởng Văn Toản rồi quay lại nói: "Ngài thật vì Liên Bang cống hiến a. Mong ngài lên đường bình an."

Sau đó hai bên tiếp tục nói chuyện đàm phán. Minh Vũ hỏi lão Cát Ly có biết vị Trần Côn này không thì.

"Mụ nội nó. Không biết!"

Minh Vũ chán nản không biết nói gì. Hắn nhìn xung quanh thấy mấy tên Gia Bảo, Đức Anh, Tuấn Kiệt đang ve vãn mấy chị lớp trên. Hắn cũng muốn nhưng sơ hai cô nàng cạnh bên xiên mình thành thịt viên chiên.

Cuối cùng mấy lão già kia thay phiên nhau gãi những tiếng đàn vào đám trâu nghé, mới lên Hải Trình đi Địa Linh bí cảnh.

Một tháng sau, đoàn Hải Trình đi đến Huyết Lục quốc, nơi đó cũng thuộc vào Hỏa lục địa gần Đại Nam đế quốc.

Minh Vũ nghe được nơi đây chín là vùng đất tự do, không thuộc thế lực nào kể cả Đại Liên Bang quản lý. Liên Bang chỉ cai quản bí cảnh, không cai quản con người.

Sống ở đây phải có thực lực, kẻ mạnh chà đạp kẻ yếu. Cá lớn nuốt cá bé bé. Chín vì linh giả có lúc cần đột phá, họ phải tìm cơ duyên, nên những vùng đất như thế này sinh ra. Giúp bọn họ trao đổi buôn bán, giết người cướp của tăng cao thực lực.

Đoàn Hải Trình chở bọn người Minh Vũ đến một vùng đồng bằng rộng lớn, cây cỏ bạt ngàn mà không phải đến thành thị sân ga.

Khoang hành khách mở ra, các linh giả trẻ tuổi thành thị Hoa Lư đua nhau xuống bãi cỏ. Bên ngoài còn có các đoàn Hải Trình khác, có lẽ họ đến sớm hơn.

Minh Vũ nhìn trong các đám người tới sớm. Hắn thấy hứng thú với một đám sinh vật nữa người nữa thú. Họ dáng đi như người nhưng vẻ ngoài thì không trâu là bò, không mèo thì chó, muôn sắc thái loại động vật.

"Sư phụ! Ta biết được linh thú phải đạt bậc Đế mới hóa hình được. Còn cái đám tạp nhang kia chỉ là Thú Tá sao nó biến hình hay zậy?" Minh Vũ hỏi qua lão Cát Ly xem, vì sao lại thế, lão trả lời: "Mụ nội mi hỏi lắm. Cái đám tạp nham kia hơn mi cả núi chiến lực đấy!"

Thời xa xưa hung thú và con người phát triển cân bằng. Nhưng dần xã hội loài người chiếm ưu thế, xã hội loài thú phải dùng chết chóc để phát triển.

Tuy số lượng linh giả ít hơn số lượng hung thú, nhưng về sau xã hội con người phát triển, đào tạo ra linh giả càng nhiều, hung thú lại càng ít.

Khi đó Thần Thú, Thượng Thú thấy nguy cơ con người lấn át. Nên họ tập hợp cấp bậc Đế Thú trở lên, kết đôi khác loài với nhau. Khi đạt bậc Đế chuyện khác loài không còn ý nghĩa.

Đời con sinh ra của họ chỉ giống cha hoặc giống mẹ mà không pha tạp hai loài, đời con có khả năng tu luyện 100%, đến đời cháu mới xảy ra xác suất. Con cháu sau này đều mang hình dáng nữa người nữa thú. Chúng học tập xã hội loài người, phát triển đến bây giờ.

Nhưng các xã hội loài thú chỉ xuất hiện bên kia đại dương thuộc lục địa Lôi và Phong, ngay cả bên trong hai lục địa đó, vẫn có hung thú tu luyện dạng nguyên thủy.

"Vậy sư phụ! Ta đi kết đôi với họ được chứ?"

"Ờ được! Nếu mi đủ mặn, hãy đi song tu với một em bò!"

Minh Vũ co quắp cơ mặt đen thui của mình, không ngờ hôm nay lão sư còn đi trả treo cả mình.

Ba ngày sau, các đoàn Hải Trình tề tựu đông như kiến. Nhân số đã đến vạn người.

"Mọi người nhìn xem, bí cảnh sắp mở!"

Khung cảnh xung quanh cả có gì khác lạ. Mà lạ là trên bầu trời mây đen ùn ùn kéo đến. Những tia sét bắt đầu tích tụ dần to lên.

Ầm…! Đoàng… !

Đoàn lôi vân to như đại đình đánh xuống, nó không nhắm vào mắt đất, mà là khoảng không giữa trời với đất. Một khe nứt hẹp màu tím, đường kính tầm mười mét xuất hiện trên không.

Ầm….! Đoàng...!

Tiếp tục các đoàn lôi trút xuống như mưa, nhắm vào khe hẹp. Dần cái khe dài ra chuyển màu xanh, rồi màu đỏ, màu cam. Cuối cùng, một cái khe nứt máu trắng hiện ra, nó như thông nhau giữa trời với đất.

Vị viện trưởng dám hộ đám học sinh cùng vị Đại Liên Bang mở đường cho mọi người vào.

Vị Liên Bang Trần Côn nói:" Các ngươi tiếp tục tiến vào. Bọn ta chỉ tiễn đến đây, không dám đi xa hơn. Nếu không sẽ bị lôi vân đánh chết. Các ngươi nhớ bí cảnh sẽ đóng sau ba mươi ngày, không ra cũng bị lôi vân đánh chết."

Đám người học viện chạy vào, không ai thèm nhìn lão chào một câu rồi mất hút sau đoàn sáng. Minh Vũ cũng vào cùng mấy tên rựa với hai cô gái của hắn.