Sáng sớm hôm sau, tại sân trường học viện Thái Dương. Toàn thể sinh viên năm nhất tụ họp để xét điểm cướp cờ. Ai nấy trong đám đấy đều ủ rũ, mệt mỏi. Giờ toàn trường chỉ còn có 580 tên, do một số bị loại còn một số bị thương không thể tập trung.
"Mợ nó, cái trường điếm thúi. Làm hại tao, còn mất thêm mấy viên đan."
"Ê mi nghe gì chưa ? Thằng tốp 1 hạ được cả Thú Vương đỉnh phong đấy. Nghe đâu trận chiến đó long trời lở đất."
"Mi điên à ? Má nó, tau đi đánh con Thú Tướng còn bị nó đuổi rẹt cứt. Làm lờ gì mấy thằng cấp độ như mình, đánh hạ được Thú Vương?"
"Không tin à? Nhìn bảng điểm mà xem, 105 điểm đó. Đứng top 1."
Cuộc bàn luận sôi nổi của đám học sinh làm Minh Vũ há mồm" ai mà hạ cả Thú Vương luôn ghê ha. Mình thì lừa thôi, còn ai hạ được còn không phạm quy, quái vật tiền sử à".
Sau đó tất cả đều nhìn lên bảng xếp hạng điểm. Cái tên đứng đầu: Vũ Minh Vũ, 105 điểm. Hạ Thú Tá, Thú Vương.
"Sặc! Từ khi nào mình hạ Thú Vương đỉnh phong thế, còn thêm đánh nhau long trời lở đất. Wtf?" Minh Vũ trợn mắt nhìn bảng tổng điểm.
Trên đài cao, tên người sói Thú Vương mình mẩy bầm dập, đầy thương tích. Minh Vũ nhìn hắn mà há to cả mồm, không hiểu chuyện gì luôn.
Sự thật là tên kia tự mình làm bản thân bị thương. Chứ giờ vị Thú Đế kia hỏi sao mất cờ, hắn sao dám bảo bị oắt con lừa gạt, vị đó không tróc da đầu hắn ra từng mảng một mới lạ, vì thế con sói tự hủy diệt chiến trường, rồi làm mình bị thương.
Cho dù học viện có hỏi Minh Vũ, rồi hắn có trả lời thật hay giả thì ai cũng nghi ngờ Minh Vũ đang ẩn giấu thực lực.
Minh Vũ oái oăm nhìn vị Thú Vương kia, nhưng không sao có thêm vé chả phải tốt hay sao. Sau này có thể dẫn thêm Tiểu Ly đi bí cảnh mà.
Sau đó vị viện trưởng học viện Thái Dương lên phát biểu, bù lu bù loa vì sao nhà trường làm ra cuộc thi này. Rồi lão công bố danh sách tốp 10 nhận giải thưởng và kết thúc buổi lễ. Còn lịch đi bí cảnh thì hai tháng sau sẽ xuất phát.
Ba ngày sau, đang lúc Minh Vũ đi chế tạo thì Lam Linh gọi: "Minh Vũ! Ngươi biến đi đâu rồi, cô bé Tiểu Ly đã nhớ lại. Mau qua giúp ta."
Tiếng quát đầy phẫn nộ vang lên trong Tinh Võng, khiến Minh Vũ giật mình, hắn vội vàng rời Thứ Nguyên Thế Giới đến chỗ hai nàng.
Vì cô bé hồ ly quấn chặt, với việc nàng không phải là người của học viện, nên Minh Vũ phải thuê trọ ở ngoài. Lam Linh cùng mấy tên khác, sợ hắn làm chuyện thông thiên hại lý với cô bé, nên họ lũ lượt kéo ra thuê trọ cùng.
Đến chỗ trọ Lam Linh với Tiểu Ly ở chung, Minh Vũ chỉ thấy Lam Linh ở trước cửa trọ." Ủa sao nàng ở đây? Tiểu Ly đâu? Minh Vũ ngạc nhiên hỏi.
Lam Linh ánh mắt không thèm liếc hắn, nàng nói trống không: "Nàng ấy đang ở trong! Ngươi nên làm gì đi, có lẽ nàng đang sốc, ta khuyên nhủ không được. Mà ngươi để nàng ủy khuất điều gì thì biết tay ta."
Minh Vũ chả biết làm gì, hắn kiếm trước còn FA. Bây giờ bảo đi dỗ dành con gái, có mà bảo đi dỗ heo nái còn hơn. Nhưng việc này hệ trọng, làm được gì thì làm.
"Thôi được, để ta vào xem. Nàng có thể qua phòng ta chơi được không?"
"Phòng ngươi như cái chuồng heo, ai dám qua!"
"Vậy nàng ở đây cũng được?" Từng tiếng ai oán lộ rõ trên mặt, Minh Vũ cất bước vào phòng.
Bên trong căn phòng hai nàng được trang trí chủ đạo màu hồng và trắng. Căn phòng nhỏ gọn đơn sơ, nhưng sạch sẽ gọn gàng và thoang thoảng mùi thơm của con gái.
Tiểu Ly ngồi trên cái giường màu hồng nhạt, tay ôm con thú nhồi bông nhỏ. Mắt nàng rưng rưng nước, bên dưới mông là chín cái đuôi lộ ra, có lẽ nàng đang nhớ người thân.
Thấy Minh Vũ nàng chạy lại phía hắn ôm chầm lấy rồi khóc to, con mắt sưng đỏ lên." Minh Vũ! Mama ta mất rồi!" Nói rồi nàng tiếp tục khóc, Minh Vũ đứng đó chỉ biết nghẹn họng.
Lúc sau hắn ú ớ vài lời:" Không sao! Không sao! Cái gì mà mẹ nàng đã đến với chúa. Hay người đã gọi mẹ nàng thì bà ấy ắt đi, đại loại là thế."
"Mình không biết cách dỗ con gái rồi. Giờ biết làm sao". Hắn âm thầm suy nghĩ.
"Mama vì ta mà chết! Nàng là mẹ ta." Rồi nàng kể cho Minh Vũ nghe về ngày tháng ở trong phòng thí nghiệm. Nơi đó bọn người áo đen bắt nàng đi chiến đấu, hàng ngày lại bắt nàng chịu đựng các loại thí nghiệm sinh học.
Nàng lớn lên trong cảnh ngục tù. Chỉ có mẹ nàng giúp nàng sống tiếp qua những ngày đó, mẹ nàng còn dạy nàng múa hát hay biết viết.
Minh Vũ nghe xong nói: "Không sao! Sau này nàng còn có ta, giúp ta sinh mấy đứa con là được!" Minh Vũ nói đến đây, ánh mắt Tiểu Ly lộ rõ hung quang, bàn tay nàng giơ lên tẩn hắn một trận.
Minh Vũ bị đánh mà nỗi lòng ai oán, sao phụ nữ thật không đáng tin chút nào. Lúc trước Tiểu Ly mất trí nhớ thì rất ngoan hiền, bây giờ thành cọp cái.
Lam Linh cũng thế, lúc mới gặp tưởng đâu là con gái chăm chỉ đảm đang, giờ thành hung bà nương. Có lẽ cái hành tinh này con gái đều vậy sao.
Nện Minh Vũ xong, Tiểu Ly ôm hắn nói: "Mẹ ta nói, những đứa con trai như ngươi không đáng tin cậy."
Minh Vũ xoa đầu Tiểu Ly, ánh mắt thân thiện nhìn nàng nói: "Đúng vậy, nếu ra ngoài kia gặp tên nào sàm sỡ nàng thì nàng cho hắn một trận, hoặc đánh không lại thì bỏ chạy."
" Mẹ ta cũng nói y như ngươi." Đôi mắt Tiểu Ly to tròn như sắp ngấn lệ, nghe hắn an ủi, mấy cái đuôi của nàng ve vẩy liên tục.
"Nàng có muốn nghe ta kể chuyện không? Minh Vũ đột nhiên hỏi Tiểu Ly dựng cả người ngạc nhiên nói: "Ngươi cũng biết kể chuyện? Mẹ ta chưa bao giờ kể chuyện cho ta nghe."
"Để ta kể!" Hắn nói và bắt đầu kể.
Ở một miền đất xa xôi, nơi chứa nhiều nắng gió và cát. Các ụ cát khổng lồ nối tiếp nhau trải dài ra tận biển. Trong tâm thềm lục địa có một vương quốc giàu có, các ngôi nhà được lát bằng cẩm thạch trắng, mái ngói hình vòm dát vàng, con người mang các bộ áo sặc sỡ nhảy nhót trên các con đường lát đá mịn. Thương nhân ra vào thành phố nhộn nhịp, họ buôn bán các mặt hàng tơ lụa đẹp đẽ, các loại gốm sứ, cẩm thạch đẹp mắt.
Trong một hang động rất xa vương quốc sầm uất, là nơi cư ngụ của một thanh niên mười tám tuổi. Hắn sở hữu trong tay một cây đèn thần, chỉ cần xoa lên thân lập tức một vị thần xuất hiện làm bất cứ điều gì chủ nhân muốn. Tên người thành niên đó là A La Đinh, hắn chuyên sử dụng thần đèn để bắt cóc các cô gái về để ấu dâm.
Một ngày nọ, công chúa của vương quốc bị gã thần đèn đến sàm sỡ bắt nàng đi. Vị vua cha tìm mọi cách để cứu con gái mình nhưng vô ích, người thường làm sao đánh thắng Thần.
Bên trong vương quốc có bốn mươi tên cướp, bọn họ chuyên đi cướp của người giàu chia cho người nghèo. Nghe tin công chúa đẹp kiêu sa lộng lẫy bị một tên đồi trụy bắt cóc, bốn mươi tên cướp đã diện kiến nhà vua muốn đi đánh tên A La Đinh cứu công chúa về. Nhưng nhà vua phải đáp ứng điều kiện, chia tài sản cho dân nghèo với miễn thuế mấy năm.
Nhà vua đồng ý, và thế là bốn mươi tên cướp tấn công vào sào huyệt của tên biến thái A La Đinh. Bọn họ anh dũng chiến đấu chống lại thần, giải cứu được công chúa trở về. Cả vương quốc ăn mừng trong hạnh phúc.
Minh Vũ kể câu chuyện của mình cho Tiểu Ly nghe, nàng say sưa nghe kể chuyện và ngủ đi lúc nào không hay. Minh Vũ đặt nàng xuống giường rồi kê chăn cho nàng ngủ mới rón rén ra khỏi phòng.
Bên ngoài Lam Linh vẫn đứng trước cửa. Nàng kéo hắn ra xa nói: "Ngươi ở đào đâu ra mấy câu chuyện hay vậy?" Giọng nói của Lam Linh bây giờ dễ nghe và dịu êm, như cũng muốn nghe kể chuyện.