Chương 14: Làm ăn.

Đúng lúc này mấy tên trẻ trâu đã lành lặn, tằng hắng chạy tới chỗ Minh Vũ. Bọn hắn nhìn thấy hai người đẹp thì thằng Anh reng to: "Anh em. Hiếp dâm thằng Vũ cứu người đẹp về." Hai tên còn lại cũng ùa theo: " Zô. Thông ba họ nhà nó."

Vâng, mỗi thằng bay mỗi hướng cắm đầu vô mấy cái ụ đất.

Bọn trẻ trâu quay lại, ánh mắt không dám nhìn Lam Linh. Tên Gia Bảo nhìn Minh Vũ nói:

"Ê Minh Vũ. Khải giáp với cái máy gì đó của mi có thể cho chúng tao xem tý được không?"

Minh Vũ nhìn bọn trẻ trâu mà tức. Nhưng chúng cần xem, dại gì không khoe. Hắn bèn lấy trong nhẫn ra chiếc xe máy dùng để chiến đấu lúc nãy.

Minh Vũ mở khải giáp rồi ngồi lên yên, truyền linh lực vào tay ga khởi động. Tiếng động cơ nổ "run run" làm mấy tên kia giật bắn cả người. Chiếc xe chạy nhanh, lượn lẹo mấy vòng, sau đó dừng lại. Minh Vũ biến chiếc xe thành cối pháo, chỉ nòng cối hướng đám trẻ trâu chào hàng.

"Thấy thế nào. Mẫu phi toa này chưa bay được. Nếu sau này ta đủ kim loại để nâng cấp, nó có thể bay."

Minh Vũ dùng Tinh Võng cho ba người xem mẫu phi tòa nâng cấp. Nó có thể lặn, có thể bay và chúng dùng động cơ tuabin. Rất đa dụng. Hắn cũng từng mơ Minh Kiếm của mình có khả năng hoán đổi thành nhiều loại vũ khí khác nhau. Có điều chỉ là mơ bởi vì vũ khí cần sự chắc chắn, các mảnh ghép này dễ bị một kích phá vỡ.

Ba tên trẻ trâu và cả Lam Linh đều lác mắt. Ở đâu ra tên này có ý tưởng như thế. Tên Gia Bảo lên tiếng: "Mi có thể chế cho tao một bộ khải giáp và cái mẫu xe này, tao đổi lại bằng công pháp a?"

Không những Gia Bảo, còn có tên Lê Đức Anh cũng muốn đổi, hắn nói to: "Ê Vũ! Tao cũng muốn đổi, tạo có rất nhiều Linh Thạch. Chả biết làm gì, mà mi cần nâng cấp giáp bảo phải có nó." Tên Lê Đức Anh này có món pháp bảo có thể sản xuất Linh Thạch tự do. Hắn thấy chiếc xe với bộ giáp của Minh Vũ hay liền muốn đổi.

"Đờ mờ. Mấy thằng trẻ ranh, đổi ngon nhỉ. Nhưng đúng là mình cần. Linh Thạch thì rất cần, còn công pháp thì cái lão mặt xanh nó keo". Minh Vũ ngừng suy nghĩ tiếp, nói với ba tên kia: "Đồ thì tao cần, nhưng thiếu kim loại sao chế ? Tụi bây có kim loại hiếm tao chế dùm. Mà cấm cho người khác biết."

Hai tên Gia Bảo với Đức Anh nhìn nhau sau đó nhìn Minh Vũ, cuối cùng nhìn tên Tuấn kiệt đang cười thầm. Cả ba tên lên tiếng.

Kỳ thực gia tộc tên Tuấn Kiệt này là nhà buôn khoáng sản, hắn lại có thêm món bảo vật có thể biến khoáng sản thường thành hiếm.

"Ê Kiệt! Mi có khoáng sản không cho bọn tàu mua ít?" Cả ba tên cùng nói.

Lý Tuấn Kiệt im re một lúc, khuôn mặt tỏ vẻ thần thái. Sau đó hắn đứng dậy khoan thai nhìn ba tên đồng râm rồi nói: "Tau có, ê Vũ. Tau đặt mi một bộ."

Ba tên tiếp tục nhìn nhau, ánh mắt như biết nói sau đó bay vô tên Kiệt.

"Anh em, thông át nó. Này thì trang bức. Bức bức cmn."

Sau khi ba tên kia hiếm dâm một thằng xong, ai nấy đều trao đổi nhau mỗi thứ thằng kia có.

Riêng phần Minh Vũ, hắn nhận quá nhiều đơn hàng mà thản: "Đệt. Nhiều thế này chế khi nào mới kịp?"

"Cái rèn để bọn tau lo. Còn chế tạo thì tự mi đi mà làm." Cả ba tên đồng thanh ho, khiến Minh Vũ ngã ngửa.

Bất ngờ cái lão Ngã Hành từ đâu chui ra. Mặt khỉ dãn ra cả mét, khiến tất cả đám trẻ trâu với Lam Linh có giò chạy. Lão bắt có hết cả đám trẻ, bay đến cạnh lão Viêm Đới. Ở đó, hai lão từ khi nào có cả trâu heo ngựa một núi.

"È hèm!" Lão khỉ đột ho khan, còn mặt Minh Vũ thì xanh léc. Hắn biết mình phải làm gì rồi nên đi làm thôi.

Tận bốn tiếng đồng hồ sau, nhờ có sự giúp đỡ của đồng bọn, Minh Vũ cũng nướng xong cái đám thịt. Nhờ ba năm sống trong rừng núi, tài nghệ nướng thịt của hắn đã đạt đến mức siêu phàm. Các miếng thịt chín đều, vàng ươm. Bên ngoài mặt thịt bóng loáng dầu mỡ, bên trong thịt chín tái, khiến nó có vị giòn ngọt vừa miệng.

Trong lúc nướng thịt, cả bọn báo cáo chuyện xảy ra trong phòng thí nghiệm. Hai lão Viêm Đới, Ngã Hành thấy mọi thứ xong xuôi. Lão tăng Hành Đới nói với mấy tên Minh Vũ: "Ta xin giới thiệu. Ta là Viêm Đới tên kia Ngã Hành. Bọn ta là người của Đại Liên Bang đang làm nhiệm vụ, do hôm nay bọn mi có công nên bọn ta thưởng mỗi người mỗi vé đi Địa Linh cảnh."

Cả bọn mắt sáng hơn sao, ai nấy trừ Minh Vũ sáng giờ bị lạc nên không có cả cái cờ nào. Bây giờ được tặng vé miễn phí sao không vui. Nhưng riêng cô bé Tiểu Ly vì không phải người của học viện Thái Dương nên không được có vé.

Xong xuôi mọi việc, tất cả mọi người bay vào đám thịt cắn xé. Lam Linh có công việc là, rắc ít gia vị vào thịt rồi phân chia cho từng người.

Đang cắn xé thịt, lão Ngã Hành nhìn Tiểu Ly dễ thương với quấn chặt Minh Vũ, nên lão đưa bàn tay thô ráp của mình định xóa đầu cô bé.

Tiểu Ly nhìn lão Ngã Hành đưa tay về phía mình, nàng liền nhe răng múa vuốt, gầm gừ với lão. Ánh mắt của cô bé tỏa ra tia chán ghét.

Ai nấy thấy lão Hành còn muốn nôn chứ đừng nói Tiểu Ly. Thấy mình hành động hơi bị lố, nên lão rút tay về cầm miếng thịt của Lam Linh cho đưa lên mồm nhai ngấu nghiến.

Phụttttttttt….!

Lão Đới Hành nôn thóc nôn tháo những gì có trong miệng ra nhìn Lam Linh. Nội tâm oán thán" ta là ai a. Ta bao nhiêu tuổi rồi còn bị đứa tiểu yêu bắt nạt".

Sau đó lão Đới Hành nhìn thấy mọi người đang đổ dồn con mắt về mình. Hắn biết sao giờ, chỉ có thể dãn đôi môi ra, nở nụ cười của khỉ. Răng lão gãy vài cái lòi cả ra và chút nữa thôi, bộ răng đó sẽ rớt xuống đất.

Ọe !

Ọe !

Ọe !

Ọeeeeee !

Ba tên đồng râm nhìn lão Hành, mỗi thằng nôn ra hai tạ cháo. Riêng lão Hành Đới nôn ra cả tấn cháo. Sau đó cả nhóm ánh mắt tránh lão để ăn cho ngon.

Màn đêm dần buông xuống, các vì sao dần hiện lên trên bầu trời, chúng lấp lánh tuyệt đẹp như cô tiên rắc bụi phép lên màn trời. Lâu lâu, làn gió lạnh thổi qua tay khiến người ta cảm giác lạnh đến se lòng.

Dưới bãi đất trống chỉ có vài bụi hoa cỏ dại đã ẩm hơi sương. Một thân ảnh đứng đó, hắn có khuôn mặt mang khí khái trầm ổn, điềm đạm của nam nhi trưởng thành. Ánh mắt hắn có chút tia đâm tà nhưng cả người cuồn cuộn cỗ nhiệt khí nóng bỏng, và bất cứ lúc nào cỗ nhiệt khí này có thể bùng nổ hóa thành vũ khí hủy diệt mọi vật.

Phía xa Minh Vũ đang thở hồng hộc chạy như bị chó dí sau đuôi, khuôn mặt thì ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt như thấy em nào đang mặc váy mà nó sắp bị gió cuốn. Cả người tỏa ra cỗ nhiệt khí, nhưng nó giống như ai đó đang hấp hắn trong lò hơi.

Tên Gia Bảo đến chỗ Minh Vũ đang đứng vì mệt. Hắn nói: "Minh Vũ! Mi nói tau ra đây có việc gì?"

Bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Minh Vũ là con chó trắng. Con chó nhìn thằng Gia Bảo lên tiếng: "Tam Đại Hộ pháp, Hắc Long. Là ngươi sao?"

Tiếng nói vừa dứt thì tên Gia Bảo cả người khựng lại. Cơ thể như hóa đá. Đằng sau lưng hắn xuất hiện cái hư ảnh đầu rồng màu đen, có con mắt như hạt minh châu màu đỏ: "Ủa! Nhất Đại Hộ pháp sao. Gì mà thần chả ra thần, súc sinh chả ra súc sinh thế kia!

Nhất Hộ Pháp nói: "Mụ nội mi. Mi Chào đại ca thế à, có tin tau chà cả cái mặt mi vô tường không? Thế Vạn Cổ Thư với Thiên Mệnh Kiếm ở chỗ mi à?"

Cái đầu rồng màu đen gầm rống lên sau đó nhìn Minh Vũ rồi mới nói: "Thứ nhất, mặt ta không còn. Chà vô ích! Thứ hai, tên kia có thể ra ngoài không?"

Minh Vũ có lẽ biết là anh em đoàn tụ, không nên làm phiền. Ngày cả thằng Bao Giả còn chết đứng thì mình đứng đây làm gì.

Minh Vũ ngày sau đó chạy ra xa cho hai anh em rồng với chó tụ họp. Chạy được xa hắn hỏi sư phụ mình: "Sư phụ! Thiên Mệnh Kiếm với Vạn Cổ Thư là gì?"

"Thiên Mệnh Kiếm là vũ khí của đất trời, Vạn Cổ Thư chính là thông tin của vạn vật. Chúng do Đất Mẹ tạo ra." Lão Cát Ly nói từ trong Thứ Nguyên Thế Giới ra cho Minh Vũ hiểu.

Nghe lão nói hắn lại hỏi: "Thế Đất Mẹ là gì? Minh Vũ lại hỏi.

"Nó là sinh mệnh và trí tuệ của hành tinh này, Lam Tinh. Còn cái thằng Bao Giả kia chắc chắn là đứa con của Thiên Mệnh.

"Đứa con của Thiên Mệnh là gì hả sư phụ?"

Lão mặt xanh đầu tỏa khói trắng, ngay lập tức muốn cho Minh Vũ một đạp: "Mụ nội mi hỏi lắm. Mà không sao, nói để cho mi tức chơi. Mỗi hành tinh như chúng ta đây có khả năng sinh ra một đứa con của Thiên Mệnh. Vào thời khắc an nguy đến đại lục, đưa con đó sẽ cứu cả thế giới. Hiểu không?"

Mặt Minh Vũ xú lên. Nội tâm ai oán "sặc, sao lại là tên kia. Không phải mình xuyên không tới đây sẽ có mấy thứ đó rồi đi cứu thế giới sao ? Mà chỉ được cái hộp rỗng trời chả ra trời, đất chả ra đất này. Còn thêm cái lão keo kiệt. Đờ mờ đời bất công nên công lông nào mọc thẳng".

"Phi! Mi thì được cái tích sự gì?" Lão Cát Ly tức giận quát.

"À mà sư phụ! Hành tinh này có việc gì sao đứa con của Thiên Mệnh lại ra đời?"

" Mụ nội mi! Đi mà hỏi hắn!"

Minh Vũ mặt cứng đơ, nhưng lát sau chả quân tâm gì nữa. Con chó đi về rồi biến thẳng vào Thứ Nguyên Thế Giới luôn, khiến hắn co giật cả cơ mặt.

Giờ vé đi cái Địa Linh cảnh có rồi nên Minh Vũ chả thèm đi đánh thú vật, cướp cờ. Ngay cả ba tên kia cũng vậy, bọn nó tụ họp mở Tinh Võng xem xxx cùng nhau.