Chương 13: Ta đi tới mỗi thế giới

Cả bốn người thành niên chạy vào, trên người đều mở ra khải giáp lần lượt.

Nguyễn Gia Bảo hóa khải giáp màu vàng bắt mắt, trên đầu mũ sư tử sáng chói.

Lê Đức Anh tên đó hóa khải giáp màu xanh lá, trên đầu mũ giáp tròn lỏn trọc lóc.

Tên Lý Tuấn Kiệt thì hóa khải giáp màu đỏ, cả bộ giáp như có vảy rồng bắt mắt.

Tên Vũ Thì biết rồi, có điều bọn kia giáp khải đã lên cấp Hồn Bảo.

Rồi sau đó tất cả hét to: "Anh em xông lên."

Lê Đức Anh bọc quanh cơ thể mình bằng linh lực đậm đặc, lớp linh lực này dần trở nên biến lớn, hóa thành con tinh tinh khổng lồ có màu vàng hư ảo. Cơ thể hắn ở trung tâm ngực còn tinh tinh.

Tinh Hống Đại Nộ!

Con tinh tinh rống to nện quyền xuống mặt nền rầm rộ. Kỳ lạ là mặt nền không nứt vỡ, mà hóa thành làn sóng như nước. Làn sóng lan đến mấy tên áo đen hất bay bọn chúng. Rồi tiếp tục con tinh tinh nện quyền vào không khí, ở xa mấy tên áo đen bị đánh bung ra kêu la inh ỏi. Nhưng lát sau con tinh tinh teo tóp lại, chứng tỏ độ hao linh lực kinh khủng của chiêu thức.

Tên Tuấn Kiệt thì lấy ra rồi bỏ vào lại trong nhẫn mấy cái món đồ như kiếm cấp độ Thánh Bảo, còn rô bốt cứng ngắc, hay cái lọ kỳ quái. Ba tên còn lại nhìn hắn muốn phỉ nhổ "khoe đồ". Giống như không có món gì hay. Tên Kiệt gồng mình lên như rồng, cơ bắp hắn nổi lên làm cơ thể to thêm gấp đôi. Bên ngoài khải giáp tràn ra lớp khí vụ mỏng đầy đủ màu sắc rồi cả người bay vào đám áo đen đánh tới tấp.

Nguyễn Gia Bảo đứng cạnh Minh Vũ trong tay hóa ra giọt nước. Giọt nước rơi xuống sàn nền hóa thành con rắn bằng nước, nó quấn quanh bọn áo đen đập lên đập xuống khiến bọn chúng bất tỉnh. Nó chính là Thú Thủy lấy từ đan điền của loài rồng, có dị tính Hỗn Độn Thủy. Nghe đồn Thú Thủy này mang linh hồn sót lại của con rồng, và có khả năng tiến hóa. Bạn đầu nó sẽ có hình dạng loài rắn, khi chủ nhân lên cấp sẽ tiến hoá, có khi tiến hóa thành rồng truyền thuyết.

Minh Vũ đến lúc thể hiện.

Quang Kim Ô Sát.

Thủy Kim Ô Sát.

Hỏa Kim Ô Sát.

Quang…. BỐP!

Minh Vũ nhìn quanh xem ai đánh mình. Thì ra đó là tên Gia Bảo, hắn ôm đầu nói:" Thằng mờ lờ Bao Giả, làm chi mi đập tao?"

Tên Gia Bảo mặc khải giáp chói lóa nhìn Minh Vũ rồi chỉ tay về phía bọn áo đen nói: "Mi nhai thêm một tiếng nữa xem hai phe đập ai?"

Tất cả hai phe gật đầu làm Minh Vũ há mồm, mà chả phải do lão keo sao. Ngoài cái da dày với cái tinh thần mạnh ra hắn có gì. Một môn võ pháp, chạy vào đám đông kia chắc nhừ xương. Bởi vì Phá Toái Kiếm chỉ mạnh khi đánh mặt đối mặt, không hợp đánh đám đông. Cái thủ pháp né tránh cần không gian rộng mới phát huy được uy lực tối đa. Công pháp đánh ra thì bị mắng là nhai lại.

"Chả phải cấp độ linh lực mi quá yếu sao. Người ta lên sao hỏa rồi, mi đánh con rắn còn éo lại." Bị sư phụ mắng, Minh Vũ xú mặt. Bấy lâu hắn biếng nhất là minh tưởng luyện cấp. Cho dù Hỗn Độn Thần Quyết có tự động hấp thụ linh khí đi nữa vẫn là hấp thụ lượng nhỏ. Muốn mạnh phải chăm chỉ.

Tên Gia Bảo chạy về phía bọn áo đen, mà người thì quay lại, ngoắc ngón tay giữa về phía Minh Vũ. Rồi hắn nhảy vào trong đám bóp cổ một tên, trên đầu tháo nón giáp ra. Hắn cụng đầu mình vào đầu tên áo đen xem, ai cứng hơn. Kết quả, đầu tên Bao Giả máu chảy toe toét, cả người rớt xuống sàn cái bịch. Bọn áo đen xung quanh tha hồ chà đạp hắn, hiếp dâm hắn, thông át hắn, cho hắn búcu.

Tên Đức Anh nhìn tên Gia Bảo bị hiếp dâm, ngoác mồm ra sủa: "Óc chó, đánh nhau mà mở cả nón ra khoe đầu."

Cạnh hắn có tên áo đen không rõ trai hay gái, dưới chân có đôi gót cao hai chục mét. Tên đó đạp mạnh vào cái mông đang dựng đứng của Đức Anh." Á u i ! Mất mẹ đời trai của tao!" Đức Anh nhảy lên trong tiếng hét tê tái cả cõi lòng.

Tên Tuấn kiệt nhìn đồng bọn nói: "Một tên thì ngu, một tên thì giáp chỗ nào cũng cứng, chỉ chỗ đó dzôm. "Bốp..! Binh..! Này thì đang đánh nhau mà kêu cha gọi mạ nè. Đám áo đen xung quanh, thấy tên Kiệt đang quay đầu 180 độ sủa thì bay vô hiếp dâm.

Nhìn đồng bọn đang bị fail sờ mờ lờ ra. Minh Vũ tạo dáng ẻo lả như tên Lỗ Nhị, rồi ho thật to: "Ê hèm…!"

Tất cả hai phe dừng lại xem Minh Vũ tạo dáng. Một tên áo đen duỗi nắm đấm còn chưa đấm xong ra, nhưng nó lại trúng vào tên áo đen đồng bọn. Tên đó cay cú nhảy vào ăn miếng trả miếng, các tên áo đen khác vô can ngăn. Thế là từ đại chiến hai phe, thành hỗn chiến của đám trẻ trâu. Trong đó hai tên Đức Anh với tên Tuấn Kiệt đang pem nhau, chả biết vì sao.

Trên cột trụ pháp trận, tên đầu đà đang ý ới.

"Dừng lại ! Dừng lại !"

"Ụ ạ úng ay ! Tao bảo ừng ại !" Vâng, vâng. Thưa quý zị. Tất cả đã đám hỗ lốn bên dưới đã xì tóp, chúng trố mắt xem tên đầu đà đang ú ớ những lời cuối cùng trước khi lên đoạn đầu đài.

Sau đó xà beng, cuốc, xẻng từ đâu chui ra, phi thằng vào tên đầu chủ khiến hắn rơi xuống biển người tắm tối vô tận…. Bốp…! Bốp…!

Minh Vũ há mồm tràng cảnh trước mắt. Hắn lấy ra một chiếc xe máy. Vâng chiếc xe máy được làm hoàn toàn bằng kim loại, nó chỉ độc nhất một bánh và trước mũi có cái miệng sói ngầu chà bá.

Minh Vũ đặt tay lên yên xe truyền linh lực vào chiếc xe. Cái xe máy hóa thành nhiều đạo ánh sáng rồi vỡ vụn trừ cái đầu sói. Các mảnh vụn nhanh chóng ghép lại thành cái cối pháo, đầu cối hình đầu sói. Cối pháo dài 1m5.

Bùm ! Bùm !

Minh Vũ dùng cối pháo bắn ra các đạo linh lực như laze. Đánh bay cả ta lẫn địch. Một đạo linh lực bắn trúng bốn cái cột pháp trận, làm nó phát nổ.

Bùm ! Bùm !

Khu thí nghiệm nổ, bên trong bay ra mấy chục tên. Chúng đều ngã rạp trên mặt đất, trừ bốn người còn đứng. Trong số đó, một tên đầu máu chảy toe toét, tên khác đít lủng một lỗ, một tên cả người bầm dập và một tên chả sao cả.

(Thực ra trận chiến bên trong, là do bọn Anh, Bảo, Kiệt gánh, còn Minh Vũ chỉ làm nổ pháp trận thôi. Tác chỉ viết hài chút cho vui.)

Trong khi mấy thằng đồng đạo đang chữa thương thì Minh Vũ phi đến chỗ Lam Linh, xem nàng thế nào. Khi đến đó hắn thấy cô bé hồ ly sắc mặt vui tươi, nhảy nhót.

Cô bé hồ ly thấy Minh Vũ, trên cái mũi ngửi thấy mùi gì rồi chạy lại chỗ hắn. Nàng ôm Minh Vũ, móng trảo mở ra cấu vào da thịt. Mấy cái đuôi ngoe nguẩy liên tục, cái tai thì lắc lắc. Miệng thè lưỡi ra liếm tai Minh Vũ rồi cắn.

Được gái ôm Minh Vũ sướng như điên, mắt hoa mày loạn cả lên. Nhưng hắn thấy Lam Linh ánh mắt vô cảm liền hỏi: "Ủa chuyện gì vậy Lam Linh. Tại sao nàng ấy thế này, lúc trước." Lam Linh nhìn Minh Vũ sau đó trả lời. Giọng có vẻ không tự nhiên: "Lúc nãy nàng ấy gào với quấy phá rất dữ. Ta đành cho nàng ăn thuốc an thần với thuốc xóa ký ức. Thuốc xóa ký ức chỉ có tác dụng trong ba ngày, lúc đấy ngươi đi mà tự lo. Còn giờ nàng thế này là sao ta cũng không biết." Lam Linh muốn mắng chửi Minh Vũ vài câu, lúc nãy hắn đi đâu nhưng nàng nhịn sau đó nói tiếp: "Mà cô bé hồ ly này ở đâu ra, nàng tên gì ngươi biết không?"

Minh Vũ há mồm cách ăn nói của Lam Linh, nhưng dù sao nàng cũng đã thấy cô bé hồ ly, nên hắn nói ra mọi chuyện về phòng thí nghiệm và muốn nàng giữ kín chuyện này.

"Thì ra là vậy. Cô bé này là kết quả của thí nghiệm nào đó. Nhưng ngươi định nuôi nàng luôn sao, còn cái tên với mấy cái đuôi thì sao?"

Nghe Lam Linh nói, Minh Vũ thật sự đau đầu. Nuôi thì nuôi được nhưng che dấu thì hơi lo. Nàng không thể vào Thứ Nguyên Thế Giới được, phải làm sao. Hắn đành liều. "Nàng tên Tiểu Ly. Còn cái đuôi." vừa nói hắn vừa xoa đầu cô bé hồ ly.

Cô bé hồ ly nghe tên Tiểu Ly, ánh mắt nhấp nháy, chín cái đuôi quẩy mạnh. Miệng thốt ra lời: "Tiểu Ly ! Tiểu Ly ! Ta tên Tiểu Ly." Minh Vũ mắt sáng hơn cả sao đêm, đẩy nhẹ cô bé hồ ly ra, cười cười nói: "Tiểu Ly ngoan. Đúng nàng tên Tiểu Ly. Nàng có thể thu chín cái đuôi và cái tai được không?"

Tiểu Ly ánh mắt hồn nhiên ngây thơ nhìn Minh Vũ. Chín cái đuôi của nàng với cái tai lắc mạnh rồi ngắn lại, mất tích. Chỉ còn lại bóng dáng cô bé tóc đỏ hồng dễ thương.

"Tiểu Ly làm được. Hi hi." Lam Linh nhìn hai bên, ánh mắt rất giống giận hờn ghen tuông.