Chương 99: Núi Natagumo

Núi Natagumo.

Theo như nguyên tác thì đây là địa bàn hoạt động của Hạ Huyền Ngũ trong Thập Nhị Quỷ Nguyệt! Rui!!

Nhiệm vụ lần này của Nezomu chắc hẳn liên quan đến vấn đề này, theo như dọc đường tìm hiểu được thì có rất nhiều người đã mất tích khi đi ngang qua ngọn núi này cộng thêm việc mấy ngày trước còn có một toán người mặc trang phục giống hắn cũng đến ngọn núi này nhưng lại mất tích toàn bộ cho lên chắc chắn nơi đây có quỷ.

Nhiệm vụ lần này của Nezomu không được nói rõ bởi lẽ con quạ của hắn chỉ để hắn tập trung lại ngọn núi này mà thôi. Hiện giờ Nezomu hy vọng có thể tìm được Tanjirou và nhóm của cậu ta để cùng tiến vào ngọn núi này.

Thực lực hiện tại của Nezomu chưa chắc có thể cân hết được quỷ ở nơi này cho lên đi chung với nhóm của nhân vật chính thế nào cũng an toàn hơn là đi một mình.

Theo như nguyên tác thì nhóm của Tanjirou đến đây khoảng vào lúc chiều tối mà bây giờ mới giữa trưa cho lên chắc chắn nhóm của Tanjirou chưa đến đây được. Hiện tại trước mắt Nezomu cần kiếm một chút đồ ăn lót dạ cùng với kiếm một chỗ nào đó nghỉ ngơi mới được.

Việc quan trọng nhất bây giờ Nezomu cần phải điều chỉnh cho mình cảm thấy thoải mái nhất để hồi phục cùng lấy tâm thế để một lúc nữa chiến đấu với Hạ Huyền Quỷ Rui trong trạng thái tốt nhất.

Sở dĩ Nezomu có thể biết được nhóm Tanjirou đã đến ngọn núi này hay chưa là bởi vì con đường từ nhà Mitsuri đến đây cũng không xa lắm. Từ cái lúc nhận được nhiệm vụ là Nezomu đã tức tốc mở hết tốc lực để chạy đến nơi đây, chính vì thế lên hắn chỉ mất nửa ngày đường là đến đây rồi.

Còn nhóm của Tanjirou thì từ chỗ nghỉ ngơi đến đây phải mất tận gần một ngày đi đường liền. Cho lên Nezomu hoàn toàn chắc chắn mình đã đến trước nhóm Tanjirou cho lên hiện tại chỉ việc chờ đợi là được.

Sau khi chạy tìm tòi xung quanh chân núi thì cuối cùng Nezomu cũng đã bắt được một con thỏ trắng muốt đáng yêu. Tuy nhìn trông nó không được béo múp míp cho lắm nhưng cũng vừa đủ cho khẩu phần ăn của Nezomu.

Nhìn con thỏ trắng mắt hồng đáng yêu như thế nhưng khi vừa nhìn thấy nó thôi là Nezomu đã dùng hòn đá cuội trong tay ném một phát trúng ngay gáy của nó khiến con thỏ cháng váng không thể chạy trốn được.

Thế rồi không chần chừ Nezomu túm lấy gáy nó rồi cắt tiết, lột da một cách thuần thục trôi chảy như đã làm hàng nghìn lần vậy. Tầm ướp một chút gia vị tự chế mà hắn hay đem theo trong người, xong rồi đem nướng lên và thế là một con thỏ nướng thơm ngon đã được ra lò.

Mùi hương thơm lừng cực kì kích thích vị giác, chỉ ngửi thôi nước bọt Nezomu đã ứa đầy khoang miệng rồi. Cắn ngập miệng một miếng thì ngay lập tức hương vị đậm đà của gia vị hoà quyện với chất thịt săn chắc của thỏ rừng như đang bùng nổ bên trong miệng Nezomu.

"Ừm, gia vị ướp vừa đủ, chất thịt không nhão quá cũng không dai quá, không béo quá cũng không gầy quá. Tuyệt vời, đây quả thật là cao lương mỹ vị chứ tìm đâu xa nữa!"

Nói rồi Nezomu lại tiếp tục xử lý con thỏ một cách nhanh gọn chỉ còn chừa lại một đống xương xẩu mà thôi.

"Ợ!! ~ Tuyệt vời đúng đồ mình nấu có khác! Ăn lo rồi chợp mắt một lát cái nhỉ?"

Nghĩ vậy Nezomu nhìn quanh rồi tìm thấy một gốc cây cổ thụ to lớn, thế là hắn lấy ra một lọ nước thuốc nào đó và xịt xịt một chút lên người mình xong rồi nhảy lên cành cây to nhất và đánh một giấc.

Cái thứ nước thuốc này được Nezomu tự chế ra nhờ vào kinh nghiệm đi săn ngày trước cùng mọi người trong làng hắn phát hiện ra một loại thảo dược có thể giúp xua đuổi côn trùng. Thế là Nezomu đem cái cây đó về trồng rồi thỉnh thoảng hái một vài lá của nó rồi giã ra lấy nước và hoà với một chút hương liệu khác.

Thành quả là Nezomu đã có một chai nước thuốc vừa có khả năng xua đuổi côn trùng vừa có mùi hương thảo dược vô cùng dễ ngửi.

..............

"Khoan!!"

"Mọi người dừng lại đã! Nơi đây thật đáng sợ, càng đến gần điểm đến thì lại càng đáng sợ hơn!!......"

Chỉ thấy một thanh niên tóc vàng cam đang hai tay ôm gối ngồi phệt lên lền đất và hét lên trông vô cùng điên loạn.

Cái âm thanh chói tai này vô tình đánh thức Nezomu đang nằm trên cành cây cách đó không xa. Thế nhưng Nezomu chưa vội tiến đến bắt truyện mà chỉ đứng yên chờ thời cơ.

Đúng vậy Nezomu đang chờ đợi thời cơ xuất hiện để sao cho cool ngầu nhất. Nói ra lại bảo ngại nhưng mà bất kỳ ai xem anime thì chắc chắn không ít thì nhiều cũng có máu wibu trong người.

Và tất nhiên một thằng nghiền xem anime như Nezomu thì chắc chắn cũng có một chút máu wibu chảy trong huyết quản rồi.

Theo trong nguyên tác thì chỉ một vài phút nữa thôi sẽ có một thiếu niên trong sát quỷ đội trốn thoát từ trong ngọn núi tiến ra. Thế nhưng không may cho cậu ta là cậu ta sẽ bị kéo lại vào bên trong ngọn núi đó.

đây chính là cơ hội xuất hiện hoàn hảo nhất của Nezomu, hắn hiện giờ chỉ cần căn đủ thời gian và xuất hiện cứu cậu thiếu niên đó trước con mắt kinh ngạc của nhóm Tanjirou mà thôi.

Một công đôi việc, đây còn gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn. Nghĩ là thế nhưng mà Nezomu vẫn chú tâm cảm nhận để tìm kiếm thiếu niên kia, dù sao thì mạng người cũng là mạng chứ có phải cỏ rác đâu cho lên có khả năng cứu được thì chắc chắn Nezomu sẽ cứu.

Thế rồi đột nhiên Nezomu cảm giác được có ai đó tiến vào phạm vi cảm nhận của hắn, hơi thở của người này vô cùng yếu, có vẻ đã kiệt sức rồi. Ngay lập tức Nezomu biết được rằng đây chính là cậu thiếu niên mà hắn cần cứu. Chỉ thấy cậu ta đang lê lết cơ thể đầy thương tích của mình bò ra từ một lối mòn tiến vào xâu bên trong ngọn núi.

Bên nhóm của Tanjirou thì có vẻ như Tanjirou cũng cảm nhận được mùi máu từ những vết thương của cậu thiếu niên này tỏa ra.

"Cứu...Cứu tôi...."

Cậu thiếu niên dùng ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi cùng giọng nói yếu ớt hướng về phía nhóm Tanjirou cầu xin cứu giúp. Không chờ đợi nhiều Tanjirou cùng Inosuke bỏ qua Zenitsu còn đang sợ hãi kêu loạn và chạy vội đến phía cậu thiếu niên kia hòng hỏi thăm cùng cứu cậu ta.

Thế nhưng khi cả hai người Tanjirou cùng Inosuke chuẩn bị đến nơi thì cậu thiếu niên này đã bị một lực vô hình nào đó kéo thẳng về hướng sâu bên trong ngọn núi.

Ở trên cành cây cổ thụ cách đó không xa Nezomu nhếch mép cười nhẹ, hắn đã cảm thấy cơ hội xuất hiện của mình đến rồi. Thế là Nezomu hít sâu một hơi và thầm nói:

"Hơi thở của bóng tối-Thức thứ hai: Hắc thiểm"

Bụp!!...

Đạp mạnh một phát lên cành cây Nezomu phi thẳng đến hướng của cậu thiếu niên kia với một tốc độ không tưởng. Xung quanh cơ thể hắn được bao phủ bởi một làn khí đen huyền bí đang bay múa tạo lên một cảnh tượng huyền ảo ma mị.

Xoẹt!!...

Chỉ thấy thanh kiếm trong tay hắn chém thẳng về hướng không trung sau lưng cậu thiếu niên kia. Tưởng chừng như chém nhầm nhưng không! thứ Nezomu chém chính là những sợ tơ gần như vô hình đang cuốn quanh người cậu thanh niên kia.

Chỉ thấy khi thanh kiếm cùng sợi tơ chạm vào nhau thì ngay lập tức sợi tơ vốn bền dẻo lại bị cắt đứt một cách vô cùng dễ dàng mà không tốn một chút sức lực nào cả.

"Cứu....Tôi!!!.....Hả!?"

Rầm!!...

Vừa kêu chưa dứt miệng cậu thiếu niên kia đã cảm nhận được lực kéo đã bị biến mất hoàn toàn khiến cậu ta vô cùng bất ngờ. Thế nhưng chưa kịp hoàn hồn cảm ơn trời đất thì mặt cậu ta đã tiếp xúc trực tiếp với lền đất "êm ái" một cách vô cùng thân mật.

Ngay gần đó nhóm Tanjirou cũng chạy đến và nhìn thấy cảnh này, ai cũng đều phải nhăn mặt kêu đau giùm cậu thiếu niên kia. Thế nhưng có vẻ như cảm thấy mình đã may mắn thoát chết mà cậu thiếu niên kia hầu như không còn cảm thấy đau đớn mà ngước mặt lên rối rít cảm ơn.

"Cảm ơn các cậu! Cảm ơn các cậu!"

Nezomu từ trên không trung rơi xuống đáp lại:

"Người cậu cần cảm ơn là tôi đây này! À mà thôi không cần."

Nói rồi Nezomu quay mặt lảng tránh sang hướng khác như thể chuyện này không phải do tao gây ra. Tại sao lại như vậy? Tại vì do khuôn mặt của cậu thiếu niên kia tiếp xúc trực tiếp với mặt đất cho lên mũi của cậu ta đã bị bẹp dí, máu từ lỗ mũi chảy tòng tòng khiến cho nửa dưới khuôn mặt của cậu ta nhuộm đỏ lòm máu tươi.

Nhìn trông tình trạng hiện tại của cậu thiếu niên này chỉ có thể tóm gọn lại bởi một câu: "Thảm vcl!"

Mà thôi trong cái rủi có cái may, không mất mạng là điều may mắn lắm rồi. Đổ một chút máu cam thì còn có thể bù lại nhưng một khi đã mất mạng rồi thì chỉ có thể bù bằng cái nịt, à mà cái nịt cũng chẳng có để mà bù ấy chứ.

"Yo, chào Tanjirou. Tôi đã trở lại rồi đây."

Chỉ thấy Nezomu quay ra chào hỏi Tanjirou, nhìn thấy người quen khiến Tanjirou vô cùng vui vẻ. Sau một vài câu chào hỏi cuối cùng Tanjirou cũng đã giới thiệu Inosuke cùng với Zenitsu cho Nezomu làm quen.

"Bổn đại gia là Hashibira Inosuke. Mi nhìn trông cũng mạnh đấy, đánh nhau không?"

Nghe thấy vậy Nezomu chỉ biết cười gượng và đáp lại: "Lần sau đi, bao giờ rảnh rồi tính đến chuyện này. Bây giờ tôi chưa có hứng thú để đánh với cậu."

"T...Tôi là Agatsuma Zenitsu, rất vui được làm quen với cậu."

Đến lượt của Zenitsu thì có vẻ cậu ta đã bình tĩnh hơn một chút, tuy nhiên chỉ trong chớp mắt cậu ta đã ôm chặt lấy chân của Nezomu và hét lớn:

"Cậu mạnh như vậy thì chắc không ngại bảo vệ tôi đâu nhỉ? Làm ơn đi, tôi sợ lắm!!...."

Nói rồi Zenitsu càng ôm chặt lấy chân của Nezomu hơn như thể đây chính là nơi an toàn nhất vậy. Cảm nhận được Zenitsu đang ôm chân mình khiến Nezomu vô cùng khó chịu, bởi lẽ hắn cảm nhận được cái tên Zenitsu này sắp sửa biến cái ống quần hắn thành cái khăn lau nước mũi cùng nước mắt của cậu ta rồi.

Thế là Nezomu kêu Tanjirou cùng Inosuke phụ một tay kéo cái tên này ra để "giải cứu" cái quần đáng thương của mình khỏi những chất dịch nguy hiểm bởi "thầy ông nội" Zenitsu. Nếu không nhanh thì cái quần hắn sẽ bị "đẫm nước mất", thật nguy hiểm quá đi mà.

..........

Sau một hồi tìm hiểu tin tức từ cậu thiếu niên còn sống kia thì nhóm của Nezomu cũng đã hiểu rõ được một số thông tin cần thiết:

"Theo như trước mắt thì có 10 mạng đã tiến vào nhưng mà đột nhiên cầm kiếm chém nhau cho lên chỉ còn mình tên này sống chạy ra thôi. Nhưng trong nguyên tác thì còn một tên khác nữa vần còn sống bên trong khu rừng. Rồi, đã hiểu. Đi thôi!"

Nói rồi Nezomu cất bước đi vào bên trong ngọn núi, sau lưng hắn là Tanjirou và Inosuke cùng đi. Chỉ còn lại mỗi Zenitsu đang ngồi co ro sợ hãi cùng với cậu thiếu niên "ngã sml" ở lại mà thôi.

"Các...Các cậu đừng bỏ tôi mà! ~ A! còn mỗi mình cậu ở cạnh tôi hả? Cậu bảo vệ tôi nhé!? Tôi sợ lắm!"

Chỉ thấy Zenitsu không biết xấu hổ đang nhờ cậu thiếu niên "ngã sml" bảo vệ mình trong khi cậu thiếu niên kia đang bị thương tích đầy mình cùng cái mũi đang bịt kín cả hai lỗ để khỏi đổ máu.

Thế nhưng câu trả lời của cậu thiếu niên kia khiến Zenitsu run như cầy sấy:

"Tôi hiện giờ không thể, bây giờ tôi phải đi báo tin tức cho những người khác để đến đây tiếp viện. Cậu hãy đi cùng mấy người kia đi, như thế có khi còn an toàn hơn là ở cạnh tôi. Hiện tại bây giờ ban đêm rồi, một lát nữa không biết có con quỷ từ cái xó nào đó nhảy ra xử gọn luôn tôi với cậu đâu."

Nói xong cậu ta quay lưng đi bước đi một cách lẫm liệt để lại Zenitsu giơ bàn tay run run như đang cố gắng níu kéo nhưng không thành. Khung cảnh này phải nói là làm người ta liên tưởng đến cảnh người vợ tiễn đưa chồng ra trận dù không biết có về được hay không vậy.

Chồng ra đi quyết không hối hận

Vợ ở nhà ngày nhớ đêm mong.