Chương 98: Bí mật bị ẩn giấu

Đêm hôm đó.

Nằm trằn trọc mãi không ngủ được do trong đầu Nezomu vẫn còn đang nghĩ đến chuyện tại sao bản thân lại vô thức nói câu đó. Trong khi hắn không hề có mẹ, thế là Nezomu quyết định ra ngoài hóng gió cho thông thoáng cái đầu.

Vừa mở cửa ra thì trong phòng có một tiếng nói vọng ra:

"Anh không ngủ hả Nezomu?"

Nghe thấy âm thành này Nezomu biết ngay có lẽ do hắn đã làm Mitsuri thức dậy, thế là hắn quay về phía nàng nhẹ giọng nói:

"Xin lỗi vì làm em thức nhé. Anh cần ở một mình để suy ngẫm một số chuyện."

"Vâng, anh nhớ nghỉ sớm nhé."

Nói rồi Mitsuri ngủ tiếp, nhận thấy hơi thở đều đặn của Mitsuri lại vang lên Nezomu nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại và ra ngoài. Trong đầu Nezomu hiện đang vô cùng mông lung, vô số mớ suy nghĩ bòng bong xuất hiện liên tục trong đầu hắn.

Phải chăng hắn đã từng có mẹ, bởi lẽ hương vị của món cá kia vô cùng quen thuộc nhưng hắn lại không nhớ được đã từng ăn nó lúc nào trước đây. Dù là khi hắn còn sống với ông hay là khi hắn ở với Akiko lúc trước.

Tất cả đều không có hương vị đó, cái hương vị này chắc chắn vô cùng đặc biệt thế lên hắn mới nhớ rõ như vậy. Thế nhưng tại sao dù đặc biệt như thế nhưng hắn lại không thể nhớ được đã từng ăn lúc nào!

Phải chăng có gì đó đã can thiệp vào trí nhớ của hắn, phải chăng có thứ gì đó đã ngăn cản không cho hắn nhớ lại!?

Lang thang trên con đường vắng vẻ, những cơn gió về đêm buốt giá thỉnh thoảng thổi qua người Nezomu làm hắn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo cô đơn khó tả. Trong lòng hắn có một cảm giác thiếu vắng một thứ gì đó cực kỳ quan trọng nhưng lại không nhớ ra.

Nezomu có cảm giác trong thâm tâm mình có một thứ gì đó đang gào thét muốn được nhắc đến, muốn được nhớ lại, muốn được tồn tại.

Mình đang thiếu thứ gì?

Tại sao mình lại cảm thấy cô đơn chóng vánh?

Tại sao mình lại muốn nhớ đến một thứ gì đó....Không! Tại sao mình lại muốn nhớ đến ai đó, những người nào đó trong khi chính bản thân mình còn không nhớ họ là ai?

Tại sao? Tại sao?

Những câu hỏi này liên tục hiện trong đầu Nezomu, tần xuất xuất hiện của chúng càng ngày càng dày đặc. Nezomu có cảm giác cái đầu của mình cứ như đang muốn nổ tung vậy. Thế nhưng hắn vẫn không thể nhớ được dù chỉ là một chút mà thôi.

Mình thực chất là ai? Là thứ gì?

Câu hỏi này bỗng dưng vụt sáng trong tâm trí Nezomu, đúng thế hắn là ai? Có thứ gì đó đã tác động vào tâm trí hắn?

Thế nhưng chính bản thân Nezomu cũng không thể giải thích được câu hỏi này. Không phải vì nó quá hóc búa, quá cao siêu mà đơn giản vì chính Nezomu cũng không biết câu trả lời là gì.

Chợt! Nezomu ngửi thấy một mùi máu tươi cùng một mùi xác thối thoang thoảng đâu đây, nhíu mày lại Nezomu tập trung cảm nhận âm thanh trong không gian. Chỉ thấy cách cổng làng tầm mấy trăm mét có một âm thanh kêu cứu vọng lại.

Không chần chừ Nezomu lập tức dùng hắc thiểm lao đến với một tốc độ không tưởng, chỉ vài giây phút ngắn ngủi thôi hắn đã tiến đến chỗ âm thanh kêu cứu phát ra. Nezomu có thể cảm nhận được ngay phía trước là một con quỷ cấp thấp đang tàn sát một tốp thương nhân.

Bây giờ cũng phải hơn nửa đêm gần sáng rồi thế nhưng tại sao vẫn có người còn ra đường? Mặc dù người dân nơi đây không biết có quỷ tồn tại hay không nhưng mà truyền thuyết về nó vẫn tồn tại mà.

Trong lòng Nezomu tuy hơi thắc mắc một chút nhưng mà hắn không hề ngửi thấy được mùi xác thối trên người đám thương nhân này cho lên chắc chắn bọn họ không thể là quỷ giả trang được.

Thế là Nezomu dậm mạnh chân xuống đất và vọt thẳng về hướng con quỷ. Lưỡi kiếm đen tuyền được hắn rút ra từ bên trong cái vỏ bao đang dắt hông, nó đang trực chờ được cắt phăng cái đầu của con quỷ trước mắt. Hắc khí bao bọc cả người Nezomu làm cho hắn hiện giờ trông giống hệt một vị sứ giả bóng đêm.

Xoẹt!.....

Một âm thanh của kim loại cắt đứt ra thịt vang lên nhẹ nhàng trong đêm tối tĩnh lặng. Vốn dĩ cả đám thương nhân đang loạn một bầy thì đột nhiên cũng im lặng sau khi thấy cảnh này.

Cả cái đầu của con quỷ cấp thấp đang dần trượt trên chính cái cổ của nó.

Bịch!...

Cái đầu cùng thân thể con quỷ rơi lên mặt đất tạo lên thứ âm thanh như giọt nước rơi trên mặt hồ tĩnh lặng. Nhận thấy con quỷ đã chết Nezomu cũng không nán lại lâu, hắn từ từ quay lưng cất bước đi trước những ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn sự sợ hãi của cả đám thương nhân này.

Không cai cản hắn lại để cảm ơn bởi lẽ bọn họ sợ! Bọn họ sợ con người trước mắt có thể làm gì đó với số hàng hoá mà bọn họ đang đem theo. Bọn họ sợ vì nếu làm phật lòng người trước mắt thì cái mạng của bọn họ sẽ chấm dứt như con quái vật trước mắt.

Đâu phải ai cũng giống trong anime đâu, đây là thực tại và hiện thực. Kẻ mạnh bao giờ cũng bị những kẻ yếu hơn kính sợ!

Đi về nhà Mitsuri, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ. Nezomu chui vào nằm chính giữa Akiko và Mitsuri, ôm thân thể mềm mại ấm áp của cả hai nàng vào trong lòng khiến hắn có một cảm giác nhẹ nhàng khó tả.

Bất giác Nezomu ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, nằm ngay bên cạnh Mitsuri bỗng nhiên mở đôi mắt xinh đẹp ra nhìn hắn. Nhận thấy Nezomu đã yên tĩnh ngủ say nàng cũng không cọ quậy làm hắn tỉnh giấc.

Mà Mitsuri chỉ nằm yên lặng ngắm khuôn mặt Nezomu, hoá ra từ lúc Nezomu ra khỏi nhà thì nàng đã không ngủ được nữa rồi. Mitsuri nhận ra bản thân Nezomu có tâm sự nhưng chưa muốn nói ra, bản thân nàng cũng muốn chia sẻ cùng hắn nhưng nàng muốn chính miệng Nezomu nói với mình chứ không phải do nàng hỏi thăm hay gì cả.

Bởi lẽ bọn hắn là gia đình của nhau, mà giữa gia đình thì không có bí mật nào cả.

Đêm hôm đó Nezomu có một giấc mơ vô cùng kỳ lạ, hắn có thể thấy được một số cảnh mà trước đây không hề tồn tại trong tâm trí hắn. Tuy nhiên chúng vô cùng mờ nhạt, không thể thấy rõ ràng được. Thế rồi khi nhìn thấy những bóng lưng mờ ảo vừa quen thuộc nhưng lại vừa xa lạ bất giác miệng Nezomu lẩm nhẩm gọi:

"Mẹ, mọi người."

.............

Ở một vùng không gian nào đó có một thiếu niên đang vừa ăn bắp rang vừa xem thứ gì đó trên một màn hình trong suốt. Có thể thấy khung cảnh mà cái màn hình này đang chiếu là khung cảnh hiện tại trong giấc mơ của Nezomu.

Thế rồi thiếu niên kia bỗng ngừng nhai bắp rang lại rồi cảm thán một câu:

"Chà chà.....Không hổ danh là quá khứ của ta! Dù phong ấn trí nhớ rồi nhưng mà có lẽ cái phong ấn này cũng sắp bị phá huỷ rồi. Có lên gia cố hay cứ để mặc kệ nhỉ?"

Đột nhiên có một giọng nữ tính không biết từ đâu vang lên:

"Hôm nay là ngày đi họp phụ huynh cho con của mình đấy! Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Còn không mau chuẩn bị đi!"

"Đừng để bé cưng phải đợi không thì tối nay anh xác định ngủ ngoài phòng khách đi!"

Nghe thấy vậy Huy (tương lai) vội vàng vung tay xé mở một khe nứt không gian rồi ném đống bắp rang còn đang ăn dở vào và đáp lại:

"Đây đây, anh ra ngay đây! Đừng cho anh tối nay ngủ một mình lạnh lắm!"

Nói rồi Huy chạy vội ra ngoài, trước mắt hắn là những cô vợ xinh đẹp và một đứa con gái xinh đẹp kháu khỉnh đang chờ đợi. Có lẽ mấy tên lolicon mà nhìn thấy con gái Huy chắc chắn bọn chúng phải kìm nén thú tính của bản thân lại.

Bởi lẽ nàng quá xinh đẹp tựa như tiên nữ trời cao, bọn họ có lẽ sẽ tự nhận biết được bản thân chỉ là những ngọn cỏ ven đường. Hoàn toàn vượt ngoài tầm với, nàng là một thực thể tuyệt đẹp đến mức không thể khinh nhờn dù ngay cả trong suy nghĩ cũng là điều không thể nào.

Đứa con gái này của Huy hiện tại cũng được khoảng chừng 7-8 tuổi rồi, vừa thấy hắn chạy ra ngoài nàng ngay lập tức giả vờ tức giận phồng má nói:

"Không chơi với Papa nữa. Đã hứa hôm nay cùng người ta đi họp phụ huynh mà suốt ngày làm mấy chuyện thần thần bí bí. Hay Papa hết thương con rồi, Papa chỉ thương anh hai đúng không?"

Nói rồi nàng giả bộ giận dỗi quay mặt đi tuy vậy cái tai đỏ ửng của nàng làm sao có thể qua mắt của một người như Huy chứ. Thế là hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng và đáp lại:

"Cho Papa xin lỗi bé cưng nhé. Papa vừa nãy bận quá, nhưng mà bây giờ hết rồi. Thế lên giờ gia đình mình cùng đi đến trường với con nhé?"

Cảm nhận được bàn tay ấm áp của Huy đang xoa đầu mình cô bé trong lòng vô cùng vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ miễn cưỡng đồng ý:

"Tạm tha cho Papa đấy. Lần sau không được như thế nghe chưa? Không thì con sẽ bảo các Mama không chơi với Papa nữa!"

Nghe vậy Huy ra vẻ sợ hãi cầu tha thứ:

"Á.....Không! Công chúa đại nhân, xin ngài đừng làm như vậy. Thần biết lỗi của mình rồi ạ."

Thế là chỉ mất một vài phút ngắn ngủi Huy đã có thể dễ dàng chọc cười đứa con gái bé bỏng của mình. Cứ thế cả gia đình hắn cùng nhau đi đến trường của đứa con gái bé bỏng mà không hề để tâm đến chuyện ngoài lề nào khác.

Ngay cả chuyện Huy (quá khứ) sắp thức tỉnh ký ức cũng mặc kệ. Dù sao thì cái nhiệm vụ khảo nghiệm mà Huy (tương lai) bảo với Huy (quá khứ) thực ra chỉ là một trò đùa trong lúc rảnh rỗi không biết làm gì mà thôi.

Thế nhưng nó cũng đúng một phần, bởi lẽ Việt Nam đại lục không đơn giản như những gì mà bản thân hắn trong quá khứ biết được.

............

Sáng hôm sau.

Sau giấc mơ kỳ lạ đêm hôm qua, khi vừa mở mắt ra đã có một cơn đau đầu vọt thẳng lên tận não của Nezomu. Cơn đau đột ngột làm hắn điếng người đi, tuy vậy Nezomu lại cắn răng chịu đựng để không phát ra bất kỳ tiếng ồn nào.

Bởi vì hắn sợ Mitsuri có thể nghe thấy, Nezomu không muốn phiền phức nàng. Không phải vì hắn muốn gánh vác một mình mà là bởi vì hắn chưa thể xác thực được hiện tại bản thân mình bị làm sao cả.

Thông tin chưa xác thực thì làm sao có thể giải quyết được, có kể ra với Mitsuri thì cũng chỉ làm cho nàng càng thêm lo nghĩ cho hắn mà thôi. Cứ như thế này cho đến lúc Nezomu biết được bản thân bị làm sao thì nói ra cũng chưa muộn.

Cứ thế Nezomu ở lại nhà của Mitsuri tầm 3 ngày, không phải hắn không muốn ở lại lâu mà là vì hiện giờ đã có nhiệm vụ mới rồi. Không những thế nhiệm vụ lần này của hắn phải đi một mình bởi vù Mitsuri nhận được một nhiệm vụ khác không cùng đường với hắn.

Chính vì vậy cho lên Nezomu chỉ có thể đồng hành cùng Akiko đi hoàn thành nhiệm vụ được giao thôi.