Chương 97: Ra mắt gia đình Mitsuri

Nezomu cùng Mitsuri im lặng nhìn theo cơ thể Hasu tan biến vào hư vô, sau một hồi Mitsuri nhặt tờ giấy còn sót lại ngay tại ví trí mà Hasu tan biến. Nàng nhìn thấy được dòng chữ mà người con gái nhắn nhủ.

Nezomu thì ở bên cạnh Mitsuri, hắn nghe được âm thanh đọc thâm của Mitsuri cho lên cùng biết được nội dung của trang giấy. Im lặng một hồi Nezomu cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao mà Hasu nói câu đó trước lúc biến mất.

Tuy hoàn cảnh của Hasu đáng thương thật nhưng mà không vì thế mà hắn lại đen thù hằn cá nhân đẩy lên đầu những người vô tội khác, điều này là vô cùng sai trái. Bản thân Nezomu cũng thoáng nghĩ qua nếu trường hợp này sảy ra với mình thì không biết bản thân hắn sẽ ra sao.

Thế nhưng cái suy nghĩ này vừa loé lên thì đã bị hắn dập tắt ngay lập tức rồi. Không bởi điều gì hết mà đơn giản là hắn tin tưởng các nàng, hắn tin tưởng những người con gái mà hắn yêu thương xem như là cả thế giới.

Bất giác bàn tay Nezomu cùng Mitsuri đan chặt lại lúc nào không hay, từ trong ánh mắt của đối phương bọn hắn đều nhận ra được một niềm tin mãnh liệt rằng dù cho nước chảy đá mòn, đồi bằng biển cạn thì tình yêu của bọn hắn dành cho nhau vĩnh viễn không đổi thay.

Đột nhiên Nezomu ôm chặt Mitsuri vào lòng và nói khẽ:

"Em đừng như cô gái này nhé? Nếu có chuyện gì thì cứ nói với anh, giữa chúng ta không có gì là bí mật cả. Hứa với anh nhé?"

Nghe được câu nói trầm thấp của Nezomu thì trong lòng Mitsuri không hiểu sao cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nàng đáp:

"Vâng ạ!"

Nói xong nàng tự dâng lên đôi môi thơm ngọt của mình rồi cả hai lại chìm vào bầu không khí màu hồng lãng mạn.

....................

Mấy ngày sau.

"AAhh ~Uhh ~Nezomu!.....Nhỡ có người đi qua thì sao! Ư!....Ưm!!...."

Trong một bụi cây nọ có một cặp đôi đang làm những hành động nguyên thuỷ nhất. Chỉ thấy chàng trai đang thúc liên hồi cây côn thịt thô to của mình vào thật sâu bên trong cô bé ẩm ướt của thiếu nữ.

Từng âm thanh bạch bạch bạch vang lên đều đặn không dứt, hoàn cùng với nó là những tiếng rên khiêu gợi cùng những tiếng nhóp nhép của dâm thuỷ nhớp nháp. Những thứ âm thanh này tuy hỗn tạp nhưng không hiểu sao lại cực kỳ có âm điệu chẳng khác nào một bản giao hưởng đầy dã tính cùng nhục dục.

Hai người này không ai khác chính là Nezomu và Mitsuri, hiện giờ cả hai người họ đang làm những hành động nguyên thuỷ nhất trong một khu rừng vắng vẻ. Nguyện nhân không có sâu xa gì cả, đơn giản là bởi vì đang đi đường thì bỗng nhiên Nezomu gạ Mitsuri làm một nháy cho đỡ buồn mà thôi. Nếu là chỗ khác thì tất nhiên Mitsuri sẽ từ chối bởi lẽ nàng cũng biết ngại ngùng chứ.

Thế nhưng đây là một khu rừng vắng và rậm rạp cho lên nàng đồng ý cùng với cả nói thật thì nàng cũng đang nứng lắm bởi lẽ bản thân nàng mới gần đây nếm thử cái cảm giác sung sướng của nhục dục cho lên cũng dễ hiểu.

Tuy nhiên để cho an toàn thì nàng chỉ dám tháo hai chiếc cúc áo để lộ cặp gò bồng căng tròn đung đưa theo từng nhịp nhấp hông cùng với vén chiếc quần lót trắng tinh khôi được đính một chiếc nơ hồng sang một bên cho Nezomu đút vào mà thôi.

Bởi vì do Mitsuri mặc váy cho lên không cần cởi quần làm gì, chỉ việc vén cái váy lên một chút là sẵn sàng cho một trận mây mưa vô cùng ướt át rồi. Vừa quyến rũ kích thích lại vừa thuận tiện cho nhiều việc bí mật, không những thế nàng cũng được thoải mái không gò bó như lúc mặc quần.

Cứ thế thời gian trôi qua một hồi lâu cuối cùng thì cuộc mây mưa của cả hai cũng kết thúc khi Nezomu xuất dòng tinh dịch nóng hổi của mình làm cái bụng trắng nõn phẳng lỳ của Mitsuri phải nhô lên một chút và hơn hết là khung cảnh dòng thác nước "tinh dịch" trắng đục được chảy từ khe suối hồng hào mũm mĩm cực kỳ kích thích.

Ôm Mitsuri vào lòng và tận hưởng hai trái đào tiên căng tròn áp vào ngực mình khiến cho Nezomu cảm thấy vô cùng thoả mãn. Đột nhiên Nezomu nhớ ra cái gì rồi quay ra nghiêm túc nói:

"Mitsuri bây giờ chúng ta không có nhiệm vụ mới hay là bây giờ đến nhà em ra mắt bố mẹ của em đi."

Nghe vậy hai con người mơ màng ngập tràn hơi nước của Mitsuri bỗng định thần lại. Khuôn mặt nàng vốn đã đỏ ửng do ban nãy "tập thể dục" thì nay càng trở lên đỏ hồng với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

"Nhưng mà em hơi sợ, đây là lần đầu em dẫn bạn trai về nhà. Mà vả lại gia đình em còn không biết em là kiếm sĩ diệt quỷ đâu, họ chỉ biết em là hầu cận của Oyakata-sama mà thôi."

Thế nhưng đáp lại nàng là một nụ cười tự tin của Nezomu: "Đừng lo nghĩ gì cả, mọi chuyện cứ để anh."

"Vâng."

...................

Làng Sakura.

"A! Mitsuri mới về hả? Quán bác có món mới nè có muốn thử không? Bữa nay bác miễn phí cho."

Vừa từ cổng làng vào Nezomu và Mitsuri đã nghe thấy được âm thanh của một bác bán đồ ăn gần đấy. Nghe thấy có món mới hai con mắt xinh đẹp của Mitsuri như được lắp thêm hai cái đèn pha sáng rực.

Ngay lập tức nàng kéo tay Nezomu và chạy nhanh về phía quán ăn hô lớn:

"Bác Han cho cháu hai xuất mới nhất phong cách Mitsuri nhé!"

Chỉ thấy ông bác cười híp mắt đáp lại: "Có ngay có ngay."

Nói rồi ông bác từ trong bếp bê ra hai cái đĩa mochi siêu bự và để lên bàn ăn của hai đứa. Thế rồi ông bác nhìn về phía Nezomu cười cười hỏi:

"Thế nhóc là bạn trai của Mitsuri à? Đây là lần đầu tiên nó dẫn một người bạn khác giới đến quán này. Kể ra cũng tội con bé, ông trời sinh ra khoẻ mạnh hơn người thường đáng ra phải là điều đáng mừng chứ! Thế mà nó lại bị mấy đứa trẻ trạc tuổi kỳ thị, tẩy chay coi là quái vật."

"Nếu thật lòng thích con bé thì đừng làm nó buồn nghe chưa? Mặc dù bác mày chỉ là một lão bán hàng bình thường nhưng mà ngày xưa ta từng là người khoẻ nhất cái làng này đấy, liệu hồn nghe chưa? "

Ở bên cạnh Mitsuri vô cùng cảm động đến mức sắp rớt nước mắt, nàng ngày bé chẳng có bạn mà chơi, suốt ngày buồn bã chỉ biết đến đây ăn cho giải khuây, nhiều lúc ăn lỡ miệng không có tiền trả bác Han cũng chỉ cười cho qua mà không tính toán gì cả.

Có thể nói ngoại trừ gia đình thì ở trong làng này bác Han là người tốt với nàng nhất, dù không có máu mủ gì nhưng Mitsuri vẫn kính trọng bác như một vị trưởng bối trong nhà.

Ngồi nghe ông bác nói cộng thêm biểu hiện hiện giờ của Mitsuri thì Nezomu cũng có thể biết được nàng rất kính trọng ông bác này. Thế là hắn nghiêm túc đáp lại một cách không do dự:

"Vâng! Bác cứ yên tâm ở cháu. Mặc dù cháu biết bản thân mình còn nhiều khuyết điểm nhưng mà cháu chắc chắn rằng mình sẽ cho Mitsuri một cuộc sống hành phúc nhất có thể, dù có đánh đổi cả cái mạng này."

Thấy Nezomu đáp lại như vậy ông bác Han cười cười vỗ vai hắn nói: "Hahaha.....Thế này mới là đàn ông chân chính chứ! Ăn đi, đồ ta làm thì nó cứ phải gọi là cực phẩm đấy."

Một lúc sau, ăn uống xong thì cũng đến lúc Mitsuri cùng Nezomu rời đi, chào tạm biết ông bác Han cả hai lại cùng tiến về nhà của Mitsuri. Trước khi đến nhà Mitsuri thì nàng cũng đã căn dặn Nezomu rằng không nói chuyện về quỷ ở đây cùng với cả Mitsuri còn giới thiệu nhà của nàng có 5 chị em cùng với mẹ của nàng.

Đến trước của nhà của Mitsuri ngay lập tức Nezomu có thể nhận ra được đây chính là một quán ăn cỡ trung bình không lớn nhưng cũng có thể coi là rất nhiều khách quen. Chắc có lẽ chính vì thế cho lên thuở bé với cái dạ dày không đáy của mình Mitsuri lúc nào cũng không bị đói.

Trên đường tới đây Nezomu cũng gặp được rất nhiều người quen của Mitsuri, hắn cũng đã tìm hiểu cho mình một chút thông tin về gia đình của nàng. Theo như mọi người kể thì mẹ của Mitsuri cũng được coi là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành thời trẻ đấy, chẳng qua bây giờ không còn được trẻ đẹp như trước thôi.

Tuy nhiên mẹ của Mitsuri có thể coi là một thiếu phụ xinh đẹp, ngoài ra thì các chị em của Mitsuri người lớn tầm 20 thì lấy chồng hết rồi, chỉ còn lại hai đứa em gái nhỏ tầm 12-13 tuổi còn đang sống với mẹ Mitsuri thôi.

Bước vào quán hay nói đúng hơn là nhà của Mitsuri, Nezomu có thể nhìn thấy được trong quán có hai thiếu nữ mặc dù rất xinh đấy nhưng không bằng Mitsuri của hắn và một thiếu phụ trung tuổi tầm 30-40 gì đó đang nấu nướng và bê đồ ăn lên cho khách.

Vì là toàn khách quen cho lên rất hiếm hoặc có thể nói là không có mấy cảnh máu tró như biến thái quấy rối để một thằng ất ơ mang danh nvc nhảy ra gáy. Khung cảnh hiện tại chỉ có những tiếng nói chuyện cùng với những tiếng cười phát ra mà thôi.

Đương nhiên là quán ăn thì phải có âm thanh của việc đang ăn rồi, cho lên những âm thành sụp soạp của đồ ăn cũng vang lên không ngớt. Bỗng nhiên có ai đó nhìn thấy Mitsuri về và bất chợt kêu lên:

"A! Mitsuri về rồi đấy à? Bà Hanaka ra đón con này."

Nghe thấy thế thiếu phụ vốn đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn ngay lập tức ngưng tay lại và hướng ánh mắt ra ngoài cửa. Thấy được hình bóng quen thuộc đứa con gái của mình nàng ngay lập tức bỏ hết những thứ không liên quan và chạy một mạch đến ôm chầm lấy Mitsuri.

Cùng lúc đó thì hai thiếu nữ có lẽ là em gái của Mitsuri cũng bỏ hết những việc đang làm dở và chạy một mạch ra ôm lấy người chị gái mà chúng mong mỏi bấy lâu nay. Hai đứa vừa ôm lấy Mitsuri và mẹ vừa nhao nhao kể cho Mitsuri nghe những chuyện mà chúng cho là quan trọng xảy ra lúc Mitsuri vắng.

"Chị Mitsuri! Bọn em nhớ chị lắm! Chị có đem quà về cho bọn em không vậy chị?"

Nghe thấy thế Hanaka cốc nhẹ đầu hai đứa và mắng: "Chị Mitsuri mới về mà hai đứa chỉ mong quà, phải để chị nghỉ ngơi chứ."

Nói xong Hanaka nhìn sang Nezomu và hỏi: "Cậu đây là?..."

Nezomu cũng ngay lập tức đáp lại: "Dạ! Con chào mẹ vợ! Con là chồng tương lại của Mitsuri ạ! Rất vui khi được gặp mẹ, quả nhiên như con tưởng tượng. Một người xinh đẹp như mẹ mới có khả năng tạo ra một tạo vật hoàn hảo như Mitsuri."

Dứt lời Nezomu cúi gập kiểu 90 độ tiêu chuẩn trước mặt Hanaka, còn về hai thiếu nữ em gái của Mitsuri sau khi nghe thấy Nezomu đáp như vậy thì hai nhóc đã bất ngờ đến mức há hộc miệng.

Phải biết là ở cái nàng này Mitsuri có một tiểu sử là một con người của tự do không bị bó buộc hay nói toẹt ra là ế thâm niên. Chính vì điều này cho lên một người có tiểu sử vĩ đại như Mitsuri lại đem về một chàng trai, không những thế cậu ta còn xưng hô là chồng sắp cưới nữa chứ.

Điều này có lẽ phải ghi vào trong sử sách của làng Sakura mất. Có lẽ trong quyển sổ ghi chép sẽ ghi rằng:

"Top những điều kỳ bí về làng Sakura - Top 1: Cô gái được mệnh danh con người của sự tự do, chúa tể ế chổng vó, bà hoàng của những lời từ chối đã tìm và bắt được một bến đỗ cho bản thân."

Đương nhiên thì tất cả chỉ là những chuyện của sau này mà thôi.

Quay về hiện tại, sau màn chào hỏi và ra mắt mẹ vợ tương lai xong Nezomu và Mitsuri cũng xắn tay áo lên và giúp đỡ mẹ. Vì biết nấu nướng cho lên Nezomu vào bếp phụ Hanaka còn Mitsuri thì ở ngoài bưng bê cùng hai đứa em gái Nanako và Mina của mình.

Bán xong hết đồ thì cũng đến lúc thu dọn quán ăn rồi. Buổi tối hôm đó Nezomu vì là khách cho lên được tắm trước tuy nhiên hắn vẫn kéo Mitsuri vào tắm cùng mình cho nó tiện với cả lúc tắm thì vẫn có cảnh đẹp trước mặt thế mới gọi là cuộc sống chứ.

Thế nhưng vì đây là nhà của Mitsuri cho lên bọn hắn cũng không có làm gì ngoại trừ thỉnh thoảng trong lúc tắm sơ múi được một chút gì đó thôi.

Đến khi cả hai bọn hắn tắm xong thì mẹ của Mitsuri và hai em của nàng cũng đã bưng bê các món ăn thơm lừng lên rồi. Vì đây là Nhật Bản thời xưa cho lên có một số phong tục không giống với quê hương Việt Nam của hắn.

Ví dụ như việc mỗi người trước mặt có một cái bàn nhỏ chứa đựng đủ xuất ăn mà không phải là cùng ngồi trên một bàn ăn hay là cùng một mâm cơm. Tuy vậy các cụ đã có câu rồi: "Nhập gia tuỳ tục" cho lên Nezomu vẫn ăn một cách ngon lành như bình thường.

Thậm chí hắn còn ăn nhiều hơn là bình thường nữa chứ. Trong những món ăn này thì hắn thích nhất món cá rán, nó gợi cho hắn có một cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm không giống với các món mà ngày xưa hắn được ăn dù lúc còn ở với ông hay là lúc ở với Akiko.

Thấy Nezomu ăn lia lịa món cá rán khiến cho Hanaka không khỏi vui vẻ, bởi lẽ món cá rán này tuy đơn giản nhưng mà nàng làm theo công thức mới. Cái công thức này được nàng mua lại từ một người bán cá rán ngoài chợ.

Chẳng hiểu tại sao lúc đó trong đầu nàng chỉ có mỗi một suy nghĩ rằng nhất định phải mua công thức của người này. Không những thế điều đặc biệt là sau khi nàng mua công thức của người này xong thì cái quầy bán cá rán của người này lại biến mất trong nháy mắt.

Lúc ý nếu không có mảnh giấy ghi công thức trong tay thì nàng còn tưởng rằng mình đang hoa mắt nữa chứ.

"Cháu thích món cá rán này hả? Công thức cô mới học được đấy."

Nghe vậy Nezomu vô thức đáp lại: "Vâng ạ, mẹ cháu cũng thường hay làm món này cho........"

Nói đến đây Nezomu bỗng dưng im bặt, bởi lẽ trong trí nhớ của hắn thì hắn làm gì có mẹ! Hắn chỉ sống với ông thôi mà!

Nhận thấy điều bất thường của Nezomu, Mitsuri ngồi ngay bên cạnh quan tâm hỏi:

"Anh làm sao thế? Anh cảm thấy không khoẻ à?"

Câu nói này của Mitsuri cũng phần nào giúp Nezomu thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, hắn chỉ biết gãi đầu cười đáp:

"Hì hì, không có gì. Chẳng qua bỗng nhiên anh nhớ lại một số việc mà thôi."