"AAHHH!!.......Ta không được thì các ngươi đừng mong có được!!"
Dứt lời chỉ thấy Hasu đạp một phát thật mạnh xuống nền đất khiến cho cái chỗ mà hắn đạp xuống xuất hiện một cái hố nhỏ. Chỉ thấy cả người Hasu lao nhanh về phía Mitsuri bằng một tốc độ vô cùng kinh khủng.
Thế nhưng tưởng chừng như sắp chạm đến Mitsuri thì Hasu nhìn thấy một bóng đen lướt qua nhẹ như một cơn gió vậy, thế rồi hình ảnh trước mắt hắn bỗng thay đổi. Cả cơ thể to lớn cùng ngọn lửa màu là cháy hừng hực bị cắt thành từng khối nhỏ từ từ trượt dài đổ gục lên nền đất.
Một vài giây trước khi bị xắt khúc Hasu đã loáng thoáng nghe thấy một giọng nói mỉa mai văng vẳng bên tai:
"Mày nghĩ mày là ai mà dám động tay đến người phụ nữ của tao! Tưởng tăng được tý sức mạnh là tự cho mình là vô địch à? Xuống âm phủ mà mơ mộng tiếp đi!"
Tầm mắt của Hasu bây giờ chỉ còn là những hình ảnh mơ hồ, một phần gương mặt có chứ con mắt của hắn đã thấy được cái bóng đen đấy là ai. Không đâu xa cái bóng đen đấy chính là Nezomu, khi hắn nhìn thấy Hasu lao nhanh về phía Mitsuri thì trong lòng Nezomu đã có một dự cảm không lành rồi.
Mặc dù bản thân Mitsuri là Trụ nhưng mà là một thằng đàn ông làm sao Nezomu có thể để nàng phải động tay cơ chứ. Với cả ban nãy chính miệng hắn nói để tên Hasu này cho hắn xử lý mà, chính vì điều này Nezomu càng không cho phép tên Hasu chết dưới tay Mitsuri được.
Một phần vì uy tín của một thằng đàn ông, một phần vì đơn giản là Nezomu muốn bảo vệ Mitsuri mà thôi. Sau khi dùng vài đường cơ bản để biến một cơ thể to lớn trở thành một đóng thịt vụn xong Nezomu lập tức chạy đến trước mặt Mitsuri cười hì kể công.
"Mitsuri, Mitsuri. Anh vừa bảo vệ em đó, thưởng cho anh cái gì đi."
Nghe thấy thế Mitsuri chỉ biết ngượng ngùng hôn nhẹ lên gương mặt của Nezomu một cái. Mặc dù bản thân nàng có thể dễ dàng trừ khử tên Hasu đáng ghét này nhưng mà vừa nãy nàng lựa chọn tin tưởng Nezomu cho lên không có ra tay mà chỉ biết đứng im chờ đợi.
Và cuối cùng thì Nezomu cũng không để nàng phải thất vọng, chỉ là vừa nãy nhìn Nezomu ngầu quá cho lên hiện tại con tim bé nhỏ của Mitsuri còn đang đập rộn ràng không ngớt, điều này làm cho nàng hơi ngượng ngùng một chút chỉ dám liếc mắt nhìn Nezomu mà thôi.
Ở một bên cảm nhận cơ thể đang dần tan biến Hasu còn phải chịu đựng cái cảnh cơm chó nhét đầy miệng khiến cho bản thân vô cùng bất lực. Thế nhưng cũng vì thế mà hắn lại nhớ đến người con gái mà hắn đã từng yêu, người mà hắn coi như là cả thế giới.
................
Dưới gốc cây cổ thụ lâu năm đầu làng Kono có một thiếu niên đang nằm ngủ say như chết, chắc hẳn do tiết trời dễ chịu công thêm thỉnh thoảng có một vài cơn gió nhẹ thoảng qua, có lẽ chính vì vậy mà cậu thiếu niên này đã ngủ quên từ lúc nào không hay.
Bỗng dưng từ xa chạy đến một thiếu nữ, nhìn vẻ bề ngoài của nàng không đẹp đến mức người ta phải thần hồn điên đảo nhưng vẫn đủ tư cách để khiến vô số chàng trai chết mê chết mệt.
Khi nàng chạy gần đến chỗ cậu thiếu niên thì có vẻ như nàng đã phát hiện ra hiện trạng bây giờ của cậu ta, thế là trên bờ môi hồng hào bất chợt nở một nụ cười thần bí. Chỉ thấy nàng bứt một cọng tóc của mình ra và dùng nó để trêu chọc cậu thiếu niên đang ngủ say.
"Ư...Ưm!.."
Cảm nhận được cảm giác buồn buồn ở lỗ mũi khiến cậu thiếu niên hơi khó chịu, lông mày nhíu chặt lại nhưng tuyệt nhiên hai mắt cậu ta vẫn nhắm nghiền. Tay phải của cậu ta thỉnh thoảng quơ quơ như muốn đuổi một vài thứ khó chịu đang ở trên mặt mình.
Thấy cảnh này thiếu nữ càng vui vẻ hơn, nàng thậm chí còn dùng một tay để bịt miệng của mình lại để không phát ra âm thanh làm đánh thức cậu thiếu niên kia.
Chắc có lẽ do cảm giác buồn buồn khó chịu ở trên mặt cho lên cậu thiếu niên đã tỉnh dậy, vừa mở đôi mắt ra đập thẳng ngay trước mắt cậu là một thiếu nữ xinh đẹp tựa như tiên dáng trần. Không cần nghĩ chắc chắn cậu ta cũng đủ hiểu cái thứ làm cậu khó chịu ban nãy không ai khác chính là do thiếu nữ trước mắt này làm ra.
Thế là cậu ta vội ngồi dậy và bất chợt ôm thân thể mềm yếu của thiếu nữ vào trong lòng mình và thầm nói:
"Tại em mà anh bị mất ngủ rồi, bắt đền đấy. Phải đền bù không thì đừng mong anh tha thứ."
Nói rồi cậu ta luồn bàn tay của mình xuống eo của nàng rồi cù lét liên tục khiến nàng phải cười sặc sụa.
"Hahaha.......E...Em x...xin lỗi!! Tha....cho em đi! Hasu!....Em sai rồi!..."
Đúng thế! Thiếu niên này chính là Lam hoa quỷ-Hasu, còn thiếu nữ chắc hẳn là bạn gái ngày trước của hắn. Chỉ thấy Hasu vẫn không lương tay, hắn vẫn cù lét liên tục mặc cho những âm thanh cầu xin sự tha thứ của thiếu nữ vang lên không dứt.
"Nana, em trêu chọc anh được mà không dám chịu hậu quả sao? Hư quá nhé."
Thế là Nana lại bị Hasu hành cho ra bã mặc cho nàng van xin vẫn không thể thay đổi. Mãi một lúc sau Nana cố nén nhịn cười để hỏi Hasu:
"Vậy anh muốn thế nào mới tha cho em."
Nghe thấy thế Hasu nở một nụ cười bí hiểm, hắn đưa một bên mặt ra và không nói gì ngoài dùng tay chỉ chỉ một bên má của mình để ra hiệu. Thấy vậy Nana làm sao không hiểu chứ, chỉ là nàng cảm thấy rất buồn.
Bởi lẽ nàng không còn nhiều thời gian bên cạnh Hasu nữa, nàng đã bị mắc một căn bệnh nan y không thể chữa khỏi. Hiện giờ chắc chắn trăm phần trăm phải chết, không thể thay đổi được.
Nhưng mà nếu nàng chết đi rồi thì tên ngốc Hasu này sẽ ra sao, nhìn bề ngoài Hasu cũng đẹp trai sáng sủa ra gì đấy chứ nhưng mà hắn ta lại vô cùng dính người, nhất là nàng, người mà hắn yêu nhất.
Nếu mà biết nàng chết rồi thì chắc chắn Hasu sẽ nổi điên lên và không biết chừng nghĩ quẩn. Nàng không thể chấp nhận điều này, chỉ còn cách kia mà thôi, chỉ có thế thì Hasu mới quên nàng đi và gặp được một người mới tốt hơn nàng, một người yêu hắn như nàng đã từng và một người có thể đi với hắn đến cuối con đường.
Nghĩ là thế nhưng mà trước ánh mắt mong đợi của Hasu thì Nana vẫn ngượng ngùng hôn nhẹ lên má hắn cứ như một con chuồn chuồn lướt qua vậy. Tuy nhiên điều này cũng đủ làm Hasu sướng như điên rồi, chạm nhẹ lên bên được Nana hôn và cười khúc khích, giờ đây nhìn Hasu chẳng khác một thằng thiểu năng cả.
Người ta nói đúng thật, khi yêu thì tất cả trí thông minh dường như chỉ còn là con số không. Thế nhưng nếu không như vậy thì còn gọi gì là yêu cơ chứ, một tình yêu điên cuồng nhưng lại vô cùng nồng nhiệt.
Bốp!..
"Au!..."
Ở bên cạnh Nana nhìn thấy cảnh này không nhịn nổi mà cốc một phát vào đầu Hasu khiến hắn ôm đầu kêu một tiếng, tiếp đó Nana liếc mắt lườm Hasu một cái và hỏi:
"Vậy hôm nay anh rủ em ra đây làm gì? Người ta đến nơi thì thấy anh ngủ như chết ý."
Nghe thấy vậy Hasu cười cười đáp:
"Hề hề, tại trời hôm nay thoải mái quá cho lên anh ngủ quên. À mà hôm nay anh định rủ em ra ngôi đền tình nhân ở phía đông làng của mình ý. Anh muốn chúng ta cùng đến đấy để đính ước."
Nói xong Hasu cười cười chờ đợi câu trả lời của Nana. Thấy vậy Nana cảm thấy vô cùng vui sướng, tuy nhiên nàng chợt nhớ lại tình trạng hiện tại của bản thân, một kẻ bị bệnh nan y sắp phải từ xa cõi trần.
Chỉ là.....
Chỉ là hôm nay thôi, chỉ hôm nay thôi. Hy vọng mình có thể ở bên cạnh Hasu chỉ hôm nay thôi là mình đã mãn nguyện rồi.
Trong lòng Nana liên tục thầm nhủ như vậy với hy vọng bản thân có thể ở bên Hasu hôm nay, bởi lẽ sau hôm nay thôi cả hai người sẽ trở thành người dưng nước lã, bước qua đời nhau và coi nhau như những kỷ niệm đẹp của thời niên thiếu mà thôi.
"Được thôi. Mình đi nào Hasu."
Chỉ thấy Nana cười thật tươi đáp lại, ánh mắt nàng nhìn chăm chú lấy khuôn mặt của Hasu, của người nàng yêu như muốn khắc sâu trong tâm trí của mình để cho nó không bao giờ bị biến mất dù cho là kiếp sau.
Thấy vậy Hasu vui vẻ nắm tay Nana cùng tiến về hướng của ngôi đền tình yêu, trên đường Nana vẫn không dời mắt khỏi Hasu, nàng vẫn nhìn chăm chú hắn cứ như sợ hắn chạy mất vậy. Còn về phần của Hasu thì tuy hôm nay hắn cảm thấy Nana hơi kỳ lạ nhưng mà việc nàng đồng ý đi cùng hắn đến ngôi đền làm cho hắn vui đến mức gần như không còn để ý đến gì ngoài việc nhanh hóng muốn cùng hẹn ước với Nana mà thôi.
Một lúc sau cả hai người cùng đến nơi, phía trước ngôi đền có vô số người tấp nập qua lại nhưng đặc điểm chung của bọn họ đều là những cặp đôi cùng nhau đi đến ngôi đền này để cầu may cùng chứng giám cho tình yêu của họ.
Kéo Nana cùng mình đi đến trước hòm gỗ và nhận lấy hai mảnh giấy để ghi ước nguyện Hasu đưa một tờ có màu hồng cho nàng và cười nói:
"Hì hì, Nana. Em ghi điều em mong ước vào trong tờ giấy này đi."
Nói xong Hasu cầm lấy tờ giấy của mình ghi chép thứ gì đó. Nhận lấy tờ giấy mà Hasu đưa, Nana thoáng trầm tư một chút rồi nhoẻn miệng cười dịu dàng, tiếp đó chỉ thấy nàng cũng ghi chép gì đó vào tờ giấy của mình.
Sau khi cả hai viết xong Hasu cảm thấy hơi tò mò về việc Nana viết gì, thế là hắn sấn lại hòng nhìn trộm điều mà Nana đang viết. Thế nhưng hành động này của hắn làm sao qua mắt được Nana.
"Nhìn gì mà nhìn! Hasu nhìn rồi thì nó làm gì còn linh nghiệm nữa, quay ra chỗ khác đi!"
Nói rồi Nana vội vàng cầm lấy tờ giấy của mình giấu đi, thế nhưng Hasu vẫn kịp nhìn thoáng qua thấy tên của mình ở trong tờ giấy mà Nana đang viết. Điều này làm cho hắn vô cùng vui vẻ, thế là hắn ngoảnh mặt đi nhưng mồm thì lại huýt sáo vang như để bày tỏ niềm vui vậy.
Nhận thấy Hasu vẫn chưa thấy được điều mình viết vào trong giấy ước nguyện Nana thở phào một hơi, nàng dùng ánh mắt hiền dịu nhìn về hướng Hasu còn đang ngây ngô chưa hiểu chuyện gì. Thế rồi bỗng nhiên Nana phì cười và thầm nghĩ:
"Có khi cứ ngốc nghếch như vậy cũng là điều tốt."
Bởi lẽ cũng chính điều này mới là điểm nàng yêu thích nhất từ hắn. Một người sẵn sàng giúp đỡ một cô gái đang bị một đám du côn trêu ghẹo trong khi tất cả mọi người hoặc sợ hãi không dám lên tiếng hoặc là lơ đi như không thấy gì cả.
Cứ thế Hasu và Nana cùng nhét mảnh giấy ước nguyện của bản thân vào một cái hòm trước cửa đền và cùng chắp tay cầu nguyện giống như những cặp tình nhân khác đang làm.
............
"Hana! Hana! Tại sao em lại bỏ anh để theo thằng đó! em quên chúng ta đã cùng ước hẹn hay sao!?"
Phía sau đoàn xe cưới có một thiếu niên vừa chạy thục mạng vừa gào thét trong vô vọng, chỉ là cậu ta đang dần bị đoàn xe bỏ lại phía sau do thể lực cùng sức khoẻ không đáp ứng được việc cậu ta chạy liên tục mấy tiếng đồng hồ liền mà không nghỉ ngơi hay thở dốc.
Bỗng từ đoàn xe bay ra một chiếc khắn tay, thấy thế thiếu niên vội vàng tóm lấy chiếc khăn bởi lẽ cậu ta nhận ra đây chính là món quà đầu tiên mà cậu tặng cho người con gái ấy.
Vừa nhặt được đập thẳng vào mắt cậu là một đoạn tin nhắn mà người con gái ấy nhắn lại. Nó như một con dao sắc lạnh cứa thẳng vào trái tim đang tổn thương đầm đìa máu.
"Đừng đuổi theo nữa, vô dụng thôi. Anh ta tốt hơn anh, Hasu ạ. Anh ta có tiền bạc của cải, có nhà, có địa vị. Anh có gì? Chẳng có gì cả! Một trái tim vàng cùng túp lều tranh chỉ có trong tưởng tượng mà thôi. Tôi cảm thấy thật xấu hổ khi đã yêu một kẻ vô dụng như anh!"
"AAHHH!!.........Tại sao lại như vậy!!! Tại sao!? Chẳng phải em đã hứa cùng tôi đi đến cuối cuộc đời này hay sao? Chẳng phải em đã hứa sẽ yêu tôi cho đến chết hay sao? Tất cả chỉ là lời nói dối của em hay sao? Chẳng nhẽ tình cảm của tôi dành cho em không đáng một đồng!!!....."
Sau khi nhìn thấy dòng tin nhắn trên chiếc khăn tay cậu thiếu niên gào to trong vô vọng, bởi lẽ đoàn xe đã bỏ rơi cậu ta từ lúc nào không hay. Tất cả còn lại chỉ là bụi mù cùng gió đông rét lạnh và cả tiếng khào khản cổ của một người thất tình mà thôi.
...........................
Quay về thời điểm hiện tại, trước lúc tan biến Hasu bỗng nhớ lại hồi mình còn là một thiếu niên ngây ngô. Hắn thầm trách bản thân tại sao ngày đó không thể nhận ra biểu hiện bất thường của Nana sớm hơn.
Thế nhưng....
Tất cả chỉ là quá khứ đã qua mà thôi, hắn làm gì có khả năng thay đổi quá khứ cơ chứ. Dù hắn có muốn nhưng chắc chắn cũng chẳng thể thay đổi được cái hiện thực nghiệt ngã này.
"Này! Tên nhân loại! Hy vọng ngươi sẽ trân trọng người con gái mà ngươi yêu thương."
Nghe thấy vậy Nezomu không định đáp lại đâu bởi lẽ điều này đối với hắn là điều hiển nhiên rồi. Hắn chắc chắn sẽ không để người con gái mà hắn yêu phải chịu bất kỳ tổn thương nào vì đối với hắn các nàng chẳng khác nào những báu vật vô giá của riêng mình hắn mà thôi.
Thế nhưng không hiểu sao Nezomu vẫn trả lời tuy bằng một giọng lạnh lùng nhưng lại vô cùng chắc chắn:
"Đấy là điều hiển nhiên rồi, không có thứ gì có thể thay đổi được điều này cả. Các nàng là điều mà ta chắc chắn dù có mất cái mạng này cũng phải bảo vệ bằng được!"
Nhận được câu trả lời của Nezomu xong chỉ thấy Hasu cười lớn một tràng và hô lớn:
"Hahaha!......Tốt lắm! Hãy nhớ lấy những điều mà ngươi vừa nói, nhân loại. Nana, nếu có kiếp sau hy vọng ta có thể bù đắp cho em."
Nói rồi cơ thể Hasu hoàn toàn tan biến vào không trung vô định.
Tại một vùng không gian tăm tối chỉ có một mình bóng hình của Hasu đang lang thang bước đi, đột nhiên hai mắt hắn bị một ai đó che lại.
"Đoán xem là ai nào?"
Nghe được giọng nói quen thuộc bất giác hai mắt Hasu ướt đẫm lệ, hắn nghẹn ngào nói:
"Nana, là em à?"
Chỉ thấy giọng nói đó lại cất lên: "Hehe....Sao lúc nào anh cũng đoán đúng vậy Hasu?"
Như đã xác định đúng được giọng nói đó là của ai Hasu bất chợt ôm chầm cơ thể nhỏ bé đó lại như sợ rằng hắn sẽ vọt mất một lần nữa. Chỉ là sau một vài giây ngắn ngủi Hasu lại lập tức đẩy thân thể đó ra và vội vàng nói:
"Sao em lại ở đây? Mau đi đi, nếu có kiếp sau anh chắc chắn sẽ bù đắp cho em, chỉ là con đường này em không thể đi cùng anh được đâu Nana."
Nghe đến đây Nana cốc nhẹ vào đầu Hasu một cái rồi đáp lại:
"Em biết hết mọi chuyện mà, mình cùng nhau trải qua chuyện này có được không Hasu?"
Nói rồi nàng cũng không nhịn được mà nhuốm đỏ đôi mắt long lanh của mình, thấy thế Hasu luống cuống muốn dỗ dành nàng một cách vô cùng lóng ngóng không biết làm sao. Thế rồi hắn tuy cảm thấy hơi bất lực nhưng lại vô cùng cảm động ôm chặt Nana vào lòng mình và thủ thỉ:
"Ừ, mình đi thôi em."