Chương 87: Nhận kiếm, nhiệm vụ đầu tiên.

Về đến khe núi sương mù Nezomu và Tanjiro đã được chào đón bởi cái ôm vô cùng nồng nhiệt của Urokodaki, Akiko và cả Nezuko. Nói thật thì Nezomu không thích ôm cho lắm nhưng mà vì trong đây có Akiko và Nezuko cho lên hắn đành "miễn cưỡng" chấp nhận tạm vậy.

"Cuối cùng hai con cũng trở về rồi." Urokodaki vừa thầm nói vừa khóc.

Chắc là vì những học trò của ông bị giết chết trong cuộc tuyển chọn này cho lên Urokodaki vô cùng mong mỏi tin tức của Nezomu và Tanjiro. Có lẽ Nezomu và Tanjiro không biết chứ những ngày qua ngày nào cũng như ngày nào Urokodaki cũng đều thầm cầu nguyện bình an cho bọn hắn, bản thân ông ấy đã chịu quá nhiều mất mát rồi. Urokodaki không muốn mất thêm đứa học trò nào nữa.

Cứ thế thời gian thấm thoát trôi qua, đã 15 ngày kể từ lúc Nezomu và Tanjiro đi về từ cuộc tuyển chọn, hôm nay chính là ngày hai bọn hắn được nhận thanh kiếm của riêng mình. Thực ra thì Nezomu cũng rất mong chờ "người bạn" sẽ đồng hành cùng hắn trong tương lai này.

Hiện tại thì Nezomu vẫn không bỏ lỡ một chút thời gian nào, hắn vẫn đang điên cuồng tập luyện nơi mà ngày trước hắn vẫn thường tập. Chỉ là cảnh còn người mất, hiện chỉ còn mỗi mình Nezomu cô đơn tập luyện một mình, nơi này không còn Sabito cùng Makomo nữa khiến cho nó gần mất đi hoàn toàn sự tươi sáng của ngày trước.

Mặc dù hắn nhận được lời nhắn của Makomo từ Urokodaki nhưng mà hắn vẫn rất buồn vì không thể gặp nàng lần cuối. Mặc dù buồn là thế nhưng trong thâm tâm Nezomu vẫn cảm thấy vui thay cho Makomo, cuối cùng thì nàng cũng có thể đầu thai sống một kiếp mới. Hy vọng là kiếp sau nàng sẽ sống một cuộc sống mới hạnh phúc hơn chứ không bất hạnh như kiếp này.

Đang tập luyện một cách chăm chú thì đột nhiên Tanjiro từ dưới chân núi chạy lên thông báo cho Nezomu rằng kiếm của hắn đã đến. Mặc dù trước lúc đi tập thì Nezomu đã được thầy Urokodaki nhắc nhở rằng một lúc nữa kiếm của hắn sẽ đến nhưng mà do hắn không muốn ngưng hoạt động tập luyện thường ngày của mình cho lên Nezomu đã nhờ Tanjirou một lúc nữa đến nhắc nhở hắn.

"Nezomu!! Nezomu! Người tạo ra thanh kiếm của cậu đến rồi kìa. Xuống thôi, đừng để người ta đợi lâu nhé!"

Nói xong thì Tanjiro vội chạy xuống dưới để tiếp đón, nghe vậy Nezomu ngừng lại lau qua mồ hôi trên cơ thể và chạy xuống chân núi. Hắn cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu cho người trong tương lai sẽ bảo dưỡng cả sửa chữa kiếm cho hắn được.

Xuống đến nơi hắn đã thấy có hai người đeo mặt lạ đứng trước cổng, một người thì ngồi phệt xuống đất và thao thao bất tuyệt về thanh kiếm của mình còn một người thì vẫn đứng im như để chờ đợi gì đó. Thấy cảnh này Nezomu biết ngay người đang "bắn liên thanh" kia chính là thợ làm kiếm cho Tanjiro còn người đang đứng im kia chắc chắn đang đợi hắn.

"Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu. Vừa nãy tôi đang luyện kiếm cho lên quên mất thời gian." Vừa nói Nezomu vừa cúi đầu thật sâu để xin lỗi người trước mặt này vì để người ta đợi hắn. Nghe vậy người này cũng đáp lại:

"Không sao, tôi là Nakano(đây là họ thôi không phải tên). Người đã làm lên thanh kiếm sẽ được Akira Nezomu sử dụng."

"Hử!?"

"Có gì sao?" Nghe thấy Nezomu phát ra âm thanh hơi bất ngờ thế là Nakano hỏi. Nghe thấy vậy Nezomu vội đáp lại: "Không có gì đâu, chỉ là tôi đột nhiên nhớ lại một vài thứ thôi."

Thấy thế Nakano không nói gì nữa, ở bên cạnh Nezomu cũng im nặng theo. Thực ra là vữa nãy hắn nói dối thôi, thức chất hắn hơi bất ngờ vì giọng của Nakano đúng hơn, giọng người này hơi kỳ lạ. Cảm giác cứ như cố tình để tông giọng như vậy điều này khiến Nezomu hơi ngạc nhiên một chút, tuy nhiên hắn cũng không định hỏi thăm làm gì vì cả hai hiện tại chỉ mới quen biết mà thôi, hắn không mặt dày đến mức đi hỏi bí mật của người ta.

Thế là Nezomu tiếp nhận thanh kiếm mà Nakano đưa, thanh kiếm này có vỏ và chuôi được phối hai màu đen và trắng nhìn vô cùng đẹp mắt, rút thanh kiếm ra Nezomu cảm nhận nó cầm vô cùng thuận tay, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén làm cho Nezomu cảm giác nó có thể chém sắt như chém bùn vậy. Đột nhiên thanh kiếm biến thành một màu đen xì, thấy cảnh này Nezomu cũng không bất ngờ lắm bởi lẽ đối với hắn màu nào cũng như màu nào mà thôi.

Không cần phải cứ có màu đỏ thì mới mạnh, phải biết Tanjiro kiếm cũng có màu đen như hắn . Ở một bên Nakano cũng nhìn thấy cảnh này nhưng anh ta không nói gì cả, thế nhưng trái ngược với khung cảnh yên tĩnh ở chỗ Nezomu thì hiện giờ Tanjirou đang bị Haganezuka nhảy xổ đè lên người và bấu véo như giải tỏa sự ức chế bên trong người vậy.

Đột nhiên con quạ của Tanjirou kêu lên: "Kamado Tanjirou! Đây là nhiệm vụ đầu tiên của ngươi. hãy đi về phía tây bắc của ngôi làng, các cô gái trẻ đang liên tiếp biến mất hàng đêm."

Nghe vậy Tanjiro vô cùng bất ngờ, ở bên cạnh Nezomu thầm nghĩ: "Vậy bây giờ là lúc Tanjiro bắt đầu hành trình của mình rồi. Không biết tương lai của mình sẽ thế nào đây?"

Thế nhưng khi Nezomu đang ngẩn người suy nghĩ cho tương lai thì đột nhiên con quạ của hắn cũng phát ra tiếng nói:

"Hikari Nezomu! Làng Mochi các nghệ nhân làm bánh đang bị biến mất một cách bí ẩn."

Nghe vậy Nezomu mặc dù muốn đi cùng Tanjirou nhưng mà có lẽ hắn cần phải tách ra rồi. Một lúc sau Nezomu cùng Tanjiro tiễn Haganezuka và Nakano ra về xong thì bọn hắn cũng bắt đầu chuẩn bị cho nhiệm vụ đầu tiên của mình.

Hôm sau.

Trước khi đi Urokodaki đưa cho cả hai mỗi người một chiếc hộp gỗ làm từ cây vân sơn thông vô cùng nhẹ, bề mặt hộp gỗ được bao phủ một lớp thạch sơn khiến chúng vô cùng bền chắc. Trên người Nezomu và Tanjiro đề mặc bộ đồng phục của sát quỷ đội, sau lưng áo có ghi dòng chữ "Thập đẳng", đây chính là cấp thấp nhất trong sát quỷ đoàn, từ Thập đẳng đến Nhất đẳng.

Bên ngoài Tanjiro khoác một chiếc áo Haori có họa tiết hình vuông có hai màu đen và xanh lá đan xen nhau nhìn vô cùng bắt mắt. Còn phần Nezomu thì khoác một chiếc áo Haori có màu trắng chủ đạo, họa tiết của nó là hình những cây tre màu đen trải rộng ở cả trước và sau lưng. Nezomu cố tình dùng họa tiết này vì nó là biểu tượng của sự kiên cường, cững cỏi không chịu khuất phục cùng với cả một phần vì nó đẹp nữa.

Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ xong Nezomu xoa đầu Nezuko một cái, nói thật thì hắn cũng không muốn chia tay Nezuko đâu, nhưng hiện tại nàng bắt buộc phải đi cùng Tanjiro vì cậu ta hiện tại vẫn còn rất yếu. Có Nezuko đi cùng cậu ta sẽ phần nào giảm bớt gánh nặng trong những trận chiến tương lai của Tanjiro.

"Urokodaki-san, bọn con đi đây. Thầy nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, bọn con chắc chắn sẽ đưa Akiko cùng Nezuko lại thành người."

Trước khi đi Nezomu và Tanjiro cùng đồng thanh nói, thế nhưng Urokodaki không đáp lại mà chỉ khoanh tay đưa lưng về phía bọn hắn và phẩy phẩy tay mà thôi. Chắc chắn trong lòng ông ấy cũng rất buồn vì chia tay bọn hắn cho lên mới làm như vậy.

Thấy cảnh này Tanjiro còn định nói tiếp thì Nezomu ngăn cậu ta lại rồi lắc đầu nói: "Đi thôi."

Dứt lời hắn cúi đầu một cái rồi quay mặt đi mà không nói một lời nào nữa, thấy vậy Tanjiro vội cúi chào Urokodaki rồi chạy theo Nezomu, vừa chạy cậu ta vừa kêu:

"Nezomu đi từ từ thôi, đợi tôi với."

Khi bóng của Nezomu và Tanjiro dần biến mất nơi chân trời thì Urokodaki cũng quay lại nhìn bọn họ, hiện giờ thân ảnh Nezomu và Tanjiro chỉ còn là những chấm đen nhỏ thế nhưng tuyệt nhiên Urokodaki vẫn ngóng trông theo cứ như cả hai vẫn còn đang trước mặt ông ấy vậy.

"Cầu trời sẽ luôn phù hộ và dõi theo hai con." Urokodaki thầm nói.

Nói xong ông ấy vẫn nhìn ra bên ngoài mặc dù hiện tại thì hình bóng của Nezomu và Tanjiro đã hoàn toàn biến mất.

Quay về nhóm Nezomu ,hiện tại bọn hắn đang đi cùng đường bởi vì con đường đến hai ngôi làng đều phải đi qua cùng một đoạn đường. Mặc dù nó chỉ là một đoạn đường ngắn chỉ tầm 30 phút chạy bộ thôi nhưng mà có lẽ như thế đã đủ đối với Nezomu rồi. Chỉ thấy hắn hiện tại không quên căn dặn Tanjiro những điều cần thiết trong chuyện chăm sóc Nezuko.

Cũng may Tanjiro là một người vô cùng kiên nhẫn cho lên mới có thể nghe hết bản danh sách dài dằng dặc của Nezomu, không những thế thậm chí cậu ta còn nghe một cách vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng còn hỏi vài vẫn đề mà bản thân còn không hiểu rõ nữa chứ, cảm giác nhìn hai bọn họ cứ như là thầy giáo đang giảng bài cho học sinh vậy.

Một lúc sau cũng đã đến lúc nhóm của Nezomu và Tanjiro chia tay rồi, trước lúc tách ra Nezomu gõ nhẹ vài cái vào cái hộp và nhẹ giọng nói:

"Anh đi đây Nezuko, nhớ ngoan và nghe lời Tanjiro nhé."

Ở bên cạnh Tanjiro cảm thấy có gì đó sai sai, cứ như Nezomu mới là anh của Nezuko mà không phải cậu ta vậy. Thế nhưng cậu ta không nói gì vì nghĩ có lẽ Nezomu chỉ đang dặn dò quan tâm Nezuko mà thôi. Thế nhưng Tanjiro đâu biết rằng em gái của mình bây giờ đã là vợ của người ta rồi.

Một lúc lâu sau đó Nezomu vỗ vai Tanjiro và nghiêm túc nói: "Tanjiro, cậu nhớ chăm sóc Nezuko cho tốt đấy, em ấy mà bị sao thì tôi cho cậu ăn chuối cả nải, gà cả con luôn."

Nghe thấy Nezomu bảo vậy Tanjiro nuốt nước bọt đánh ực một cái rồi vỗ ngực cam đoan:

"Ực!....Yên tâm! Tôi đã ghi hết những gì cậu dặn dò vừa nãy rồi. Chắc chắn tôi sẽ không để Nezuko phải chịu thiệt thòi nào cả."

Nghe đến đây Nezomu tạm thời tin tưởng cậu ta, tiếp đó hắn vỗ nhẹ vai Tanjiro rồi dời đi còn Tanjiro đứng lại nhìn bóng lưng Nezomu một lát rồi cũng ngoảnh đầu bước đi.

Một con đường hai ngã rẽ, Nezomu đi một hướng còn Tanjiro đi một hướng. Cả hai cùng bước tiến những bước vô cùng chắc chắn, vững vàng, cảm giác cứ như nếu có người muốn kéo họ quay lại thì cho dù ai cũng chắc chắn đều sẽ bất lực giơ tay đầu hàng vậy. Hai con người cùng một ý trí đó chính là biến người trong gia đình mình trở về thành người.