Chương 86: Buổi tuyển chọn cuối cùng

Fujikasaneyama-Nơi diễn ra buổi tuyển chọn cuối cùng.

Từ chân núi đến lưng núi được bao phủ bởi hoa tử đằng, có thể coi nó là một bức tường thành tự nhiên để loài quỷ không thể xâm nhập vào hoặc cũng không thể thoát ra được. Nezomu và Tanjirou cùng nhau đi mấy ngày liền mới đến nơi này, trên đường đi có thể coi như là thuận lợi bởi vì bọn hắn không gặp phải một con quỷ nào cả. Trước khi đi đi thì Urokodaki đều cho Nezomu và Tanjirou mỗi người một cái mặt lạ hình mặt con cáo. Ông ấy bảo rằng đây là chiếc mặt lạ ngừa tai hoạ, đeo nó có thể giúp bọn hắn qua những kiếp nạn hiểm nghèo.

Khi cả hai vừa đến Fujikasaneyama thì Nezomu đã nhìn thấy được trong các thí sinh có một số người sẽ ảnh hưởng lớn đến tương lai như: Agatsuma Zenitsu, Shinazugawa Genya và cả Tsuyuri Kanao. Nezomu không nhìn thấy Inosuke nhưng có lẽ một lát nữa cậu ta cũng sẽ nhảy vào mà thôi.

Xung quanh những người tham dự nhìn trông có vẻ rất đông tầm 20 người thế nhưng Nezomu có thể biết rằng tất cả những nhân vật râu ria này chắc chắn sẽ chết hết mà thôi, khi Nezomu cùng Tanjirou đến được một lúc thì Ubuyashiki Kiriya và Ubuyashiki Kanata cũng công bố cuộc tuyển chọn bắt đầu.

Cuộc tuyển chọn diễn ra rất đơn giản, mọi người phải vào trong ngọn núi-nơi được coi là lồng giam của lũ quỷ cấp thấp và sống sót trong đó 7 ngày trời rồi ra ngoài. Nếu ai chết thì làm đồ ăn cho bọn quỷ, ai sống thì được chọn vào sát quỷ đội, rất đơn giản với những kẻ có thực lực nhưng cũng rất đáng sợ đối với những kẻ yếu gà.

Khi được ra hiệu bắt đầu xong, ngay tức khắc Nezomu và Tanjirou cùng tất cả mọi người lao lên trên ngọn núi, khi cả hai bọn hắn đi được một đoạn thì gặp ngay được hai con quỷ đang chạy đến, vừa thấy bọn hắn hai con quỷ thậm chí còn chẳng thèm quan tâm xem bọn hắn có nguy hiểm hay không mà bọn chúng đã lao về phía hai người bọn hắn rất nhanh cứ như sợ con quỷ còn lại sẽ tranh phần của mình vậy.

Nếu là những người khác thì có lẽ Nezomu cùng Tanjirou sẽ sợ hãi và quay đầu bỏ chạy nhưng không. Một người đã từng bị quỷ giết cả làng, người yêu cũng bị biến thành quỷ, một người thì cả nhà bị giết và em gái cũng bị biến thành quỷ, hai người có hoàn cảnh như vậy thì hỏi tại sao lại sợ quỷ chứ.

Thế là mỗi người một con, chỉ thấy Tanjirou dùng thức thứ tư trong hơi thở của nước: Đả triều còn Nezomu dùng hơi thở của nước thức thứ nhất: Thuỷ diện trảm. Chỉ thấy con quỷ bị Tanjirou chém bay đầu bằng những đường kiếm uốn lượn nhìn như những dòng nước vậy, còn Nezomu thô bạo hơn, con quỷ bị hắn chém đứt đôi cả người từ đỉnh đầu chém dọc xuống dưới, hai phần cơ thể nó tách đôi ra rồi đổ gục xuống mặt đất mà không kịp ho he gì.

Nếu hỏi tại sao Nezomu không dùng hơi thở mà hắn sáng tạo thì câu trả lời là nó rất tốn sức cộng thêm là hắn biết hơi thở của nước thì làm sao lại không dùng, phải biết là hơi thở của nước cũng rất mạnh chẳng qua là giai đoạn đầu Tanjirou thể hiện nó hơi yếu mà thôi.

Khi Tanjirou còn đang chắp tay cầu nguyện cho mấy con quỷ thì đột nhiên Nezomu nhận ra có một con quỷ rất mạnh đang đến đây, mùi hương cùng âm thanh nó toả ra vô cùng kinh tởm. Thế nhưng Nezomu cũng nhận ra ngay đây chính là con quỷ đã giết Makomo cùng Sabito, giết nó thì Makomo và mọi người sẽ được đầu thai.

Trong lòng Nezomu bây giờ vô cùng rối rắm, lý trí thì bảo tiêu diệt con quỷ này để cho mọi người được yên nghỉ nhưng con tim lại không muốn, hắn không muốn rời xa Makomo. Hắn đã coi nàng như em gái mình, hắn không muốn phải rời xa nàng. Thế nhưng là một thằng đàn ông Nezomu không thể thất hứa được, nhất là không thể thất hứa với chính em gái của mình được.

Không chần chừ gì nữa Nezomu phi nhanh về hướng của con quỷ, đi được một đoạn ngắn là một thiếu niên trạc tuổi hắn đang chạy hướng ngược lại cùng với khuôn mặt hốt hoảng.

"T__Tại sao lại có thứ đột biến kinh tởm này, mình không biết gì về nó hết."

Chỉ thấy phía sau cậu ta là một con quỷ vô cùng to lớn, xung quanh nó bao bọc vô số cánh tay dài ngoằng, các cánh tay của nó bất chợt tập hợp lại thành một cánh tay to lớn vươn nhanh về hướng cậu thiếu niên kia. Thấy cảnh này Nezomu vội vận dụng hơi thở của mình:

"Hơi thở của nước thức thứ ba: Lưu lưu vũ."

Xoẹt!!...Xoẹt!!!....

Ngay tức khắc Nezomu lao nhanh về hướng con quỷ, mỗi bước chân của hắn đều di chuyển như dòng nước vô cùng khó đoán, chỉ thấy hắn vọt đến chỗ cậu thanh niên kia ngay trước mặt con quỷ và tặng cho nó vài nhát chém làm cho cánh tay đang vươn ra của nó đứt thành mấy khúc liền.

Thế nhưng con quỷ không quan tâm đến cánh tay của mình, chỉ thấy nó nhìn về cái mặt lạ mà Nezomu đang đeo và nói:

"Lại thêm một chú cáo kháu khỉnh nữa à?"

Thế rồi nó lại lẩm bẩm hỏi Nezomu vài câu như "Năm nay là năm minh trị thứ bao nhiêu?", rồi nó lại kể lại chuyện nó bị Urokodaki đánh bại và nhốt vào đây. Thế rồi nó lại kể chuyện nó đã ăn bao nhiêu thành viên trong cuộc tuyển chọn này và đặc biệt là nó đã ăn bao nhiêu học trò của Urokodaki.

Nó còn nhấn mạnh chuyện nó ăn Sabito cùng Makomo nữa chứ. Điều này làm cho Nezomu vô cùng tức giận, ngay lập tức hắn hét lớn:

"Chết đi!!! Hơi thở của nước thức thứ chín: Thuỷ lưu phi mạt."

Chỉ thấy Nezomu không biết từ lúc nào bật nhảy rồi chạy trên những cánh tay to lớn của con quỷ, mỗi bước hắn đi qua là cánh tay của con quỷ bị đứt khúc đến đó. Thoáng chốc sau toàn bộ cánh tay của nó đã hoàn toàn bị cắt bỏ chỉ để lại một cái đầu trơ ra. Con quỷ hiện giờ đã không thể kịp hồi phục những cánh tay của bản thân nó, giờ đây nó hoàn toàn là một con cá nằm trên thớt mà thôi.

"Hơi thở của nước thức thứ nhất: Thuỷ diện trảm."

Xoẹt!!...Rầm!!......

Một nhát chém vô cùng mạnh mẽ và cực kì ngọt được Nezomu chém thẳng vào cái cổ của con quỷ, cơ thể nó đổ gục xuống và bất động. Máu tươi phun tung toé khắp nơi, cái đầu con quỷ lăn nông nốc rồi đập vào một gốc cây gần đó. Cơ thể nó đang rần bị tan biến vào hư vô nhìn cứ như chúng đang bị cháy vậy.

Đáp nhẹ xuống đất Nezomu vẫn không tha cho con quỷ, chỉ thấy hắn bước từng bước đến cái đầu của nó và nói"

Xuống địa ngục và sám hối đi!!"

Bụp!!....Phẹt!!!

Dứt lời Nezomu dẫm mạnh lên đầu nó khiến máu tươi cùng dịch não nát bét văng tung toé khắp nơi, khung cảnh nhìn vô cùng ghê rợn. Cậu thiếu niên lúc nãy vẫn còn đang đứng ngẩn người vì cảnh Nezomu diệt sát một con quỷ vô cùng mạnh một cách dễ dàng cũng nhìn thấy cảnh này.

Ự!!....Oẹ!!.....

Ngay tức khắc cậu ta vội vang chạy đến gốc cây gần đó rồi nôn thốc nôn tháo ra cả dịch mật. Tiếp đó cậu ta nhìn Nezomu với con mắt kinh hãi và chạy mất, còn về phần Nezomu thì hắn không quan tâm cậu thiếu niên đó làm gì vì đằng nào cậu ta cũng sẽ tạch sớm thôi, vừa nãy hắn cứu cậu ta chỉ là vì tiện tay và có một chút lương tâm mà thôi.

Hiện giờ chỉ thấy Nezomu ngửng mặt nhìn lên trời, khoé mắt hắn hơi ẩm ướt, hắn đang khóc, miệng Nezomu thầm nói:

"Vĩnh biệt em. Makomo."

Cùng lúc đó trong khu rừng sương mù, tất cả mọi người đều cảm nhận được mình đã được giải thoát khỏi chấp niệm, cảm nhận thời gian còn lại không được nhiều, ngay lập tức bọn họ bay về hướng nhà của Urokodaki khi ấy trời cũng đã là hơn nửa đêm rồi và hiện giờ thì Urokodaki đang ngủ:

"Cảm ơn thầy vì tất cả."

Tất cả đồng thanh nói xong rồi cùng ôm Urokodaki và từ từ biến vào khoảng không vô định chỉ còn lại Sabito và Makomo cũng đang dần tan biến theo, Makomo đột nhiên nói:

"Thầy Urokodaki cảm ơn vì đã nuôi lớn bọn con, bọn con rất thương thầy. Thầy nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé. Thầy nhớ bảo với Nezomu rằng con cũng sẽ luôn phù hộ cho anh ấy dù anh ấy ở bất cứ nơi nào."

Còn Sabito không thấy nói gì, thế nhưng nếu để ý có thể thấy khoé mắt cậu ta hơi ươn ướt, bỗng nhiên Sabito cúi đầu thật sâu chào Urokodaki và nói:

"Thầy và Giyuu cả Nezomu cùng Tanjirou nhớ giữ sức khoẻ nhé. Con sẽ luôn phù hộ cho mọi người."

Dứt lời cả hai đều hoá thành những hạt sáng từ từ tan biến trong không trung.

Khi bọn họ vừa tan biến xong thì đột nhiên Urokodaki choàng tỉnh dậy rồi tự lẩm bẩm gì đó: "Bọn nhỏ là những đứa trẻ ngoan. Ta luôn tự hào về các con." Nói xong thì Urokodaki không ngủ nữa mà ngồi ngoài hiên và ngắm trăng. Nếu để ý có thể thấy ông đang khóc không biết vì thương cho các học trờ quá cố của mình hay là vui vì trong chiêm bao ông ấy được gặp các học trò của mình lần cuối trước khi bọn họ được đầu thai.

Về phần của Nezomu thì sau khi giết con quỷ nhiều tay xong hắn đứng lặng mình một lúc, cùng lúc đó Tanjirou cũng chạy đến chỗ hắn.

"Nezomu cậu làm gì ở đây thế?"

Thế nhưng đáp lại lời của Tanjirou là một sự im lặng đến lạnh lùng, cậu ta có thể ngửi được mùi của sự sầu bi từ phía của Nezomu phát ra. Tanjirou cũng muốn đến ôm để an ủi Nezomu nhưng nghĩ lại thôi bởi lẽ cậu ta không muốn bị Nezomu hiểu lầm như lần trước nữa. Thế là Tanjirou vỗ nhẹ vào vai của Nezomu vài cái như để động viên hắn mà thôi.

Có những khi im lặng là liều thuốc an thần tốt nhất.

------------------------------

7 ngày sau.

Có 5 người còn sống sót đi ra khỏi khu rừng này, 4 người trong nguyên tác và người thứ 5 không ai khác chính là Nezomu. Thực ra là 6 người nhưng mà Inosuke không biết chạy đi đâu cho lên Nezomu chỉ thấy mỗi hắn và 4 người khác mà thôi.

Sau cái lần mà Nezomu giết con quỷ nhiều tay thì hắn cùng Tanjirou tách ra bởi lẽ Nezomu cần dùng những con quỷ này để tập luyện cho chiêu thứ tư trong hơi thở của hắn còn Tanjirou cũng cần tập luyện thực chiến nhiều hơn. Chính vì lý do như thế cả hai cùng tách nhau ra rồi hẹn gặp 7 ngày sau gặp lại.

Khi Ubuyashiki Kiriya và Ubuyashiki Kanata đang giới thiệu về hệ thống cấp bậc cùng tặng một con Kasugaikarasu (Quạ đưa thư) thì Shinazugawa Genya nổi khùng lên và đấm vào đầu cùng túm tóc Ubuyashiki Kanata. Thấy cảnh này Tanjirou tức giận đính tiến đến ngăn Genya lại thì Nezomu nhanh hơn một bước.

Chỉ thấy hắn rút kiếm mình ra và gác lên cổ Genya rồi nói:

"Tao đang tức đấy, đừng để tao lên cơn mà đầu mày bay về đâu thì cũng chẳng biết đâu."

Cảm nhận được thanh kiếm sắc bén đang đặt trên cổ mình chỉ cần tác động một lực nhẹ thôi là đầu sẽ bay ngay, thế là Genya cũng im lặng và bỏ tay khỏi đầu của Ubuyashiki Kanata. Tuy nhiên hắn ta vẫn dùng con mắt sắc bén của mình để lườm Nezomu. Bản thân Nezomu cũng nhận ra điều này nhưng hắn cũng chẳng thèm chấp trẻ trâu làm gì cho lên hắn cũng chẳng thèm quan tâm.

Tiếp đó tất cả mọi người được chọn quặng để rèn kiếm của bản thân mình, nói thật gọi là chọn quặng nhưng mà trong đống quặng này thì cái nào mà chẳng như cái nào. Chính vì thế Nezomu chọn bừa một cái rồi rời đi, ở bên cạnh Tanjirou có vẻ lưỡng lự hơn nhưng rồi cậu ta cũng chọn một cái rồi cùng Nezomu đi về.

Trên đường thỉnh thoảng Nezomu phải cõng Tanjirou vì cậu ta hiện tại đang bị thương, nói thật ra thì trong bảy ngày trôi qua thì đến Nezomu cũng có những lúc suýt bị thương nhưng may mắn tránh kịp nhờ khả năng nghe cùng ngửi của mình.

Nhưng Tanjirou không có thực lực được như Nezomu, cậu ta bị thương nhẹ ở trán cùng với chân của mình, thế lên hiện giờ Tanjirou phải tập tễnh bước đi. Nezomu không có thời gian để đợi Tanjirou cho lên hắn mới cõng cậu ta một vài đoạn để cả hai có thể về nhanh hơn.

(Ghi chú: Kính gửi các bro, hiện tại nhà tác máy tính lẫn điện thoại đều hỏng cmnr . Tác viết được chương này là mượn máy tính nhà hàng xóm trong lúc học onl ra chơi thì viết đó (ngại vãi =)). Mong các bro sẽ thông cảm cho tác, bao giờ máy tính sửa xong thì tác mới ra chương đều được. Trân thành cảm ơn các bro đã đi cùng tác trong thời gian qua.)