1 năm rưỡi đã trôi qua kể từ ngày Tanjirou đến, Nezomu đã thành khoá huấn luyện từ rất lâu rồi, tuy nhiên hắn vẫn chưa muốn tham dự cuộc "tuyển chọn cuối cùng" bởi lẽ hắn còn đợi Tanjirou để cả hai cùng đi, Nezomu không muốn lệch quá so với nguyên tác bởi lẽ hắn cần đi Tanjirou để tìm kiếm "Thập nhị quỷ nguyệt".
Có thể nói đi cùng nhân vật chính mới là con đường ngắn nhất để giúp Akiko trở lại thành người, tuy nhiên có lợi thì đương nhiên cũng có hại, Nezomu không phải nhân vật chính, thậm chí nhân vật râu ria cũng không phải.
Chính vì thế nếu không đủ mạnh thì hắn có thể chết bất cứ lúc nào, đấy cũng là lý do hiện giờ Nezomu phải không ngừng luyện tập hơi thở, thậm chí hắn còn đang bí mật nghiên cứu hơi thở của riêng mình hắn nữa.
Tuy vậy sức người là có hạn, nhưng hiện giờ Nezomu đã có thể tạo ra được 3 chiêu thức mà thôi, thế cũng được coi là thiên tài đó, không phải ai cũng có thể trong một khoảng thời gian ngắn có thể tạo ra được hơi thở của riêng mình được.
"Hơi thở của bóng tối: Thức thứ nhất: Hắc diệt trảm"
Viu!!~~~Xoẹt!!......Xoẹt!!!......Xoẹt!!.....Khực!!.....Bộp....bộp...bộp!!.............
Như một hố đen không đáy đang nghiền nát mọi thứ xung quanh, chỉ thấy tảng đá to lớn ngay lập tức bị chém nát bét thành vô số mảnh nhỏ rơi lộp bộp xuống mặt đất, chiêu thức này chính là thức thứ nhất trong hơi thở mà Nezomu tạo ra, đặc điểm cơ bản của nó là "Nhanh", cực kì nhanh, nhanh đến mức mà gần như vô hình, không những thế nó còn phải mạnh mẽ để cắt khúc mục tiêu thành từng mảnh nhỏ.
"Hơi thở của bóng tối: Thức thứ hai: Hắc thiểm"
Dứt lời chỉ thấy Nezomu lập tức biến mất tại chỗ mình đang đứng và đột nhiên xuất hiện ở gần đó cách vị trí ban đầu một đoạn không dài nhưng cũng chẳng ngắn, chiêu thức này điểm đặc biệt chính là có thể dùng liên tục như "Phích lịch nhất thiểm" của Zenitsu, không những thế nó còn đặc biệt nhanh đến mức khiến người sử dụng có tốc độ cực cao biến mất hoàn toàn, không thể bắt kịp được.
""Hơi thở của bóng tối: Thức thứ ba: Tịch diệt"
Xoẹt!!..........Rầm!!.......
Chỉ thấy Nezomu chém về một tảng đá to gấp ba lần tảng vừa nãy một nhát chém nhanh đến mức không thể nhìn thấy hắn đang vung kiếm, bởi lẽ hiện giờ thanh kiếm vẫn còn đang bên trong vỏ, đột nhiên tảng đá bị cắt đôi, nhìn vào vết chém có thể thấy thanh kiếm không thể bị ngăn cản bởi bất kì thứ gì hết, nhát chém quá ngọt, quá sắc bén.
Tất cả các chiêu thức đều vô cùng mạnh mẽ, đặc điểm chung của chúng quá rõ dàng "Nhanh", "Mạnh mẽ" cứ như bóng đêm không có gì cản được vậy, thế nhưng nó có một điểm yếu chính là người dùng hay nói đúng hơn là Nezomu sẽ bị tổn thương cơ thể khi sử dụng, nó cứ như một con dao hai lưỡi vậy, bởi lẽ để đẩy cơ thể đến tốc độ cao và tung ra sức mạnh to lớn như thế thì cần một lượng khí lớn, nhưng với Nezomu hiện giờ thì hắn vẫn chưa thể cung cấp đủ được, chính vì thế cơ thể sẽ bị tổn thương, nó sẽ bào mòn cơ thể Nezomu từng chút một nếu hắn không mạnh lên.
Tuy nhiên lên nhớ rằng Nezomu có một khả năng hồi phục vô đối, mặc dù vẫn còn kém xa so với lũ quỷ nhưng mà đã hoàn toàn vượt qua định nghĩa của con người rồi, thậm chí hắn còn cảm nhận được sau mỗi lần hồi phục thì khả năng này lại mạnh lên, có thể nói nó chính là một khả năng bug khác của Nezomu.
Xoẹt!!....xoẹt!!......xoẹt!!.......
"Yo, Tanjirou vẫn còn tập luyện à?"
Đang luyện kiếm dở thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Nezomu, thế là cậu ta vội vàng dừng lại và đáp lại: "A, Nezomu-san, cậu chỉ tôi cách chém vỡ tảng đá này đi."
Nghe vậy Nezomu cười nhẹ rồi nói: "Cái này phải tự bản thân cậu lĩnh ngộ thì nó mới là tốt nhất. Hay là để tôi nhờ người giúp cậu nhé?"
Dứt lời Nezomu quay ra khoảng không và hô lớn: " Sabito tôi biết cậu ở đây, ra đây hỗ trợ đàn em của mình đi."
" Haha, Nezomu, tại sao cậu lại không làm mà phải bảo tôi, dõ dàng khả năng hiện giờ của cậu đã hơn xa tôi rồi mà." Bỗng nhiên có người xuất hiện trên tảng đá và cười lớn đáp lại.
Thấy vậy Nezomu giả ngu đáp: "Cái gì? Đâu? Đâu? Không! Không! Tôi làm gì có, cậu đừng ở đấy mà chém gió, tôi mách Makomo đó."
Vừa nói xong thì một cô gái bé xinh xuất hiện từ làn sương mù rồi kéo tai Sabito và nói: "Không được trêu Nezomu-onii chan"
"Au!!...Au!!....Đau!!.....Đau!!!....." Bị kéo tai Sabito kêu lên một tiếng nghe rất đau đớn, tuy nhiên nếu để ý có thể thấy cả hai người họ đang trêu đùa nhau mà thôi.
Một bên thấy cảnh này Nezomu và Tanjirou đều cười lớn, Satobi giả vờ tức giận nhìn Tanjirou nói:
"Cười cái gì, cầm kiếm lên chúng ta sẽ luyện tập, cậu quá kém, ngay cả kỹ thuật hít thở tập trung Urokodaki-sensei truyền dạy đều không vận dụng được, thế mà còn đòi tham gia buổi "tuyển chọn cuối cùng", tôi sẽ khắc sâu nó đến tận sương tuỷ của cậu."
Dứt lời Sabito vung thanh kiếm gỗ của mình lên và chém liên tục vào cán kiếm của Tanjirou, vì kĩ năng cách biệt quá lớn chỉ một lát sau Tanjirou đã bị Sabito dứt điểm bằng một cú chém từ dưới lên vô cùng dứt khoát và mạnh mẽ làm cho Tanjirou ngã ngửa ra ngất ngay tại chỗ.
Thấy Tanjirou bị chém ngất Nezomu cũng không phản ứng gì cả, bởi lẽ không làm thế thì Tanjirou vĩnh viễn không mạnh lên được, hắn quay về hướng của Makomo nói:
"Bây giờ em sẽ dạy lý thuyết và một số bí quyết cho cậu ta nhé, còn Sabito sẽ là người tập luyện cùng cậu ấy."
Đáp lại lời của Nezomu là một câu nói có vẻ hơi giận rỗi: "Nezomu-onii chan, em ở phía này."
Người nói câu này không ai khác chính là Makomo, không phải khả năng cảm nhận của Nezomu mất tác dụng mà là hai bọn họ đều là những hồn ma, hay nói đúng hơn họ là những linh hồn lang thang vẫn chưa muốn giải thoát, chính vì thế nếu họ không nói thì Nezomu cũng không thể biết được họ ở đâu, bởi lẽ họ không phát ra một chút âm thanh nào cùng với không có một chút mùi hương nào cả.
Trừ khi họ nói thì Nezomu mới có thể biết được họ ở đâu thôi.
Nghe vậy Nezomu gãi đầu cười trừ nói: "Xin lỗi, vậy em huấn luyện cho Tanjirou nhé?"
"Vâng ạ." Mặc dù Makomo đáp vậy nhưng Nezomu vẫn có thể cảm nhận được cái cảm giác buồn buồn trong câu nói của nàng, thế là hắn giang hai tay ra và ôm trầm cơ thể nhỏ nhắn của Makomo vào lòng mình, hắn thủ thỉ:
"Xin lỗi vì không thể nhìn thấy em."
Nghe vậy Makomo vội đáp: "Không!! Không có gì đây Nezomu-onii chan, em không trách anh đâu. Người xin lỗi là em mới đúng."
Nghe Makomo đáp lại mình xong Nezomu càng ôm chặt nàng hơn, đáng lẽ ra nếu không có bọn quỷ thì có lẽ hắn và nàng đã có một cuộc sống hạnh phúc cũng lên, tuy nhiên bọn quỷ gần như là căn nguyên của hết thảy những bi kịch trên thế giới này, bọn chúng đáng ra không lên tồn tại.
Lại nói về lý do Nezomu gặp được Sabito và Makomo thì phải kể từ nửa năm trước, hôm đó hắn đang luyện tập hơi thở của nước thì đột nhiên nghe được tiếng vỗ tay khen hay, sau một lúc thì mới biết được tiếng vỗ tay đó là của Sabito, Makomo và một vài người khác nữa.
Sau một hồi cả nhóm tìm hiểu nhau thì thật bất ngờ bọn hắn cực kì hợp cạ, chẳng mấy chốc bọn hắn đã coi nhau như những người bạn lâu năm mà không phải là người dưng vừa gặp, tuy nhiên Nezomu lại thân với Makomo nhất, không phải bởi vì hắn thèm cơ thể nàng mà là hắn đã từng mong muốn có một đứa em gái, cho lên gặp được Makomo chẳng khác nào ông trời đang tác hợp cho hắn cả.
Với cả Makomo mặc dù tuổi thật đã trưởng thành nhưng mà tâm hồn của nàng mãi mãi vẫn chỉ là con nít, nàng còn chẳng biết tình dục là gì thì làm sao một kẻ nhưng Nezomu lại có thể thèm cơ thể một bé gái ngây thơ như thế được cơ chứ, gu của hắn là ngực tấn công mông phòng thủ, mặt phụ huynh thân hình học sinh hoặc Loli-BB thôi, hắn quan niệm Loli chân chính là chỉ được phép để ngắm chứ không phải để ăn, chính lý do đó cho lên Nezomu không thể xuống tay với Makomo được.
Thế lên hai bọn hắn chỉ coi nhau như anh em mà thôi, không có chuyện xơ múi gì ở đây đâu.
Một lúc sau chào tamk biết Sabito và Makomo xong thì Nezomu vác Tanjirou về, bởi vì chẳng lẽ hắn lại bỏ mặc cậu ta nằm yên chốn rừng sâu này, thế là Nezomu đành phải đem cậu ta về chỗ của Urokodaki còn bản thân thì về nhà cùng Akiko và Nezuko.
Một năm trôi qua có thể nói Nezuko hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, thậm trí nàng còn theo hắn hơn cả theo Tanjirou nữa, chính vì thế cho lên Nezuko hiện giờ đang ở nhà của Nezomu.
Tuy nhiên thình thoảng Nezuko cùng Akiko đều có những giấc ngủ dài tầm 3-4 tuần mới tỉnh, lần ngủ dài nhất của hai nàng là 1 tháng rưỡi, Nezomu những lúc đó cũng không quýnh lên như Tanjirou, bởi lẽ hắn biết rằng hai nàng ngủ như vậy chỉ để hồi phục năng lượng bên trong cơ thể mà thôi.
Bởi vì hai nàng không được ăn thịt người cho lên các nàng bắt buộc phải làm vậy thì mới có thể duy trì được ý chí của mình, nếu không làm vậy thì các nàng có khả năng cao bộc phát quỷ tính và tấn công con người hay nói đúng hơn là Nezomu, Tanjirou và Urokodaki.
------------------------------
Thời gian nửa năm lại trôi qua thật nhanh, hôm nay là ngày mà Tanjirou thách đấu Sabito, có thể thấy nửa năm qua Tanjirou đã tiến bộ vượt bậc, đấy cũng là lý do tại sao hiện giờ Sabito đã dùng kiếm thật, luật đấu rất đơn giản, ai chém nhanh hơn, mạnh hơn sẽ chiến thắng.
Vừa bắt đầu chỉ thấy cả hai cùng rút kiếm và đứng đối diện nhau bọn họ vừa thủ thế vừa quan sát đối thủ, không khí bắt đầu trở lên tĩnh lặng.
Xoẹt!!......
Ngay lập tức bọn họ cùng vung kiếm lên và chém người đối diện mình, tuy nhiên nhìn trông Tanjirou có vẻ nhanh hơn một chút, chỉ thấy cậu ta chém mạnh một nhát vô cùng dứt khoát làm đứt đôi mặt lạ của Sabito, đằng sau lớp mặt lạ là khuôn mặt của một người thiếu niên đang cười nhẹ với khuôn mặt hiền từ và vô cùng ấm áp.
Từ từ sương mù dần che khuất thân ảnh đó đi, ở ngay gần đó Makomo cũng đang dần biến mất, tuy nhiên trước khi biến mất nàng vẫn kịp nói một câu:
".....Anh phải thắng nhé Tanjirou, thắng cả người đó nữa. Tạm biệt Nezomu-onii chan, tạm biệt Tanjirou."
Khi Tanjirou định thần lại thì bọn họ đã hoàn toàn biến mất chỉ còn lại tảng đá bị chẻ làm đôi trước mặt cậu, ở bên cạnh Nezomu cười nhẹ rồi nói:
"Chúc mừng cậu, Tanjirou, cậu đã có đủ tư cách tham gia cuộc "tuyển chọn cuối cùng" rồi."
Nói xong hắn vỗ vai Tanjirou rồi kéo cậu ta đi về, tuy nhiên nếu để ý có thể thấy một tay còn lại ở sau lưng hắn đang thủ thế ok với khoảng không vô định.
Trong nửa năm này Nezomu chỉ mới có ý tưởng cho chiêu thứ 4 trong hơi thở của mình mà thôi, nhưng bù lại hắn có thể cảm nhận được những thứ mà mặt thường không thể cảm nhận được như Sabito và Makomo, lên biết rằng Tanjirou có thể nhìn thấy họ bởi vì họ cho cậu ta nhìn thấy hoặc họ phải trả giá một thứ gì đó mới có thể cho Tanjirou nhìn thấy mình.
Nezomu đã từng có lần hỏi Makomo nhưng nàng không có giải thích, nàng chỉ nở một nụ cười tươi tắn để thay cho câu trả lời mà thôi, thế lên Nezomu cũng chỉ biết im nặng vì bản thân mình cũng chẳng giúp được gì cả, Makomo đã chết rồi, hiện giờ nàng chỉ còn là một linh hồn lang thang chưa muốn đầu thai mà thôi.
Mấy hôm sau lúc trước khi đi đến buổi tuyển chọn cuối cùng Nezomu đã chạy lên núi, bởi lẽ hắn muốn nói lời tạm biệt với nàng và mọi người, vừa chạy lên hắn đã hét lớn:
"Makomo, em ở đâu, anh muốn gặp em."
Tuy nhiên đáp lại lời hắn chỉ là những tiếng vọng lại của giọng nói chính bản thân hắn mà thôi, đứng thẫn thờ một chút, trong lòng hắn hiện giờ đang vô cùng rối loạn bởi lẽ đang lý ra khi hắn gọi thì Makomo đều sẽ đáp lại ngay, đột nhiên có một giọng nói vang vọng khắp nơi:
"Cảm ơn anh, Nezomu-onii chan, em nghĩ đến lúc phải nói lời này với anh rồi. Em đã từng suy nghĩ rất nhiều về chuyện này nhưng bây giờ có lẽ em phải nói thôi."
"Em, Sabito và mọi người đều bị một con quỷ trong cuộc tuyển chọn giết chết, em muốn anh giết nó để giải thoạt cho bọn em, mặc dù em biết nó là một lời thỉnh cầu vô cùng ích kỷ nhưng xin anh hãy thành toàn cho bọn em. Em biết với khả năng hiện giờ của anh thì điều này là có thể, chính vì thế xin nhờ anh."
Nghe vậy Nezomu suy ngẫm một lúc lâu, nói thật thì hắn chẳng muốn làm điều này một chút nào cả, thế nhưng nếu không làm vậy Makomo và mọi người sẽ không được giải thoát, họ sẽ không được đầu thai và sống một cuộc sống mới, với tư cách là một người anh trai thì Nezomu không muốn Makomo chịu hoàn cảnh như vậy.
Thế là sau một lát Nezomu trầm giọng nói: "Được, anh đồng ý. Nhưng với một điều kiện cho anh ôm em một lát được không?"
"Vâng, không sao đâu anh." Nói xong Makomo tự đi đến phía Nezomu và ông lấy hắn, cái ôm này không hiểu vì sao trong lòng Nezomu lại thấy nặng nề đến thế, hắn ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ của nàng cảm giác như không muốn tách rời vậy.
Ở một bên Sabito cảm nhận được bầu không khí buồn buồn, thế là cậu ta cười lớn rồi nhảy xổ vào ôm cùng.
"Hahaha, Nezomu từ lúc nào mà cậu cứ như con gái thế hả, đàn ông lên."
Nghe vậy cả 3 cùng cười lớn, tuy nhiên có thể thấy được khoé mắt ai cũng tồn tại một chút nước mắt, một lúc sau Nezomu từ biệt Sabito và Makomo rồi tập hợp với Tanjirou để đi đến Fujikasaneyama nơi diễn ra buổi tuyển chọn cuối cùng.