Quay về với hiện tại.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bùng cùng cặp mắt xinh đẹp của Daki sắp khóc đến nơi, Nezomu đành phải nhịn cười lại, làm bộ vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Ừm, ta đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm đang phát ra từ cô, xin lỗi vì sự thất lễ ban nãy."
Nghe thấy Nezomu nói vậy, khuôn mặt Daki cuối cũng cũng hòa hoãn lại, chỉ thấy mặt nàng lại tỏ ra vẻ đắc ý cười lớn nói:
"Ha ha ha....Ngày tàn của nhà ngươi đến rồi, chấp nhận số phận làm đồ ăn của ta đi!!"
Nói rồi Daki ngay lập tức điều khiển những dải lụa sau lưng mình đan chúng vào nhau rồi cùng chém xuống 1 lúc, nhìn loạn như thế nhưng tuyệt nhiên không hề có kẽ hở để trốn thoát.
Đương nhiên đó chỉ là đối với người bình thường, còn Nezomu là ai?
Hắn là người nắm giữ sức mạnh vượt qua tầm hiểu biết của thế giới này, làm gì có chuyện một con quỷ có thể làm tổn thương đến hắn chứ, kể cả Muzan có đến Nezomu sẵn sàng chấp hắn ta đánh đến khi mỏi tay thì thôi.
Đơn giản cấp độ sức mạnh của cả hai không cùng một thứ nguyên.
Nên nhớ hiện tại cơ thể Nezomu có độ cứng rắn tương đương linh bảo cấp 9, chỉ có thần khí mới đủ khả năng gây sát thương lên cơ thể Nezomu mà thôi.
Chỉ thấy được Nezomu vẫn đứng im như trời trồng, ngón trỏ của hắn từ từ đưa lên quá đỉnh đầu chỉ tầm 1cm.
Nhìn thấy cảnh này trong lòng Daki vô cùng vui sướng như nở hoa, không ai ngoài nàng có thể rõ ràng hơn về độ sắc bén của những tấm lụa này, chém sắt như chém bùn là một cụm từ dùng để miêu tả cho độ sắc bén của chúng.
Thế nhưng,
Không đợi đến những tấm lụa này có thể chạm đến đầu ngón tay của Nezomu thì đã ngay lập tức bị cản lại bởi chính lớp hào quang linh năng vô hình được tỏa ra từ cơ thể hắn.
Nhìn thấy thế Nezomu tỏ vẻ tiếc nuối đáp: "Tiếc ghê, cố gắng thế chút nữa là có thể chạm được đến đầu ngón tay của ta rồi."
Nói rồi Nezomu làm vẻ thở dài hận không thể tiếp thêm sức mạnh cho Daki phá vỡ cái vòng linh năng đang thủ hộ mình.
Quả này còn cái nhục gì nhục hơn, Daki hận không thể lập tức chui đầu vào hố để không ai có thể nhìn thấy mình.
Máu dồn lên não, dù là thượng huyền có ngạo khí của bản thân nhưng mà Daki bây giờ đã hoàn toàn bỏ qua điều này, trong đầu nàng bây giờ chỉ có một suy nghĩ là đánh bại Nezomu và ăn thịt hắn cho hả cơn giận.
Chỉ thấy Daki liếc mắt nhìn xung quanh tìm kiếm những người dân thường hòng bắt làm con tin uy hiếp Nezomu.
Chỉ là...
"Ch...Chuyện gì thế này!!"
Không để ý thì thôi, chứ để ý thì ngay lập tức Daki sững sờ, khung cảnh xung quanh hoàn toàn khác lạ, nơi này không phải là nơi ban nãy nàng và Nezomu đánh nhau.
Tiếng cười lớn bất ngờ phát ra từ phía Nezomu, chỉ thấy hai tay hắn ôm bụng cười, đôi mắt híp lại nói:
"Ha ha ha giờ mới để ý à, trong lúc chiến đấu cô đã bị ta dịch chuyển đến nơi này để không ảnh hưởng đến dân thường quanh đây."
Nói rồi khuôn mặt Nezomu đột ngột nghiêm túc lại, khí chất của hắn hoàn toàn biến đổi nghiêng trời lệch đất, áp lực xung quanh hắn tỏa ra làm Daki không dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Daki có cảm giác mình đang đối mặt với Muzan vậy.
Không!!
"Áp lực này còn lớn hơn cả khi đối mặt với cả Muzan-sama!": Daki thầm nghĩ.
Thở từng ngụm khó nhọc Daki dương đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn về hướng Nezomu như thể đang hỏi:
"Tại sao một kẻ mạnh như ngươi lại làm vẻ cà phất cà phơ trêu chọc ta?"
"Gọi anh trai của cô ra đây, trình độ của cô không đáng để t phải dùng đến 0.000...1% sức mạnh đâu."
Giọng nói tràn ngập sự nghiêm túc của Nezomu như thể đang trần thuật một sự thật rằng, nếu Daki không kêu Gyutaro ra thì nàng có khi còn chẳng thể mơ đến chuyện chạm vào một sợi tóc của Nezomu chứ nói gì đến chuyện ăn thịt hắn.
Cảm nhận được sự lạnh lùng đến từ giọng nói của Nezomu, khuôn mặt Daki trắng bệch lại, con mắt bắt đầu đỏ hoe chỉ muốn khóc.
Trong lòng nàng giờ đây cảm thấy vô cùng tủi thân, rõ dàng nàng đã rất cố gắng rồi mà, thế nhưng cái tên trước mặt này mạnh đến mức phi thực tế, hắn ta còn chẳng coi nàng làm đối thủ nữa.
Nghĩ đến đây từng giọt nước mắt bắt đầu ứa ra, đôi môi hồng hào run run mấp máy:
"O...Onii-channnnn!!!! Hu hu hu....Hắn ta bắt nạt em!!"
Ngay lập tức sau lưng Daki dần chồi lên một cục u thịt, chỉ thấy nó ngày một lớn dần và hình thành một cơ thể có tai, mắt, mũi như người bình thường, chỉ là khuôn mặt có vết lám to đùng cùng thân thể phần eo gầy trơ xương.
Nói chung là cái tên này vô cùng dị hợm.
Vừa xuất hiện Gyutaro hoàn toàn bỏ qua Nezomu, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đầu Daki, bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, Gyutaro trấn an Daki:
"Đừng khóc, mày khóc làm xấu hết cái khuôn mặt xinh đẹp này rồi."
Nói rồi Gyutaro dùng bàn tay thô dáp của mình nhẹ nhàng xoa đi những giọt nước mắt đang chảy ra của Daki.
TIếp đó chỉ thấy Gyutaro quay ra nhìn Nezomu với ánh mắt lạnh nhạt, miệng hắn liên tục lẩm bẩm:
"Da của ngươi thật trắng, khuôn mặt ngươi thật đẹp, tóc cũng chắc chắn. Đâu như ta, da thì bị mẩn ngứa, khuôn mặt xấu xí không dám gặp người,..."
"Tại sao! Tại sao ông trời chỉ ưu ái mỗi ngươi!? Thật là ghen tị..."
"Ta...sẽ giết nhà ngươi rồi ăn thịt!"
Nói xong Gyutaro vung vẩy lưỡi liềm phóng ra từng đoạn huyết liêm vô cùng sắc bén lao thẳng về hướng Nezomu.
Thế nhưng, chỉ thấy Nezomu giơ ngón tay ra rồi vạch một đường xuống, ngay tức khắc một đường kiếm khí từ đầu ngón tay hắn phóng ra lao nhanh va chạm với mấy đường huyết liêm của Gyutaro.
Ngay tức khắc, những đường huyết liêm đó bị cắt đứt rồi hoàn toàn tan biến, trong khi đó khí thế của đường kiếm khí của Nezomu lại không giảm lao nhanh rồi cắt qua cơ thể Gyutaro một cách nhẹ nhàng như cắt miếng đậu phụ vậy.
Đường kiếm nhanh đến mức Gyutaro con không biết mình đã bị chém trúng, chỉ thấy khuôn mặt hắn ngơ ngác một hồi rồi từ từ bị nhuốm đỏ bởi màu máu.
Một nữa gương mặt Gyutaro hoàn toàn bị cắt đứt, nó trượt từ từ xuống, cái lúc mà một nửa gương mặt gần rơi thì Gyutaro mới định thần lại rồi tóm lấy nó và cố định lại để khôi phục.
Trong đầu Gyutaro hiện giờ chỉ có một suy nghĩ:
"Kẻ này quá mạnh, hắn ta hoàn toàn cách biệt với những tên Trụ cột mà ta từng gặp qua. Không có khả năng thắng được, chỉ có thế chạy thôi!!!"
Nghĩ đến đây Guytaro hoàn toàn bỏ qua lõng kiêu hành của bản thân mà quay đầu tóm lấy Daki rồi chạy trốn.
Không phải bản thân hắn sợ chết mà trái ngược lại.
Gyutaro tự thấy bản thân mình sống đủ rồi, điều mà hắn quan tâm duy nhất không phải tiền, không phải danh vọng và cũng không phải sắc đẹp của bản thân mà chính là đứa em gái đáng tự hào của mình.
Gyutaro có thể sẵn sàng bỏ bất kỳ thứ gì chỉ để Daki được sống, trong mắt hắn danh dự là gì?
Chẳng là cái thá gì cả, chắng đáng bằng một bữa ăn nghèo nàn nhất, trong cái phố đèn đỏ này, cái thứ không đáng giá tiền nhất chính là danh dự, là lòng tự trọng.
Ai ở chỗ này cũng thế mà thôi, có danh dự, lòng tự trọng thì đâu phải làm gái, có danh dự, tự trọng thì đâu có đi đến nơi này làm gì.
Xã hội này vốn thế, đâu phải chỗ nào cũng đẹp, cũng tuyệt vời như trong lời kể đâu, đã có mặt trái thì đương nhiên phải có mặt tối, nó là quy luật tự nhiên không thể loại trừ rồi.
Và tất nhiên Gyutaro đã thấm nhuần cái tư tưởng này từ hồi còn rất nhỏ rồi, hắn không muốn đứa em gái bé bỏng của mình phải chịu chung cảnh ngộ với bản thân.
Cả cuộc đời Gyutaro điều mà hắn cảm thấy tuyệt vọng nhất không phải bị bỏ rơi, cũng không phải lạnh, đói, mà chính là lúc mà Daki bị thiêu sống.
Hắn đã thề rằng dù bản thân mình có ra sao cũng được, chỉ cần Daki có thể sống là dù có làm ma quỷ hay thậm chí là bất kỳ thứ nào ghê rợn nhất Gyutaro cũng bằng lòng.
Và giờ đây, đứng trước tồn tại mà Gyutaro có thể chắc chắn được rằng bản thân không thể đánh lại, hắn lựa chọn chạy trốn.
Đương nhiên Gyutaro cũng không phải là đồ ngốc mà nghĩ chỉ với đòn vừa nãy mà xác định Nezomu mạnh hoàn toàn vượt xa bản thân.
Nên nhớ đòn ban nãy là Gyutaro tức giận vì Daki khóc cho nên nó cũng phải tương đương 80% sức mạnh của bản thân rồi.
Việc Nezomu có thể dễ dàng phá vỡ đòn đó cộng với cả chém đứt mặt mình nhanh đến mức bản thân không kịp nhận ra cũng đủ hiểu một phần nào đó về độ chênh lệch sức mạnh giữa Nezomu và hắn rồi.
Trong nguyên tác khi Gyutaro vừa xuất hiện hắn đã tấn công Âm trụ và làm hắn ta bị thương một chút.
Như đã biết, đã lên bậc Trụ mà Âm trụ còn không thể lập tức phản ứng và đón đỡ đòn này mà chỉ có thể né tránh lại còn làm bản thân bị thương thì Gyutaro hoàn toàn có thể chắc chắn bản thân mạnh hơn Âm trụ rồi.
Mà nói thật ra nếu không đi cùng nhóm nhân vật chính thì Âm trụ không phải cụt nữa đâu mà là đống xương khô mới đúng.
Cái đòn của Gyutato chỉ có 30% là ý định tấn công thôi, còn 70% còn lại chính là ý định thăm dò thực lực, sống qua mấy cái thập kỷ rồi Gyutaro làm gì còn ngây thơ đến mức gặp ai là chém đâu.
Guytaro không tiếc mạng mình nhưng lại tiếc mạng Daki, là một người anh trai đương nhiên hắn phải suy nghĩ đứng trên phương diện lợi ích của cả hai, đúng hơn là của Daki rồi.
Quay về hiện tại, quay người cõng Daki chạy trốn, Gyutaro mặc dù mới đi ra nhưng hắn cũng kịp xác định vị trí của bản thân mình ở đâu rồi.
Chỉ thấy Gyutaro cõng Daki chạy một mạch về hướng có rừng cây, đơn giản là vởi vì trong đấy địa hình hiểm trở cộng thêm nhiều cây cối, bụi dậm cho nên dễ dàng lẩn trốn, tẩu thoát.
Ý nghĩ đã vạch ra đơn giản là vậy, chỉ tiếc là đối thủ của cả hai không phải là một trụ cột nào khác mà lại chính là Nezomu.
Chỉ thấy đột nhiên Nezomu biến mất rồi đột ngột xuất hiện trước mặt Gyutaro một cách quỷ dị làm cho cả hai còn chưa kịp định thần phản ứng lại.
Hai tay Nezomu tóm chặt lấy đầu Gyutaro cố định đối diện trước mặt mình rồi trầm giọng nói:
"Gyutaro! Nhìn vào mắt của ta!"
Dứt lời ánh mắt Nezomu lóe lên ánh sáng màu xanh, nhìn thấy sắc xanh trên mắt Nezomu lập tức khuôn mặt Gyutaro và cả Daki ngẩn ra.
Nói thật Nezomu cũng hơi bất ngờ về độ ngờ nghệch của Daki, ai đâu gọi tên anh trai mà em gái cũng hóng, hậu quả là cả hai cùng dính ảo thuật của Nezomu.
Chán không buồn nói với anh em nhà này quá.