Nhìn hai anh em nhà này ngẩn người vì trúng ảo thuật, Nezomu băn khoăn suy nghĩ không biết làm cái gì cho nó vừa đặc biệt vừa bất ngờ, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một tia sáng.
"Nghĩ ra rồi, thử trò mới xem nào."
.....................................
Ánh sáng chiếu vào khung cửa sổ xua tan đi mùi hương ẩm mốc của ngôi nhà tồi tàn xuống cấp, nhìn từ ngoài vào khóc mà có thể tưởng tượng được đây chính là nơi con người ở.
Thế nhưng sự thật luôn đem đến điều bất ngờ, nơi này quả thật là nơi có người sống, không những thế xung quanh còn có những căn còn tồi tàn hơn gấp nhiều lần vẫn có người sống.
Trong nhà, bị ánh sáng chiếu vào mặt làm Daki không khỏi tỉnh ngủ, nhíu đôi mắt đẹp tựa thiên thần của mình lại, cái cảm giác này quả thật là quen thuộc, đã bao lâu rồi 1 năm, 10 năm, 20 năm.... Daki không biết nữa.
Mở mắt ra nhìn thấy ánh mặt trời Daki không khỏi giật thót tim, vội vàng cuống cuồng bật dậy, tìm chỗ bóng râm. Thế nhưng đột nhiên nàng lại cảm thấy bản thân không thể điều khiển được chính cơ thể của mình.
Được một giây sau Daki mới định thần lại, dựa vào tầm mắt nhìn xung quanh nàng thầm nghĩ: "Thật bẩn! Nhưng....sao lại quen thuộc quá."
Đột nhiên cái cơ thể này tự di chuyển, chỉ thấy nó không biết từ đâu móc ra cái gương rồi tìm chỗ ngồi xuống chải đầu.
Nhìn cái gương mặt ngây ngô trước mắt, trong lòng Daki không khỏi nổi sóng, cái cơ thể đẫy đà, quyến rũ của mình đâu, cái khuôn mặt xinh đẹp mị hoặc của mình đâu?
Thứ đang hiện trước mắt Daki lại là một cơ thể nhỏ nhắn cùng một khuôn mặt ngây thơi dễ thương của một đứa nhóc tỳ.
Đây chẳng phải là hình dáng của Daki lúc nhỏ hay sao!?
Chải đầu xong cơ thể Daki hay đúng hơn là Ume tự động chạy ra ngoài chơi, nhìn thấy bản thân càng lúc càng gần ánh sáng mặt trời, một lần nữa Daki vô thức muốn né tránh theo bản năng nhưng không được, bản thân nàng chỉ có thể chờ đợi cái cảm giác đau đớn vì bị mặt trời thiêu đốt truyền đến, nhưng không.
Ngoài cái cảm giác ấm áp của ánh nắng mơn trớn trên da ra thì chẳng còn gì cả.
Chỉ thấy, sau khi ra khỏi nhà chờ đợi Daki phía bên ngoài là một bầu trời trong xanh tươi sáng, khóe miệng nàng không biết từ lúc nào đã nở một nụ cười tươi rói.
Quá lâu rồi, lâu đến mức Daki đã quên mất hình dáng của mặt trời ra sao, khung cảnh ban ngày như thế nào.
Ume tung tăng nhảy múa để mặc đôi chân trần giẫm trên nền đất bẩn, nhìn thấy vậy Daki cũng không hề mảy may để tâm, tâm tình nàng hiện giờ đang tràn ngập điều vui sướng.
Chạy nhảy cùng đám bạn một hồi sau khi nhìn thấy chúng nó được bố mẹ gọi về không hiểu sao Daki cảm thấy tủi thân, chạnh lòng cô đơn.
Chỉ thấy Ume chạy một mạch về nhà vùi đầu vào chăn khóc lớn, vừa khóc Ume vừa gọi tên mẹ.
Cũng dễ hiểu thôi, một kẻ đã sống qua mấy thập kỷ như Daki còn thấy tủi thân thì nói gì đến Ume chỉ là một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi chơi cơ chứ.
Lạch cạch.
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh làm tiếng khóc nấc của Ume ngừng hẳn, ngóc đầu lên nhìn, trước mắt Ume và Daki là một thằng nhóc xấu xí lững thững bước vào với cái bộ dáng bất cần đời.
Nhìn thấy Ume khóc, thằng nhóc vội vàng chạy đến với ý định xoa nước mắt cho nàng, thế nhưng đột nhiên nó chợt nhận ra cái gì đó.
Chỉ thấy thằng nhóc chà thật mạnh bàn tay vào áo vài cái, sau khi kiểm tra lại xong nó mới dùng bàn tay sần sùi của mình vụng về xoa đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt non nớt của Ume.
Bằng một giọng khàn khàn khiến bất cứ nghe thấy đều phải rợn người, nó nói:
"Đừng khóc Ume, ai làm em khóc nói cho onii-chan, onii-chan nhất định sẽ cho hắn biến mất trên cõi đời này."
Lời nói tàn nhẫn khó mà tin được thốt ra từ một đứa nhóc chỉ có tầm 10 tuổi mà thôi, thế nhưng nếu không nhìn vào khuôn mặt xấu xí đó mà nhìn đôi mắt của thằng nhóc thì chắc chắn ai rồi cũng sẽ có lời giải đáp.
Đôi mắt đó đáng nhẽ ra không nên thuộc về một đứa trẻ 10 tuổi, cái đôi mắt của một kẻ không biết "sống" là gì, cái đôi mắt của kẻ điên loạn không sợ chết.
Nghe thấy âm thanh này Daki không cần nhìn cũng biết đó là Gyutaro, chờ đợi một hồi không nhận được câu trả lời của Ume, Gyutaro điên cuồng cầm đôi liềm gỉ của mình với ý định chạy ra ngoài tìm cái kẻ khốn nạn nào khiến em gái "báu vật" của mình phải khóc.
"Đợi đã!" Ume lớn tiếng ngăn cản.
"T...Ta....Em nhớ mẹ lắm, Onii-chan...."
Nhận được câu trả lời của Ume, Gyutaro không mảy may nghi ngờ về tính xác thực nào hết, bởi lẽ trong mắt hắn, Ume là điều tốt đẹp nhất mà ông trời ban cho hắn, Ume luôn đúng, chỉ cần ai bảo Ume sai thì chắc chắn Gyutaro sẽ làm thịt hắn.
Chỉ thấy Gyutaro nhẹ nhàng xoa đầu Ume và nói: "Không sao, anh sẽ luôn ở bên em mà, chỉ cần anh em chúng ta luôn ở cạnh nhau thì chúng ta là bất bại."
Câu nói này mặc dù Daki đã nghe rất nhiều lần rồi nhưng mà không hiểu sao lúc này lại cảm thấy thật sự rất là yên tâm.
"Đúng thế, chỉ cần chúng ta luôn ở cạnh nhau thì chúng ta là bất bại." Ume cười tươi nói.
Nghe thấy Ume nói vậy Gyutaro cũng cười theo, mặc dù đó chỉ là một nụ cười gượng gạo, bởi lẽ Gyutaro từ bé cho đến bây giờ có biết cười vui vẻ là gì đâu, suốt ngày phải vật lộn với dòng đời để sống thì làm gì có thời gian để vui vẻ cơ chứ.
Thứ làm Gyutaro thích thú nhất chỉ có em gái và món đồ chơi là cái liềm gỉ mà thôi.
Thời gian cứ thế vẫn trôi đi, mọi chuyện đều diễn ra đúng như ký ức thuở ấu thơ của Daki, từ lúc là một đứa nhóc cho đến khi trở thành một thiếu nữ khiến biết bao kẻ thèm muốn được làm quen dù cho chỉ cần cái mỉm cười của giai nhân thì có táng gia bại sản cũng là chuyện nhỏ.
Dù không được sử dụng cơ thể nhưng ở một bên Daki vẫn cảm thấy tự hào, mị lực của nàng quả thật là thiên hạ vô song mà.
Chỉ là trong lòng Daki vẫn còn lo lắng, thời gian trôi đi càng nhanh thì cái ngày đó rồi cũng sẽ càng đến gần, cái ngày mà nàng không muốn nhớ lại nhất, ngày mà bản thân bị thiêu sống!
Cái cảm giác này quả thật bất cứ ai cũng không muốn trải qua, nhất là một đứa nhóc 13 tuổi, nó đau lắm, nóng lắm, rát lắm, nhưng đáng sợ hơn là cái ánh mắt của cái tên Samurai cùng bà già quản lý.
Một ánh mắt lạnh lùng của nhưng con thú vật chứ không phải con người nữa rồi, bởi lẽ làm gì có người nào có thể nhẫn tâm đến mức thiêu sống một đứa nhóc chứ.
Đúng là bản thân Daki làm sai trước nhưng mà lỗi của nàng chưa đến mức khiến bản thân phải bị thiêu đốt trong cái hố nhỏ ngoài trời đông buốt giá.
Phải chăng cũng vì thế mà không chỉ Daki mà cả Gyutaro khi nhìn thấy hiện trạng của em gái mình đều chấp nhận thành quỷ, vì bọn họ rất hận con người!
Không!!
Đúng hơn là hận cái bản chất xã hội lạnh lẽo, vô cảm này!
Có thể thấy được Daki bị thiêu sống như thế là chuyện không hề nhỏ, thế nhưng mà làm gì có ai can ngăn không?
Không có!
Tại sao?
Đơn giản vì họ sợ, sợ phiền phức khi giúp Daki, sợ tên Samurai kia, trong cái xã hội thuở ấy, việc một Samurai lấy người thường ra thử kiếm là điều bình thường, nhỡ ra giúp không may dính vào nhẹ thì phiền phức còn nặng ý, mất mạng như chơi.
Chính vì thế dù có người nhìn thấy thì cũng lờ đi hoặc giả vờ như chưa từng nhìn thấy cảnh này thôi, trong suy nghĩ của họ kiểu cùng lắm thì cũng chết một con nhóc có chút tư sắc, ừ thì đẹp tuyệt trần.
Thế nhưng nếu mà dây dưa việc này mà khiến bản thân phải mất mạng thì quả thật là ngu ngốc.
Chính vì cái suy nghĩ vô cảm của người đời như vậy cho nên mới góp phần sinh ra hai con quỷ coi mạng người như cỏ rác mang tên Gyutaro và Daki.
Ngày đó cuối cùng cũng đến, đang ngồi trong phòng và tập luyện những gì bản thân được dạy, đột nhiên cửa phòng Ume bị mở ra.
Bước vào là một người đàn ông trưởng thành, điểm đặc biệt là đôi mắt của hắn ta rất sắc bén, có vẻ như là người luyện kiếm lâu năm.
Đấy là chỉ đánh giá về đôi mắt của hắn ta thôi, khuôn mặt hắn thì hoàn toàn ngược lại, nhìn trông vừa hèn mọn vừa tà dâm.
Nhìn thấy người này khiến Ume cảm thấy hơi sợ sệt cùng lạ lẫm, thế nhưng Daki lại khác, nếu ai đó có thể nhìn được gương mặt nàng lúc này thì chắc chắn có thể thấy được đôi mắt nàng tràn ngập ngọn lửa hận thù.
Chính kẻ này đã trực tiếp đẩy anh em bọn họ vào bước đường cùng, kẻ hèn mọn này mang danh Samurai nhưng lại đi đánh nén thằng nhóc con mười mấy tuổi mà không thấy nhục.
Hèn mọn thay, dơ bẩn thay cho cái danh xưng Samurai.
Vừa bước vào nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Ume khiến đôi mắt của hắn sáng dực, trên gương mặt để lộ ra một nụ cười hèn mọn.
"Ta đã thuê trọn em trong hôm nay rồi, ngoan ngoãn rồi ta thưởng cho."
Nói xong không đợi Ume phản ứng lại, hắn ta dùng đôi tay thô bỉ của mình sờ nắn lên đôi vay gầy thon của Ume.
Ngay tức khắc một luồng khí lạnh làm Ume nổi cả da gà lên, đôi mắt sợ hãi hoảng loạn của nàng chỉ biết nhìn chằm chằm cái tên Samurai trước mặt, cơ thể nhỏ nhắn cố gắng tránh thoát khỏi bàn tay hắn.
Thế nhưng điều này có vẻ càng làm cái tên biến thái kia hưng phấn thêm, chỉ thấy hắn ta kéo phăng cái cổ áo Ume ra làm để lộ bờ vai trắng nõn không tỳ vết.
Quá sợ hãi Ume phản kháng càng kịch liệt, cuối cùng cũng thoát khỏi ma trảo của tên Samurai, vội vàng kéo vạt áo mình lại, rồi lui thật nhanh vào góc tường như tìm kiếm chỗ dựa nương thân, đôi mắt Ume bắt đầu ngần lệ, đôi môi hồng run rẩy gọi Gyutaro:
"Onii-chan....Onii-chan.... Hu hu....Ume sợ lắm, mau về với Ume đi....."
Nhìn trông Ume hiện giờ vô cùng đáng thương khiến bất cứ ai nhìn cũng đau lòng muốn dỗ dành nàng.
Thế nhưng...
Cái tên Samurai kia có vẻ không còn trong phạm trù loài người nữa rồi, hắn ta không những không hối lỗi vì hành vi của mình mà còn đưa cái bản tay bẩn thỉu lên mũi rồi hít hà với gương mặt phê pha tởm lợm.
"Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng mà...."
Vừa nói hắn vừa nở nụ cười dâm dục tiến về phía Ume, điều này càng làm bản thân Ume sợ hãi thêm, thân thể bé bỏng sợ đến mức run như cầy sấy, cố gắng thu mình lại như thể muốn dán luôn lên bức tường vậy.
Ở một bên Daki chung tầm mắt với Ume nên hoàn toàn có thể nhìn thấy được hết tình cảnh trước mắt, ký ức không muốn nhớ đến một lần nữa lại bị khơi mào.
Daki hận! Thật sự rất hận cái tên biến thái này.
Nếu Daki có thể chạm được vào hắn ta thì chắc chắn cái chết mà hắn phải đối mặt không phải là cắt cổ, cũng không phải moi tim, không phải cái phương pháp nào một phát chết luôn mà điều Daki muốn là hành hạ hắn ta cho đến chết mới thôi.
Daki muốn rút gân, lột da, ăn gan, uống mật kẻ trước mắt nhưng lại không thể, nàng ngoài chỉ có thể hỏi thăm ông bà tổ tiên của hắn ta ra thì không còn có thể làm điều gì khác, chưa bao giờ Daki lại cảm thấy bất lực như bây giờ.
Nhìn cảnh tên Samurai từ từ từng bước đến, khóe miệng vẫn là nụ cười thô bỉ đang kinh tởm, hắn ta giờ đây tựa như con thú săn mồi đang vờn quanh trêu chọc về sự bất lực của con mồi là Ume vậy.
Lại gần Ume xong thì cái tên này hình như cũng đã tiêu hao đi sự kiên nhẫn của bản thân, hắn bây giờ muốn tận hưởng con mồi của mình rồi.
Chỉ thấy hắn ta tóm lấy cánh tay non mềm của Ume làm nó đỏ bừng, Ume chỉ có thể dãy dụa cùng kêu lên đau đớn mà không thể làm gì được nữa, cách biệt về sức mạnh của cả hai tựa như voi với kiến vậy.
Tại sao lại là kiến? Câu trả lời là có những trường hợp con voi to lớn, mạnh mẽ như thế còn phải sợ loài kiến bé nhỏ, và tất nhiên nó cũng đúng một phần nào đó trong trường hợp này.
Phập...!!!
"A a a....!!!!!!" Tên Samurai hét lên trong đau đớn.
Tiếng hét thảm thiết của hắn làm mụ già quản lý từ bên ngoài còn nghe thấy, nó làm mụ ta sợ hãi vội vàng chạy vào trong để xem tình hình.
Vừa bước vào khung cảnh trước mắt làm mụ ta sợ hãi đến trắng mặt, ngay phía trước là một thiếu nữ với khuôn mặt sợ hãi cùng đôi bàn tay bị nhuốm đỏ bởi máu tươi, bên cạnh đó là cái vị khách "sộp" đang nằm lăn lộn không ngừng, miệng kêu oai oái trong vô cùng đau đớn.
Chỉ thấy một tay hắn khum lại vừa là để cố định cây châm vừa là để che chắn vết thương theo bản năng, máu tươi từ những kẽ tay gỉ ra thấm ướt cánh tay cùng với cả ống tay áo hắn.
Kiểu này không xử lý hẳn hoi là cái nhà thổ này chuẩn bị dẹp đi là vừa.
Ngay lập tức mụ ta lật đật chạy vào với ý định đỡ tên Samurai dậy, thế nhưng ngay khi vừa được đỡ dậy, tên Samurai ngay lập tức quay ra vả một cái đốp phát vào gương mặt già khú khụ mà chát hàng tấn ki-lô-gam phấn của mụ.
"Mắt của ta...!! A a a!! Giờ này ngươi mới vào là thế nào!"
Nói xong hắn ta lại quay ra phía Ume nói tiếp: " Con điếm này! Chuyện này chưa xong đâu!!"
Dứt lời hắn ta mới cùng mụ già đi tìm người kiểm tra vết thương, thế nhưng nhìn sơ qua cũng đủ thấy con mắt này của hắn coi như là bỏ.
Hai bọn hắn vừa ra khỏi phòng được vài bước là mấy tên hầu của nhà thổ lao vào bắt trói Ume đợi tên Samurai về sử lý.
Toàn quá trình Ume không hề phản kháng lại, bởi lẽ nàng còn đang sợ hãi vì chuyện ban nãy, chỉ là sâu trong đó là sự kinh tởm đối với chủ nhân của cái thứ chất lỏng màu đỏ đang dính trên tay mình tựa như rác rưởi vậy.