Bỗng nhiên!
Vù..!!
Một tiếng gió thổi đến, kèm theo đó là một bóng đen lướt qua, chỉ trong một giây ngắn ngủi bé gái trên tay Daki đã biến mất.
Ngay khi Daki định thần lại thì một giọng nói tràn ngập từ tính vang lên: "Em không sao chứ?"
Chỉ thấy ngay trước mắt nàng là một thiếu niên đang dùng ánh mắt ân cần hỏi thăm bé gái trong vòng tay của mình.
Nhẹ nhàng lau đi dòng máu đỏ trên vành tai, Nezomu vạch ra một kẽ hở không gian nhỏ rồi móc ra một viên đan dược, bóp một cái nghiền viên thuốc thành bột mịn, Nezomu rắc lên miệng vết thương.
Như một phép màu thần kỳ, chỗ vết thương rách ra đang liền lại nhanh chóng, trong lồng ngực Nezomu, bé gái chỉ cảm thấy tai mình ngứa ngứa một chút ngoài ra cũng chẳng còn cảm thấy gì cả.
"Ngươi là kẻ nào!!?" Cái món "đồ chơi" giải trí của Daki đột nhiên bị cướp đi làm bản thân nàng không khỏi tức giận gằn giọng hỏi.
Thế nhưng thanh niên phía đối diện không đạp lại mà từ từ đặt cô bé xuống, nhẹ giọng nói: "Ra chỗ khác đi nhóc, nơi này nguy hiểm lắm đó."
Nói xong Nezomu nhẹ xoa đầu nàng rồi lắc lắc tay ra dấu tạm biệt.
"Ta đang đùa với ngươi à..!!!"
Bùm...!!!
Một tiếng động lớn vang lên, chỉ thấy sau lưng Daki là mấy dải lụa đang đâm thẳng về một phía làm khói bụi bay mịt mù.
Tốc độ của chúng nhanh đến mức mắt thường chỉ có thể kịp nhìn thấy những tàn ảnh mà thôi.
Tưởng như mấy tấm lụa đó đâm vào cơ thể Nezomu nhưng không!
Ngay khi khói bụi tan đi chỉ để lại một vùng sàn nhà bị sụp xuống mà không hề có thân ảnh Nezomu hay một chút máu tươi nào cả.
Bản thân Daki ngay khi biết được mình đã không đánh trúng thì lập tức thu hồi mấy tấm lụa lại thồi để chúng lơ lửng sau lưng mình, hai con ngươi của nàng thì liên tục ngó xung quanh tìm kiếm thân ảnh Nezomu.
Thế nhưng có vẻ như Daki đã đánh giá thấp tốc độ của Nezomu rồi.
"Cô đang tìm kiếm cái gì thế? Tôi à?"
!!!?
Vụt....Bùm!!!
Một giọng nói vang lên ngay sau tai Daki, trái tim nàng giật thót một cái, ngay tức khắc Daki vung mạnh dải lụa sau lưng mình chém ngay cái vị trí mà âm thanh phát ra.
Thế nhưng hiển nhiên là Daki không thể đánh trúng Nezomu được rồi, thậm trí bản thân nàng còn chẳng thể nhìn thấy được thân ảnh hắn nữa là nói gì đến chuyện đánh trúng.
Chưa để Daki phẩn ứng lại, giọng nói đó lại đột ngột phát ra phía sau Daki, hơi nóng từ miệng Nezomu phả ra tai Daki làm khuôn mặt tức giận ấy không khỏi ửng hồng.
"Sao lại cáu kỉnh thế, cười lên nào."
Daki cứ tấn công chỗ nào thì y như rằng lại đánh hụt, phía sau gáy nàng lại một lần nữa truyền đến âm thanh chọc tức, không những thế cái tên này lại toàn chọn những vị trí "yếu hiểm" để tấn công bằng cách thổi hơi nóng làm Daki vừa nhột vừa tức giận mà không làm được gì cả.
Cảm giác như Daki là con chuột nhắt bé nhỏ đang bị con mèo vờn quanh trêu chọc mà không hề có sức phản kháng, ngoài tức giận ra thì Daki cũng chẳng thể phản kháng được.
Rõ dàng Daki đã sử dụng mọi cách, kể cả kém loạn khắp nơi bằng tốc độ nhanh nhất chỉ để hòng làm tổn thương Nezomu dù chỉ là một chút, thế nhưng hơi thở ấm nóng ấy vẫn luôn thường trực phả vào tai nàng, vào gáy nàng.
Được độ tầm 15 phút, Daki bỗng nhiên không tấn công Nezomu nữa mà khuỵu xuống khóc lớn:
"A a a....hu hu... Ngươi sẽ phải trả giá.....hức...hức....trả giá cho những hành động này...hức....hức...."
nghe vậy Nezomu chợt thoáng hiện ra sau gáy nàng thổi một hơi rồi cười khẽ đáp: "Ây da sợ quá....sợ quá....phải làm ngụm coca thêm cốc bỏng cho đỡ sợ mới được."
Nhìn cảnh này làm gì có ai có thể liên tưởng đến đây là một con quỷ đã từng ăn không biết bao nhiêu mạng sống cơ chứ, nếu bỏ qua khung cảnh hoang tàn bị tàn phá bởi Daki ra thì chắc chắn người ta sẽ chỉ có thể liên tưởng đây là một thiếu nữ bị trêu tức đến phát khóc mà thôi.
Sau khi đưa ra câu đe dọa như biết bao nhân vật phản diện khác xong, Daki khẽ điều động thu hồi lại những tấm lụa được giăng khắp thành phố.
"Ngươi cứ chờ đi....hức...hức....rồi ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận!!...hức hức...hu hu...."
Thế nhưng.....
5 phút....
10 phút....
15 phút....
Rồi đến tận nửa tiếng sau.....
Ngoài tiếng gió thổi cỏ lay cùng tiếng kêu của một vài con quạ bay ngang qua ra thì chẳng còn cái gì cả.
Phụt...! Ha ha ha.....Khụ khụ.....
Nghe thấy tiếng cười cùng tiếng ho khan của Nezomu khiến khuôn mặt Daki không khỏi ửng hồng vì xấu hổ, một con quỷ sống qua hàng thập kỷ như nàng cũng chẳng thể nào mặt dày đến mức có thể chịu nổi cái "quê" này cả.
"Cười gì mà cười, không cho phép cười!!" Daki tức giận quát lớn, thế nhưng có vẻ lời nói của nàng chẳng có tý trọng lượng nào cả.
Nhìn khuôn mặt Nezomu vẫn cái kiểu trêu tức cộng thêm nhếch mép cười như kiểu đang nói thẳng trước mặt Daki:
"Đâu, đâu rồi, cái để làm ta phải hối hận đâu. Đồ nhắm ăn hết cả rồi mà mãi chẳng thấy, chán thật sự."
Thấy thế sống mũi Daki không khỏi cay cay, khóe mắt nàng lại bắt đầu ngưng tụ những giọt nước mắt nóng hổi chực chờ tuôn rơi.
May mắn thay, ngay khi Daki sắp sửa "phun trào" thì từ đằng xa phất phơ bay đến một miếng rẻ rách.
À không!!
Bay đến một tấm lụa bị rách tả tơi mới đúng.
Nhìn thấy tấm lụa bay đến, tuy vẻ ngoài không được ưa nhìn cho lắm nhưng mà dẫu sao nó cũng đến giúp Daki phá tan cái quẫn cảnh này.
"Ha ha ha....Ngày tàn của ngươi đã đến rồi tên khốn khiếp, ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh vì cái tội làm ta tức giận!!"
Không hiểu sao trong mắt Daki thì cái tấm lạu rách này lại phát ra cái ánh hào quang tựa như món quà quý giá trời ban cho, túm lấy nó, dung nhập vào cơ thể.
Mái tóc Daki từ màu đen dần biến thành màu trắng,.......hết rồi....
Đúng vậy, ngoài thay đổi màu tóc ra thì nó chẳng còn làm được gì cả, giờ đây khuôn mặt Daki kiểu "Ủa...ủa....Đây là đâu?? Mình là ai??"
Giờ đây nhìn Daki chẳng khác nào quả bóng bị xì hơi cả.
Thấy cảnh này Nezomu không nhịn được mà phụt cười: "Phụt...! Ha ha ha.....Ra đây là thứ khiến ta phải khiếp sợ à? Ha ha ha....Sợ quá đi thôi...!!"
..................
Thời gian quay về nửa tiếng trước.
Sau khi nhận được nhiệm vụ mà Nezomu giao cho, Kanao cùng Nezuko tức tốc di chuyển đến vị trí đã chỉ định.
Đến nơi, xung quanh vô cùng bình thường, những căn nhà gần đó cũng chẳng có dấu hiệu bất thường, nhưng mà không hiểu sao trên cái màn hình mà Nezomu cho vẫn chỉ định vị trí này chính là nơi mà Daki cất dấu những người mà nàng bắt được.
Đang khi Kanao không biết làm thế nào thì tự nhiên mặt đất rung động rồi bất ngờ chồi lên một con chuột chũi bằng kim loại kỳ lạ làm Kanao vô cùng bất ngờ.
Nhìn hình thù của nó khiến Kanao hơi nghi hoặc, thông thường làm gì có con chuột chũi nào mà to bằng người như này cơ chứ.
Không đợi Kanao phản ứng lại thì đột nhiên một chùm sáng phát ra từ mắt con chuột chũi quét từ đầu đến chân nàng, tiếp đó con chuột chũi lại phát ra một giọng nói máy móc.
"Xin chào tiểu thư Kanao, theo lệnh chủ nhân tôi đã tìm thấy nơi mà các con tin bị bắt giữ, xin ngài đừng phản kháng đi theo tôi."
Nói rồi hai cánh tay máy móc của nó bỗng dài ra hợp thành một cái cầu thang, cơ thể chồi hoàn toàn lên mặt đất rồi mở toang ra để lộ không gian bên trong con chuột chũi, tưởng chừng trong đó bé tý nhưng hóa ra lại rộng đến mức có thể chứa được tận 5 người thoải mái.
Thấy vậy, tuy hơi lạ lẫm nhưng Kanao vẫn dắt tay Nezuko đi vào trong con chuột chũi, bởi nàng biết cái thứ kỳ lạ này chỉ có thể là của Nezomu mà thôi, từ lúc tiếp xúc với Nezomu đến giờ nói không ngoa Kanao đã quá quen với việc này đến mức cảm tưởng như trên thế giới này còn ít thứ khiến nàng phải bất ngờ.
Vào bên trong xong, cơ thể con chuột chũi cũng dần khép lại, bậc thang cũng lại quay về làm hai cánh tay.
Trước mắt Kanao là một màn hình hiển thị khung cảnh bên ngoài, không đợi Kanao điều chỉnh thêm gì, chỉ thấy màn hình đã hiện lên vị trí cùng thông số sức khỏe của những người bị hại.
Đợi cho Kanao cùng Nezuko ổn định vị trí xong xuôi, cơ thể con chuột chũi run lên một cái rồi từ từ chui xuống lòng đất, dù bên ngoài có rung lắc như thế nào nhưng tuyệt nhiên bên trong lại không hề bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.
Kanao hiện giờ còn đang làm ngụm coca lạnh cho đỡ khát đây này, có thể thấy được cái thứ đồ mà Nezomu tạo ra tốt đến nhường nào.
Tầm 10 phút sau, nhóm Kanao đã di chuyển đến vị trí của các cô gái bị Daki bắt giữ làm "lương thực dự trữ".
Chỉ thấy trên màn hình hiện ra câu hỏi "Có chuyển sang chế độ chiến đấu hay không?" phía dưới phần câu hỏi cũng đưa ra hai đáp án "Có" và "Không".
Tò mò, Kanao nhấn vào phương án "Có".
Vừa chọn xong cơ thể con chuột chũi máy này mở ra rồi để Kanao cùng Nezuko ra ngoài, tiếp đó ngay lập tức, hình dáng bên ngoài con chuột chũi hoàn toàn biến đổi.
Chỉ thấy nó to lớn thêm gấp mấy lần, những cánh tay, bàn chân, khớp nối như phần khuỷu tay hoặc đầu gối thay vì ban đầu có hình dáng đặc chưng của loài chuột chũi thì giờ đây lại chuyển đổi thành hình dáng của con người.
Phần đầu đâu còn vẻ ngoài ngơ ngơ nữa mà thay vào đó là một diện mạo tràn ngập hơi thở của sự hầm hố, cơ bắp, đặc trưng của chủng loại Robot chiến đấu như trong biết bao anime khác.
Biến hóa xong, nó đưa ánh mắt nhìn về phía Kanao như thể đang đợi chờ hiệu lệnh của nàng. Thấy thế Kanao chỉ tay về phía những cô gái bị nhốt trong những giải lụa được giăng khắp hang và nói:
"Đi giải cứu các cô ấy đi."
Nghe Kanao nói vậy, phần tai cùng mắt con robot sáng rực lên , tiếp đó lòng bàn tay nó thụt lại và được thay thế bằng một thanh gươm laser sáng loáng.
Chỉ nó bay về phía đám lụa, tay kiếm chém không ngừng, vết cắt tinh chuẩn, nhanh, gọn, lẹ, không làm bất kỳ một ai bị thương.
À không!
Có một người bị thương, đúng hơn là phần ý thức được phân ra của Daki trong đám dải lụa này bị kiếm của robot chém thương.
"Á á á.....Tiếng kêu đau đớn phát ra một cách thảm thiết, cái thứ âm thanh này không phải phát ra từ người hay bất kỳ ai khác mà lại phát ra từ một dải lụa có hình dạng kỳ lạ.
Điểm kỳ lạ ở đây là có một khuôn mặt được hiện lên trên một bên mặt của tấm lụa.
Đúng vậy!
Chính là một khuôn mặt hiện lên trên tấm lụa, không những thế khuôn mặt này lại có biểu cảm giận dữ y hệt như con người, mà không phải một biểu cảm ngờ nghệch vô hồn.
Chỉ thấy nó phi thẳng về phía robot chuột chũi dạng chiến đấu bằng một tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó lòng mà thấy rõ được.
Thấy cái khối kim loại trước mặt vẫn không di chuyển hay bất kỳ ý định tránh né nào, tấm lụa trong lòng cười lạnh:
"Thân thể này của ta có thể dễ dàng cắt đứt kim loại một cách dễ dàng, cái đống sắt vụn trước mắt chờ thành đám phế liệu đi!!"
Nghĩ vậy, Thân thể tấm lụa lại tăng tốc thêm.
Bụp.....!!!
Bất ngờ một âm thanh va đập nặng nề vang lên, thay vì cắt đứt cánh tay máy móc đó thì tấm lụa bị chặn lại.
Không!!
Đúng hơn là nó không thể xuyên qua lớp lá chắn năng lượng của cái thứ mà nó coi là đống sắt vụn trước mặt, không những thế lực phản chấn còn khiến nó choáng váng đôi chút.
Thế nhưng trong chiến đấu, dù chỉ không chú ý 1 giây thôi cũng đủ để khiến con người ta phải bỏ mạng rồi.
Nói không ngoa, ngay tức khắc thanh kiếm laser vung lên, thân thể tấm lụa bị chẻ làm đôi rồi bị sức nóng thiêu cháy trong một tích tắc, thậm chí tấm vải đó còn chẳng thế kêu lên dù chỉ một từ.
Thay vì một mùi hương khét lẹt của vải cháy xém thì lại là một mùi của xác thịt thiêu cháy, mùi hương ngai ngái khó chịu làm Kanao đứng gần không khỏi nhíu mày lại, khuôn mặt Nezuko tỏ vẻ khó chịu, miệng thì bập bẹ kêu "Eo...eo" và dùng hai tay che cái mũi nhỏ của mình.
Trí năng robot ngay tức thì liền phản ứng lại, chỉ thấy nó móc ra một viên cầu có khả năng tạo một vùng không gian lọc khí rồi để xuống đất.
Một ánh sáng xanh phát ra từ quả cầu, lấy bản thân nó làm trung tâm, ánh sáng từ nó tỏa ra bao bọc một vùng không gian, lập tức Kanao không còn ngửi thấy cái mùi hương khó chịu đó nữa.
Móc cái ghế từ trong chiếc nhẫn mà Nezomu đưa cho, Kanao kéo Nezuko ngồi cùng với mình, trong lòng thầm nghĩ:
"Xem ra không cần mình phải ra tay rồi."
Nghĩ là thế nhưng Kanao vẫn để cho robot đưa những cô gái được cứu đến chỗ nàng để tiện kiểm tra luôn một thể.