Chương 117: Lời hứa với Shinobu

Đột nhiên!

Một tiếng nổ nhỏ phát ra, khói trắng bay mù mịt, thế nhưng, kỳ lạ thay làn khói này lại không khiến người hít vào ho sặc sụa mà lại khiến người ta một cảm giác khoan khoái, thanh tịnh.

Từ trong đám khói bỗng nhiên xuất hiện một ông lão có bộ râu dài cùng mái tóc bạc trắng như cước, trên thân mặc bộ quần áo màu trắng, tay thì cầm cái phất trần cũng cùng màu trắng nốt.

"Tại sao con khóc?" Ông lão cất tiếng hỏi thăm bằng một giọng điệu ôn hòa, ấm áp.

Nhìn ông lão trước mặt Shinobu ngước đôi mắt rưng rưng của mình lên nhìn một cái rồi đáp:

"Tại sao ông lại ở đây? Nguy hiểm lắm tìm chỗ trốn đi, hiện giờ bọn tôi đang chiến đấu với bọn quỷ ăn thịt người rất nguy hiểm!!"

Thế nhưng đáp lại Shinobu lại là một điệu cười ôn hòa cùng một giọng nói ấm áp tràn ngập sự bao dung:

"Không sao đâu cô bé, ta đây cũng đâu có bảo mình là người bình thường đâu. Nếu không tin con có thể nhìn xung quanh xem."

Nói xong ông ta lại dùng tay vuốt vuốt chùm râu dài của mình vài cái.

Nghe thấy thế Shinobu nhìn xung quanh xem thì đập vào mắt nàng là cảnh Mitsuri cùng Daki đang bị đứng yên trên không trung.

Không!

Đúng hơn là thờ gian xung quanh đã bị ngưng đọng lại, bởi lẽ chiếc lá bị gió cuốn vẫn không hề chuyển động mà vẫn giữ nguyên vị trí trên không trung.

Biết mình gặp được tồn tại vượt qua tầm hiểu biết của nhân loại Shinobu vội vàng rút kiếm ra rồi thủ thế che chắn trước thân thể đang hấp hối của Nezomu.

Dù sao trong tiềm thức của nàng thì mấy thứ không phải nhân loại thì thường không mấy tốt đẹp là gì, tiêu biểu là bọn quỷ do Muzan tạo thành.

Thấy thế ông lão không hề tức giận hay ra vẻ gì cả, chỉ thấy vẫn khuôn mặt phúc hậu cùng điệu cười ôn hòa, ông lão nói:

"Đừng sợ, ta là Bụt hay con còn có thể gọi là Tiên ông."

Không đợi Shinobu đáp lại, ông lão nói tiếp:

"Con cũng nhìn thấy khả năng của ta rồi đấy, hiện giờ ta sẽ cho con một điều ước. Chỉ là thứ con phải đánh đổi là mạng sống của chính bản thân mình, liệu con có chấp nhận điều này không?"

Nghe đến đây, Shinobu cũng không nghĩ được cái gì cả, mà có nghĩ thì nàng cũng chẳng biết làm thế nào trước tình huống này cả.

Trong đầu Shinobu hiện giờ đã vô cùng hỗn loạn, cảm xúc ngổn ngang loạn tùng phèo hết lên.

Nếu cái đầu Shinobu là một cỗ máy thì bên trong cỗ máy này hiện giờ linh kiện, bánh răng đã bắn văng tung tóe, bốc khói sắp nổ rồi.

Ngay lập tức, như vớ được cọng rơm cứu mạng, Shinobu vội vàng nói với một giọng run rẩy như sắp khóc:

"Làm ơn...làm ơn hãy cứu anh ấy!! Xin ông hãy cứu Nezomu! Ông muốn cái gì cũng được, linh hồn của tôi cũng được, mạng sống của tôi cũng được, chỉ xin ông hãy cứu lấy anh ấy đi!!"

Nói rồi Shinobu nhẹ nhàng vuốt ve lấy khuôn mặt của Nezomu, hiện giờ mặt Nezomu dính đầy cát bụi, máu me bẩn thỉu nhưng Shinobu vẫn không hề kinh tởm hay nhăn mặt khó chịu.

"Xin lỗi anh...Nezomu. Có lẽ em chỉ đi cùng Nezomu đến đây thôi, hy vọng anh hãy đối xử tốt với Mitsuri, Kanao và Nezuko. Thực ra em biết chuyện của Nezomu và mọi người rồi, chỉ là không muốn nói thôi."

"Nezomu coi thường một người làm bác sĩ lâu năm như em rồi đấy, lần trước chỉ nhìn một mắt là có thể biết được ngay Kanao đã mất lần đầu rồi."

"Quả thật thì lúc ấy em thấy hơi khó chịu đôi chút....Ha ha....giờ thì e hiểu rồi, hóa ra đấy được gọi là ghen....."

Nói đến đây Shinobu không kịp kìm được dòng nước mắt, từng giọt nước tuôn ra nhỏ từng giọt xuống khuôn mặt Nezomu, nhìn nó long lanh như những viên ngọc trai vậy.

Vội vàng lau đi những dòng nước mắt, Shinobu cố mỉm cười thật tươi trước mặt Nezomu, nói:

"Ara ~ Cát đâu ra mà lắm thế không biết nữa, Nezomu-san phải cẩn thận không bị cát bay vào mắt đó nha ~"

Tuy cố gắng không để bản thân chật vật trước mắt Nezomu, cố gắng để bản thân không phải trông như con ngốc sau lần cuối được ở bên Nezomu nhưng mà không hiểu sao dòng nước mắt này vẫn không thể kiềm chế được.

"Gặp được Nezomu và được yêu Nezomu là điều em cảm thấy vô cùng hạnh phúc....giờ đây được hy sinh để cứu Nezomu thì em cũng thấy mãn nguyện rồi."

Nói rồi Shinobu đặt môi thơm lên môi Nezomu và hôn nhẹ hắn một cái rồi vội vàng quay lưng về phía hắn hét lớn:

"Làm đi tiên ông!! Xin ông hãy lấy mạng sống này để cứu Nezomu giúp con với!!...Làm ơn...."

Nói xong hai mắt Shinobu nhắm tịt lại chờ đợi cảm giác tử vong bao phủ mình, chỉ là...

Ngay khi ông lão dùng sinh mệnh lực từ cơ thể Shinobu để cứu chữa Nezomu thì bỗng nhiên một tiếng hô lớn vang lên:

"Dừng lại!!!"

Tiếng kêu phát ra ngay tại vị trí Nezomu đang nằm, nếu không phải ma quỷ thì chỉ có thể là Nezomu là người đã phát ra âm thanh đó mà thôi.

Cái tiếng kêu tuy còn suy nhước, yếu ớt nhưng lại tràn ngập kiên nghị, nghiêm túc.

Chỉ thấy Nezomu chống đỡ thân thể mình cố gắng ngồi dậy, nói:

"Việc bảo vệ em là nghĩa vụ của tôi, còn việc em bảo vệ tôi á, làm gì có chuyện đấy, về nhà tắm rửa trùm chăn đợi tôi đi. Bởi lẽ, tôi sẽ không bao giờ chết, vì nếu chết thì làm gì có ai có đủ khả năng là người bảo vệ em chứ."

Nói rồi Nezomu kéo Shinobu vào lồng ngực mình và ôm chầm lấy thân ảnh bé nhỏ này, giờ đây, khuôn mặt hắn, thân thể hắn hoàn toàn sạch sẽ, không còn một chút bẩn thỉu, chật vật như ban nãy.

Thế nhưng Shinobu nào có quan tâm, cảm nhận được hơi ấm từ thân thể Nezomu làm cho nàng không khỏi run lên đôi chút, thế rồi có vẻ như theo bản năng Shinobu thu người lại, nằm ngả trọn vẹn vào bên trong lồng ngực Nezomu.

Hương thơm từ mái tóc óng ả của Shinobu phả vào cánh mũi Nezomu khiến bản thân hắn bất giác hít thêm một chút, cái mùi hương thảo dược cùng hương thơm cơ thể thiếu nữ quả thật như có một súc hút ma mị làm con người ta không thể tách rời.

Tiếc nuối tách người ngọc ra, Nezomu nhếch mép cười khẽ thì thầm vào tai Shinobu:

"Chúng ta đi thôi Shinobu."

Rứt lời, không gian xung quanh dần nứt vỡ rồi tan vỡ ra tựa như những mảnh pha lê thủy tinh, bóng đen tràn ngập tầm mắt Shinobu, từ từ ánh sáng dần xuất hiện.

Mở mắt ra, ngay trước mắt Shinobu là thân ảnh Nezomu đang cầm lấy một cái đầu đang dần hóa thành tro của một tên quỷ nào đó.

Chỉ thấy Nezomu cười tươi nhìn Shinobu và nói:

"Xin chào, công chúa ngủ trong rừng của tôi."

Nói xong Nezomu ném đi cái đầu đang dần tan biến rồi nói tiếp:

"Cái tên này là Kondo, hắn ta là một kẻ dự khuyết vào vị trí Hạ huyền quỷ, huyết quỷ thuật của hắn ta là tạo mộng cảnh cho người mắc phải."

"Điểm đặc biệt là người bị mắc sẽ không biết bản thân đã bị dính phải, trong mộng cảnh sẽ khiến tâm lý người mắc phải đi theo chiều hướng tiêu cực rồi bất ngờ xuất hiện một nhân vật nào đó đưa ra phương án giải quyết hữu dụng nhất."

"Nếu nghe theo thì người mắc sẽ bị chết ý thức, hay nói cách khác là sẽ sống một cuộc sống của người thực vật."

Nghe đến đây sống lưng Shinobu không khỏi toạt mồ hôi lạnh, tuy nhiên chỉ thấy Nezomu tiếp tục cười nhẹ nói:

"Nghe có vẻ rất bug nhưng thực ra điểm yếu của nó chính là chỉ có thể chỉ định một mục tiêu duy nhất mà thôi, nếu người bị mắc mà đi theo cùng một người khác nữa thì có thể đánh thức dễ dàng bắc cách lay gọi hoặc tương tự những cách gọi tỉnh ngủ khác."

"Hơn hết, sức mạnh thể chất của con quỷ này chỉ tương đương người thường mà thôi, chính vị lý do này mà cái tên này mới chỉ có thể xếp vào vị trí dự khuyết trong Hạ nguyệt quỷ."

"À, thêm nữa, công chúa Shinobu ạ. Môi người mềm ngọt lắm."

Nói xong Nezomu cười lớn rồi quay đi nhanh chóng di chuyển đến vị trí mà cả nhóm đã hẹn, chỉ để lại Shinobu với gương mặt ửng hồng còn đang ngẩn người thừ ra.

Mỉm cười nhẹ một cái thay vì tức giận vì bị Nezomu trêu chọc thì Shinobu chỉ thì thầm một mình: "May quá, tạ ơn trời...."

Câu nói tuy ngắn gọn nhưng nhẹ nhàng tràn ngập sự biết ơn, may mắn, có lẽ giờ đây Shinobu đã hiểu con tim mình muốn gì.

Vội vàng đuổi theo Nezomu đến vị trí tập kết, khuôn mặt dãn ra nhẹ nhõm ban nãy giờ được thay thế bằng một khuôn mặt nghiêm túc hơn.

Shinobu hiểu rằng, đối thủ của cả bọn bây giờ là Thượng huyền quỷ chứ không phải mấy bọn quỷ tép riu bình thường hay là mấy bọn Hạ huyền quỷ.

Kẻ địch có thể mạnh mẽ nhưng Shinobu vẫn nhớ câu hứa mà Nezomu nói ban nãy trong lúc mê man:

"Hứa đấy nhé, không được chết đâu nhé Nezomu, vì anh con phải bảo vệ em đến hết cuộc đời này mà."

Nói xong Shinobu không tự chủ được mà lại nhếch miệng cười nhẹ, 1 nụ cười thanh tao đầy duyên dáng.

.........

Kyougoku.

Trong một căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, có một thiếu nữ đang đánh đàn, bỗng nhiên sợi dây bỗng bị đứt làm đôi.

Thấy thế thiếu nữ này không khỏi tức giận quát lớn:

"Người đâu!!"

Nghe âm thanh chói tai được phát ra từ bên trong phòng, ngay lập tức từ bên ngoài chạy vào một bé gái tầm 11-12 tuổi.

Không biết phải trái, đúng sai, thiếu nữ lập tức kéo tai của cô bé mạnh đến mức nhấc bổng bé lên, điều này khiến cô bé đau đớn kêu khóc.

Thế nhưng thiếu nữ nào có buông tha, nàng vẫn kéo mạnh tai cô bé khiến máu bắt đầu ứa ra từ vết thương trên cái tai nhỏ.

Nhìn vào vết thương ngay cả người không có kiến thức về y học cũng biết được cái vết tích này chắc chắn được tạo ra từ vô số lần bị kéo rách còn chưa kịp khôi phục thì lại bị rách ra.

Quả thật hành động này quá độc ác cùng máu lạnh, thế nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ lại không hiện nên vẻ tội lỗi mà ngược lại là một cái cảm giác thỏa mãn của kẻ điên loạn ham muốn hành hạ người khác.

"Ta đã dặn ngươi là phải chuẩn bị cái đàn này của ta rồi mà. Ngươi không nghe rõ hay là điếc hả, nếu điếc thì cần cái tai này làm gì, hay để ta xé bỏ nó đi vậy!"

Nói rồi nàng lại dùng lức mạnh hơn khiến máu tươi từ vết thương trên tai cô bé tuôn ra máu tươi càng lúc càng nhiều.

"Á....á...á....đau quá!!! Daki-sama!!....Em xin lỗi!!!....xin hãy tha thứ cho em....lần sau em sẽ không tái phạm nữa đâu......!!!"

Tiếng kêu thảm thiết của bé gái vang vọng lớn đến mức những người phòng bên nghe rõ mồm một, chỉ là không ai đứng ra giải vây cho cô bé.

Đúng hơn là không ai dám đứng ra cả.

Bởi lẽ những ai dám đứng ra thì chỉ sau một đêm người đó sẽ biến mất một cách thần bí.

Ngay lúc mọi người chỉ biết bịt tai vào để cố gắng không nghe thấy cái âm thanh đau đớn của bé gái thì.....

( Thì chương sau sẽ rõ :)) )