Tối hôm đó, khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm.
Đây chính là lúc nhóm Nezomu hành động, vì đảm bảo an toàn cho các nàng, Nezomu đã cử những humagear có thực lực tương đương Vương cấp 9 sao trong VIệt Nam đại lục để bảo hộ các nàng.
Bản thân Nezomu thì sẽ đối đầu với Daki, còn về phần các nàng thì chia thành hai nhóm.
Nhóm có thực thực thấp hơn là Kanao và Nezuko sẽ đi sơ tán những người dân không may bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến, hai nàng còn có nhiệm vụ nữa là tìm kiếm những nạn nhân mất tích vì bị Daki bắt làm "khẩu phần lương thực dự trữ".
Còn nhóm Mitsuri và Shinobu mạnh hơn thì sẽ chiến đấu với Gyutaro-người thực sự là Thượng huyền lục trong Thập nhị quỷ nguyệt.
Phân chia nhiệm vụ xong, cả nhóm chia nhau ra hành động.
Nhờ mấy con côn trùng máy được Nezomu thả ra ngay lúc mới vào khu phố đèn đỏ cho nên Nezomu có thể xác định chính xác vị trí của những con tin và cả vị trí của Daki.
Đưa cho nhóm Kanao một cái máy tính bảng, bên trên có hiện rõ chi tiết bản đồ của cả khu phố này, có một điểm nhỏ nhấp nháy liên hồi, đó cũng chính là vị trí mà nhóm của Kanao cần đến.
Bởi vì cái máy tính bảng này chỉ cần điều khiển bằng giọng nói vô cùng tiện lợi cho nên với một người thông minh như Kanao thì không khó để nắm giữ cách sử dụng nó.
Chỉ là Nezomu nhớ lúc hắn dạy Kanao cách dùng thì nàng thường mắc những lỗi sai hơi ngốc nghếch, những lúc này thì Kanao lại lấy lý do này để bắt Nezomu phạt mình.
Mà hình phạt đưa ra không táy máy "nghịch" cơ thể Kanao thì cũng nhét máy rung trong âm đạo mà vẫn bắt nàng đi lại bình thường trước mặt mọi người, hay thậm chí là cả ra ngoài đường cũng không tha.
Thế nên người ta mới có câu "Mấy bọn tâm ngẩm, tâm ngẩm thường là mấy bọn rất nguy hiểm".
Và trong trường hợp này, đừng nhìn vẻ ngoài kiệm lời của Kanao đánh lừa, thưc ra sau lần mây mưa phê pha quên hết trời đất với Nezomu và Mitsuri thì cái thuộc tính "dâm" trong nàng mới được kích hoạt.
Quay về vấn đề chính.
Sau khi trao cho Kanao và Nezuko một nụ hôn sâu coi như lời tạm biệt thì Nezomu cùng nhóm Shinobu và Mitsuri cũng bắt đầu hành động.
Khụ...khụ.. Tất nhiên là cái nụ hôn tạm biết với Kanao và Nezuko phải trong bí mật.
Nezomu chưa muốn lộ ra mối quan hệ của hắn với Kanao cho Shinobu biết, dù sao thì hiện tại bản thân Nezomu đang muốn cưa đổ Shinobu mà.
"Đi thôi."
Thầm nói khẽ một câu coi như lời kêu gọi, nhắc nhở, nhóm Nezomu bắt đầu hành động.
Chỉ thấy cả nhóm bỗng chốc hóa thành từng đạo tàn ảnh, chạy thẳng đến vị trí đã chỉ định trong kế hoạch.
"Á..!! Á....á.a...!!"
Bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên thu hút sự chú ý của nhóm Nezomu.
Chỉ thấy trên không trung có hai thân ảnh đang lơ lửng trên đó.
Không!!
Nếu nhìn kỹ hơn thì thực ra là một người sau lưng có 4 tấm lụa đang giúp cố định cơ thể trên không, hai tay thì ôm chặt lấy cơ thể của người còn lại, cơ thể của người này có vẻ nhưng đang dần bị có người kia hấp thụ.
Với thị lực của mình, Nezomu có thể dễ dàng nhận ra người có 4 tấm lụa sau lưng là ai.
Phong cách ăn mặc quyến rũ, nước da trắng nõn cùng với thân thể bốc lửa như đang kêu gọi con người ta phạm tội, không ai khác chính là Daki-Thượng huyền lục và cũng là mục tiêu của Nezomu.
"Vô tình" liếc qua cái dây cố định quần lót đang bay phất phơ của Daki mà trong lòng Nezomu chỉ hận không thể ngay lập tức kéo phăng nó ra để ngắm nhìn, à không, nghiên cứu về nơi bí mật thâm sơn cùng cốc này.
Ngày xưa có Newton khám phá ra định luật "Vạn vật hấp dẫn" thì nay có Nezomu khám pha định luật "Âm đạo hấp dẫn".
Thề luôn, để có được định luật này mà Nezomu đã tốn không biết bao đêm thao thức "lao động", lấp đầy không biết bao nhiêu "khoảng trống tâm hồn", mới có thể rút ra được cái quy luật này.
"Lực hút của một cái âm đạo phụ thuộc vào ham muốn được lấp đầy khoảng trống bên trong chủ nhân của nó."
___ Ký tên: Hikari Nezomu ___"Khoan đã!!! Buông cô ấy ra, để ta thế chỗ cho!!" Bằng một giọng quyết liệt pha thêm đâu đó một chút hưng phấn Nezomu hét lớn.
Nghe thấy Nezomu nói vậy, đằng sau Shinobu trên trán không khỏi hiện lên những đường gân xanh, có vẻ như nàng đang rất là ức chế lắm đây.
Rõ ràng là vừa bàn kế hoạch như đúng rồi xong tự nhiên cái người bàn kế hoạch lại là người phá vỡ nó, nghe có ức chế không cơ chứ.
Còn về phần Mitsuri thì nàng chỉ nhìn Nezomu với ánh mắt thâm thường, có vẻ như nàng sắp sửa có chị em nữa rồi.
Dù sao thì gia đình Mitsuri không có bất kỳ một ai bị quỷ hại cho nên bản thân nàng cũng không có khúc mắc cho lắm về việc mà Nezomu muốn làm.
Nghe thấy Nezomu hét lớn như vậy, trong đầu Daki không khỏi lóe nên một suy nghĩ: "Thằng này chắc bị điên rồi, không thấy người ta đang ăn thịt người à mà đòi thế chỗ??"
Chỉ thấy Daki liếc mắt về hướng Nezomu vũ mị nói:
"Nếu ngươi đã thích như vậy thì lại đây nào ~"
Nói xong Daki điều khiển một dải lụa bay về hướng Nezomu, không đợi hắn phản ứng lại, Daki đã kéo dải lụa về phía mình.
Nhìn còn mồi trước mắt tuy đầu óc không bình thường cho lắm nhưng mà được cái khuôn mặt cùng từng thớ cơ bắp hoàn hảo không chịu nổi.
Chẳng hiểu sao trong đầu Daki lại thoáng qua vẻ tiếc nuối "Nếu như ăn tên này rồi thì quả thật là phung phí của trời".
Nghĩ vậy Daki dùng ngón trỏ đẩy cằm Nezomu ngước mặt nên bá khí nói:
"Làm người của ta đi, rồi ngươi sẽ có được mọi thứ mà ngươi hằng ao ước..."
"Ngay cả thân thể của cô??" Nezomu đột nhiên cắt lời.
Bị ngắt lời đột ngột, đôi lông mày lá liễu của Daki hơi nhíu nhẹ, có vẻ như nàng rất khó chịu, tuy nhiên Daki vẫn nhếch mép một cách đầy quyến rũ đáp:
"Tại sao không nhỉ?"
Nói rồi Daki cầm một tay Nezomu kéo về hướng bầu sữa căng mọng của mình, nàng hơi dùng lực một chút làm lòng bàn tay Nezomu áp chặt vào trái đào tiên khiến nó hơi biến dạng đôi phần.
Cảm nhận được sự căng mềm của bầu sữa ngọt, Nezomu không khỏi vô thức bóp nhẹ vài cái.
Tật cũ tái phát, bàn tay hư hỏng của Nezomu như một con lươn trơn trượt, không biết từ lúc nào đã luồn vào khe áo của Daki.
"Á a ya ~" Bị tập kích bất ngờ, Daki không kịp phòng bị mà phát ra một âm thanh vô cùng khiêu gợi.
Chỉ thấy bàn tay Nezomu bóp bóp liên hồi hết từ bên trái rồi lại sang bên phải, thế rồi chẳng hiểu sao có vẻ như thói quen mà bàn tay Nezomu đã tìm mò lên se se nhẹ đôi đầu nhũ hoa hồng hào của Daki.
Chỉ trong giây lát, khung cảnh giờ đây hoàn toàn thay đổi, vốn đang bị dải lụa của Daki cuốn chặt thì không biết từ lúc nào Nezomu đã hoàn toàn thoát ra.
Mà không những thế Nezomu lại còn vòng ra sau lưng Daki rồi dùng tay, chân của mình quấn chặt lấy chân tay của nàng, hệt như chiêu Gomu Gomu no Mikata Robo của Luffy vậy.
Dù thế nào đi nữa thì Nezomu cũng ăn trái Gomu Gomu no Mi của Luffy mà, không làm được mấy chiêu thức như Luffy thì đúng là mất mặt toàn thể anh em trong xã đoàn Wibu, huyện sâu hoắm, tỉnh/thành phố đáy xã hội. (Đùa thôi, t cũng là Wibu nên thế này có đc gọi là tự vả ko nhỉ :))??? )
Đang đê mê vì kỹ thuật của Nezomu thì đột nhiên Daki cảm nhận được bản thân mình đã bị Nezomu khống chế, tuy vậy nàng vẫn không hề hốt hoảng mà thay vào đó là một nụ cười khinh bỉ hiện rõ trên môi thơm:
"Ngươi thật là ngây thơ quá đi... Ngươi nghĩ chỉ với thứ này là có thể khống chế được ta hả??"
Tuy không thể cử động được chân tay nhưng mà Daki có thể điều khiển những dải lụa phần đai hông.
Ngay tức khắc 4 tấm lụa mỏng vốn nhìn qua vô cùng yếu ớt lại tựa như những con dao sắc bén đâm xuyên thủng qua cơ thể Nezomu.
Thấy cảnh này, khóe miệng Daki không khỏi vui vẻ phát ra một tràng cười lớn "Ha ha ha..."
Từ đằng xa khuôn mặt Mitsuri và Shinobu không khỏi trắng hếu lại, chỉ thấy Mitsuri nghẹn ngào thét lớn:
"Không..ông....!!"
Tiếng thét đau đớn xé tan màn đêm, nó đau, đau thấu tận tâm can tựa như cắt từng khúc ruột.
Hai mắt Mitsuri đỏ chót không biết do tức giận hay vì khóc cho Nezomu, chỉ thấy nàng như điên, như dại rút kiếm ra rồi lao thẳng về hướng Daki tấn công.
Về phần Shinobu thì do hành động của Daki diễn ra quá nhanh, Shinobu còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy cơ thể của Nezomu máu me đầm đìa rơi từ trên không xuống.
Shinobu hiện chỉ biết đứng như trời trồng khoảng vài giây mới vội vàng chạy về phía Nezomu cầm máu giúp hắn.
Nhìn Nezomu hiện giờ không hiểu sao đột nhiên Shinobu cảm giác được con tim mình bỗng nhiên nhói lên liên hồi, nàng chỉ có thể biết nắm thật chặt lấy phần áo trước ngực làm nó nhăn nhúm lại, chỉ mong sao cơn đau này có thể thuyên giảm, thế nhưng không hiểu sao trái tim nàng vẫn đau quá.
Hồi ức vốn dĩ cố gắng muốn quên lại bị gợi lại, khung cảnh cha mẹ bị quỷ tàn sát hiện ngay ra trước mắt nàng, rồi cảnh người chị thân yêu Kanae từ từ yếu đi trong vòng tay nàng mà bản thân chỉ biết vô lực vãn hồi.
Cái cảm giác này Shinobu không muốn lặp lại dù chỉ một khoảng khắc nhỏ trong đời, dù đã cố không muốn nhớ lại nhưng mà nó vẫn còn ám ảnh nàng đến tận bây giờ.
Thế nhưng Shinobu không hiểu, tại sao nàng chỉ mới gặp Nezomu thôi, mà khi gặp cảnh hắn bị nguy hiểm thì con tim bé nhỏ của nàng lại quặn đau như thế.
Chẳng có lẽ,
Nàng.
Shinobu đã thích Nezomu rồi chăng?
Trái tim thiếu nữ ngây ngô chưa nếm trải hương vị tình yêu làm sao có thể hiểu được và giải đáp được, chính nó giờ đây còn đang tựa như gào thét đau đớn, tuyệt vọng ngay trong lồng ngực Shinobu.
Nghe điều này có vẻ phi lý, Shinobu chỉ biết khi ở cạnh bên Nezomu thì không hiểu sao bản thân lại cảm thấy thật thoải mái.
Được ăn cơm, sinh hoạt cùng Nezomu tạo cho Shinobu một cảm giác "Nhà".
Cái cảm giác mà thật lâu rồi nàng chưa từng được trải qua, nó dần vắng bóng lúc mà cha mẹ nàng bị quỷ tàn nhẫn sát hại rồi hoàn toàn biến mất khi người chị Kanae hi sinh.
Từ lúc chị gái mất, Shinobu luôn cô độc một mình, không muốn chia sẻ với ai, ngay cả những lúc ăn tối, cái khoảng thời gian mà gia đình xum họp sau một ngày làm việc vất vả.
Từ lâu không ai gắp cho nàng, chưa ai hỏi nàng thích ăn gì, ăn có ngon không.
Chỉ khi bên Nezomu thì hắn mới luôn tìm mọi cách có thể nói chuyện với nàng.
Mặc dù lúc đầu Shinomu còn cảm thấy vô cùng phiền phức, nhưng mà sau một quãng thời gian nàng lại cảm thấy thật nhẹ nhõm và yên bình khi bên Nezomu.
Tấm thân bé nhỏ không còn cảm thấy áp lực, gánh nặng báo thù nữa, bên hắn, nàng có thể mỉm cười một cách tự nhiên nhất mà không phải một nụ cười gượng gạo, giả dối như bao lần.
Đến bây giờ nhận ra có lẽ Shinobu đã yêu Nezomu từ lúc nào không hay, chỉ là con tim nàng vốn cứ muốn chối bỏ cái phần tình cảm này mà thôi.
Để rồi giờ đây nhìn thấy Nezomu đang đứng trên danh giới giữa sự sống và cái chết thì nàng mới biết cảm xúc thật của mình.
Chỉ là...
Có lẽ đã quá muộn rồi...