Đẩy nhẹ Nezomu ra, Shinobu vẫn chưa hết ngượng ngùng chuyện ban nãy, chính bản thân nàng cũng không ngờ được Nezomu đột nhiên lại bạo như thế.
Rõ dàng cả hai mới chỉ quen biết nhau tầm mấy ngày thôi, hơi thất thần vài giây ngắn ngủi, Shinobu lại cười cười trêu tức Nezomu và nói:
"Ara~ Ara~ Muốn chạm vào người tôi thì cậu hãy mau mau thực hiện lời hứa đi~ Như thế này là không được đâu nha~"
Nói rồi Shinobu vẫn không quên nhẹ nhẹ vuốt má Nezomu như thể đang trêu trọc con thú hoang bên trong hắn vậy.
Cười khổ một cái Nezomu quay đầu sang một bên khác để tránh đi ánh mắt của Shinobu, nói: "Bây giờ tôi đột nhiên đói quá, có muốn ăn cùng tôi không?"
Nói rồi Nezomu nghiêng mình đôi chút để lộ ra cái bàn "yến tiệc" ngay đằng sau lưng mình.
Hít hà...Hít hà~
Đột nhiên một mùi thơm nồng nàn đột ngột thoáng qua cánh mũi Shinobu, nó như đang khiêu khích con sâu thèm ăn trong bụng nàng một lần nữa lại rục rịch.
Nuốt nước miếng đánh cái ực một phát, Shinobu tự dưng cảm thấy bụng mình lại một lần nữa gào khóc đòi ăn, thế là nàng cũng chẳng thèm ngần ngại với Nezomu làm gì nữa.
Chỉ thấy Shinobu tự nhiên ngồi xuống chuẩn bị bát đũa ra ăn uống một cách ngon lành, thấy Nezomu còn đang đứng, nàng kéo cái ghế bên cạnh ra vỗ bôm bốp mấy cái xuống và nói:
"Còn đứng đấy làm gì, cứ ngồi cuống ăn uống tự nhiên như nhà mình đi, ngại làm gì."
Nghe thấy thế khóe miệng Nezomu giật giật liên hồi vài cái, phải mất một vài giây sau Nezomu mới vội ngồi xuống vừa ăn vừa hô:
"Từ từ, còn phần tôi nữa chứ...Uây!! Uây!! Uây!! Đó là miếng thịt bò cuối cùng mà...Đưa cho tôi xin miếng đi...Uây!!...Đ_Đừng...Không....!!"
Chỉ thấy cái miếng thịt cuối cùng ấy đã nằm im lặng ngay trong khoang miệng của Shinobu rồi.
Mặc dù bên ngoài Nezomu biểu hiện ra lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa, chỉ vì không thể thưởng thức trọn vẹn miếng thịt cuối cùng nhưng mà thực ra sâu trong lòng hắn thì lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng thì Shinobu cũng mở lòng hơn với hắn, không phải đùa vui, cà khịa cho có mà là thực sự trêu chọc nhau. Có thể thấy hiện giờ Shinobu đã cười, nàng đã cười một nụ cười tự nhiên nhất và cũng là đẹp nhất.
Nó không phải một nụ cười gượng gạo nhằm che mắt người khác, mà là một nụ cười thật tâm, trong sáng không hề pha lẫn một chút tạp chất nào cả.
Nhìn cảnh đẹp giai nhân không khỏi khiến Nezomu sững người ra, trong thâm tâm hắn tự nhủ rằng chắc chắn bằng mọi giá mình phải bảo vệ cái nụ cười này!
Chắc chắn!!
.........
Sáng hôm sau.
Sau khi ăn sáng xong Nezomu tập hợp mọi người lại bàn kế hoạch và lộ trình trong thời gian tới:
"Theo như thông tin tình báo mật thì phố đèn đỏ có vẻ là nơi trú ẩn một vị Thượng Huyền Quỷ, Thượng Huyền Lục-Daki."
"Địa điểm chúng ta sẽ đến tiếp theo chính là nơi này."
Nghe Nezomu nói vậy mọi người không có ai phản đối cả, chỉ là trên gương mặt của Shinobu hơi nhăn lại trầm tư, có vẻ nàng đang suy nghĩ điều gì đó.
Nezomu cũng có để ý được biểu cảm của Shinobu nhưng hắn không nói gì cả, bởi lẽ hắn biết rằng chắc chắn trong đầu Shinobu có ý tưởng bắt sống vị Thượng Huyền Quỷ này để tra khảo ra vị trí kẻ đã hại chị gái của mình.
Mặc dù Nezomu có thể dùng khả năng của mình để tìm vị trí của tên Douma này nhưng mà hắn cũng có chung mục đích với Shinobu.
Đó chính là bắt sống vị Thượng Huyền Lục Daki, nguyên nhân đương nhiên là thèm thân thể của nàng ta rồi.
Tuy ban đầu lúc chưa khôi phục ký ức Nezomu hơi có phản cảm với bọn quỷ này, nhưng mà bây giờ khác rồi, Nezomu đã khôi phục ký ức, bản tính ban đầu của hắn đương nhiên lại quay về.
Cái lúc ngày trước hồi mà còn sống với ông thì Nezomu đã cực thèm cái thân thể mảnh mai của Daki rồi và giờ đây hắn có cơ hội thì đương nhiên với một kẻ làm mọi cách để đạt được mục tiêu như hắn thì chắc chắn phải "thịt" Daki bằng mọi giá rồi.
..........
Phố đèn đỏ.
Ngay vị trí đường lớn bỗng vang lên từng hồi tiếng động cơ ô tô, cái âm thanh này làm thu hút ánh mắt của biết bao nhiêu người đi đường.
Chỉ thấy người ta chụm lại thành một đám lớn vòng quanh chiếc xe ngắm nghía, chỉ trỏ hoặc thì thầm đánh giá.
"Ôi trời, cái thùng sắt này là cái quái gì thế? Tại sao nó lại di chuyển được?"
Nghe thấy đồng bạn nói vậy, người đứng bên cạnh không khỏi vỗ cái đốp phát vào đầu rồi kéo tai chụm đầu nói:
"Mày bị ngu à, thằng nhà quê! Ra ngoài đường đứng có nhận làm bạn của tao, đây là cái Thùng sắt ma thuật nghe rõ chưa, con gà?"
Bốp!!!
"Á!! Tiên sư thằng nào dám đấm tao!"
Ngay khi cái anh chàng kia vừa nói dứt lời thì không biết từ đâu một cú đấm lại bay đến tương thẳng vào đỉnh đầu của thanh niên này, khiến hắn ta không khỏi ôm đầu kêu lớn.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên với mái tóc muối tiêu thu hồi cánh tay của mình lại rồi nhẹ nhàng đẩy cái gọng kính lên một chút trông vô cùng tri thức.
"Trò Nonbi, tôi dạy trò cái thứ này là Thùng sắt ma thuật hả, cái này là ô tô nghe rõ chưa!? Về chép phạt 100 lần rồi mai gửi cho tôi!!"
Nghe thấy giọng nói này anh chàng vốn đang ôm đầu đau đớn bỗng giật thót lên hô lớn "vâng" một tiếng.
Thế nhưng hắn chợt nhớ ra bản thân mình còn đi học nữa đâu, thế là hắn như được tiếp thêm sức mạnh đứng thẳng lưng lên, ưỡn ngực đáp:
"Em học xong lớp thầy lâu rồi, Sensei ạ! Từ giờ thầy có bắt em chép phạt cả ngàn lần em cũng không nộp nữa đâu."
Nói xong thanh niên bỗng đảo mắt, nhếch mép cười đểu nói tiếp:
"Hé hé, Sensei à, thầy đến chỗ này vợ thầy có biết không thế? Lâu rồi em chưa qua thăm sư mẫu, có khi bây giờ hỏi thăm sức khỏe cho tròn đạo nghĩa mới được."
Nói xong hắn ta giả vờ quay người bước đi, ông thầy nghe vậy hốt hoảng còn đâu cái dáng vẻ học thức uyên thâm nữa. Chỉ thấy ông ta vội vàng tóm lấy tên học trò ngày xưa của mình lại rồi cười làm lành đáp:
"Haha, Sensei chỉ đùa chút ôn kỷ niệm lại với em thôi mà, hay là bây giờ thầy bao em, em đừng nói chuyện này với vợ thầy có được không?"
Nghe vậy hai mắt anh chàng này sáng rực như đèn pha ô tô, đầu gật lia lịa đáp: "Được...Được...Mình đi thôi thầy."
Nói rồi cả hai khoác vai nhau thân thiết vừa đi vừa ngâm nga hát, như thể bạn thân lâu năm không gặp nhau vậy, chỉ để lại cái người bị ăn đấm đầu tiên lộn xộn trong gió, trong đầu hắn ta kiểu:
"Đây là đâu? Ta là ai? Chuyện gì vừa xảy ra thế này?...."
Đương nhiên mọi chuyện diễn ra vừa xong Nezomu và nhóm của hắn hoàn toàn không hề biết được.
Sau khi đỗ xe ra một khoảng chống lớn xong, Nezomu cùng nhóm của hắn đi vào một nhà nghỉ gần đó để thuê phòng nghỉ ngơi.
Nếu hỏi tại sao không ở trong xe thì câu trả lời đơn giản là bởi vì Nezomu không muốn bị chú ý quá mức cần thiết, như vậy có khả năng cao sẽ đánh rắn động cỏ.
Mà vả lại, đến phố đèn đỏ mà không thuê phòng thì thật là kém sang, Nezomu chắc chắn phải thử cái cảm giác mới mẻ trong căn phòng thuê mới được.
Vừa đi vào đại sảnh, cái thanh niên tiếp tân không khỏi chố mắt ngạc nhiên vì bước vào là một thiếu niên đẹp trai cùng dàn hậu cung đầy đủ điện nước ngon lành đằng sau.
Chỉ thấy cái cậu tiếp tân giả vờ ho nhẹ một chút lấy lại tinh thần rồi đưa ánh mắt kiểu "Được đấy bạn hiền" vời Nezomu.
"Nhà trọ chúng tôi giờ chỉ còn một phòng lớn thôi, nếu các vị không ngại thì có thể nhận phòng ạ."
Nghe vậy trong lòng Nezomu không khỏi thầm cho cái cậu tiếp tân này một like vì khả đọc tình huống và phục vụ tần tình, nếu mà có thang điểm 10 về chất lượng của cái cậu tiếp tân này thì Nezomu chắc chắn sẽ cho 100/10.
Tuy vậy Nezomu vẫn tỏ vẻ nhăn nhó đi đến đối diện cậu ta để trao đổi, nhưng mà thật ra hắn lại đang nháy mắt với cả thủ thế mãi là anh em với cậu tiếp tân.
Sau đó, Nezomu quay về chỗ nhóm của MItsuri ra vẻ tiếc nuối nói:
"Haiz.... Cái chỗ này hiện giờ chỉ còn mỗi một phòng thôi, không biết mọi người có quyết định ở lại hay không? Tôi theo ý của mọi người."
Nói là thế thôi chứ Nezomu biết thừa các nàng đều cực độ ỷ lại vào hắn hết, chính vì thế cho nên Nezomu mới chắc chắn rằng các nàng đều theo ý muốn của bản thân mình.
Tất nhiên theo số đông thì Shinobu chỉ có thể ở cùng phòng với Nezomu và mọi người.
Sau khi lên phòng nghỉ ngơi, ăn uống xong suôi, Nezomu mới họp bàn:
" Theo thông tin tôi tìm hiểu được thì chắc chắn Warabihime-Daki là một trong thượng huyền quỷ."
"Bản thân nàng đã không già đi sau hàng mấy thập kỷ, thông tin này đã được chứng thực cho nên độ tin cậy cao."
"Tối nay chúng ta sẽ hành động, mọi người nhớ là dụ nàng ta ra chỗ đông người để tránh gây tổn thất không đáng có với dân thường."
Nghe Nezomu nói vậy các nàng đều gật đầu đồng tình, quyết định xong Nezomu và cả nhóm nằm nghỉ một lúc để điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.
Nằm trên giường, Nezomu một tay ôm Nezuko, còn cánh tay còn lại thì thò vào trong khe ngực Mitsuri xoa nắn.
Nezomu thề.
Không phải vì hắn nghiện cái cảm giác xoa nắn bộ ngực bò sữa của Mitsuri đâu, chẳng qua quen tay thôi, không sờ thì ngủ không quen.
Còn về phần Kanao và Shinbu thì hai nàng ngủ cùng nhau, dù sao thì Nezomu không ác đến mức độc chiếm cả Kanao để cho Shinobu ngủ đơn côi một mình được.
Tất nhiên Nezomu cũng thầm trong lòng xin lỗi Kanao vì không ngủ với nàng được, chắc chắn hắn sẽ bù đắp thật nhiều đến mức Kanao phải xin đầu hàng mới tha được.