Chương 110: Điệp phủ

Sau buổi xét xử nhóm Nezomu được di chuyển đến Điệp phủ để phục hồi, tiện rảnh rỗi cho nên Nezomu cũng đi theo luôn cho đỡ chán. Gọi là phục hồi chứ thực ra Nezomu chẳng có một chút vết thương nào cả, dù sao thì phục hồi lại ký ức rồi cho lên khả năng hồi phục của hắn cũng đã trở lại.

Tuy vẫn bị giới hạn do cơ thể đang thích nghi với hai loại nhãn thuật mà bản thân Nezomu tương lại đưa tặng nhưng mà nó đã hơn rất nhiều so với khả năng hồi phục lúc trước của hắn.

Vừa đến nơi, trong Điệp phủ đã vọng ra những tiếng kêu đầy ai oán của Zenitsu kể lể với một thiếu nữ trong Điệp phủ:

"Tại sao tôi lại phải uống cái thứ thuốc đó!! Năm lần! Năm lần trong ngày!! Cái thứ thuốc gì vừa đắng vừa chát, uống xong là hết muốn ăn luôn..."

Kêu than là như vậy nhưng mà chỉ thấy từ ngoài chạy bước vào một thiếu nữ, vừa thấy Zenitsu đang kêu than, nàng tức giận quát lớn:

"Lại cái người này nữa! Có thôi đi không!! Ồn ào quá đi mất!!"

Nghe thấy vậy thiếu nữ đang rỗ rành Zenitsu vội vàng kêu: "Aoi-san!"

Cùng lúc đó Zenitsu cũng rén luôn, chỉ thấy cậu ta vội vàng chùm chăn kín đầu run lẩy bẩy.

Đi cùng vào với Aoi là một Kakushi đang cõng Tanjirou trên mình, vì hiện tại Tanjirou không thể chạy được cho lên Kakushi này mới phải cõng cậu ta, chính vì thế cho lên Nezomu mới đến trước, dù sao thì tốc độ của hắn cũng không phải dạng thường đâu.

Thấy Zenitsu như vậy Tanjirou lo lắng vội kêu lớn: "Zenitsu!!"

Nghe thấy có người gọi tên mình Zenitsu giật mình làm tung cả cái chăn đang chùm đầu ra, thế là chúng ta có một màn hội ngộ thấm đẫm "nước mắt" cùng nước mũi.

Chỉ là nước mắt ở đây là do cười nhiều quá chảy ra cùng với nước mũi mà Zenitsu đang bôi lên người Kakushi cõng Tanjirou trên mình.

Nhìn thì cũng tội thật đấy nhưng mà thôi kệ vậy.

Nezomu ngó sang giường bên cạnh thì nhìn thấy Inosuke đang nằm chết gí trên đấy im lặng khác hẳn với tính cách của cậu ta.

Hỏi ra thì mới vỡ lẽ, hoá ra do cổ họng đang bị tổn thương mà cu cậu cứ hét um lên, thế nên dây thanh quản đã bị thương tổn dẫn đến gần như mất tiếng.

Được một lúc thì Nezomu yên lặng để cho 3 người nhóm Tanjirou nói chuyện, còn bản thân thì ra ngoài một lúc, bởi lẽ trong đấy hơi ồn ào đối với một kẻ như hắn.

Nezomu thích sự yên tĩnh hơn, nhưng mà yên tĩnh không có nghĩa là cô độc, thứ hắn cần là một không gian riêng tư làm điều mình thích với những người mình thích.

Đi ra ngoài vườn hóng gió Nezomu bắt gặp được một thiếu nữ đang được vây quanh bởi vô vàn những con bươm bướm rực rỡ sắc màu.

Nhìn khung cảnh này chắc có lẽ ai cũng có thể liên tưởng nàng với cả một cô tiên nữ xinh đẹp nào đó.

Yên tĩnh, nhẹ nhàng.

Mơ màng và cả xinh đẹp.

Những yếu tố trên đã đủ để xây dựng một hình mẫu lý tưởng về một nàng tiên xinh đẹp trong mắt Nezomu rồi.

Chỉ là không hiểu sao Nezomu cảm nhận được trên người toả ra một loại cảm giác như bị gò bó theo một quy tắc bất di bất dịch vậy.

Thiếu nữ này chính là Tsuyuri Kanao.

Nhìn thấy Nezomu bước đến Kanao không hề bận tâm, nàng vẫn thả hồn mình hoà vào bầu không gian bay lượn tự do như những chú bướm trước mắt này.

Thấy thế Nezomu bột miệng nói: "Nếu cô muốn được tự do như những chú bướm này thì tại sao cô lại không làm ngay đi?"

"..."

"Dù sao thì có ai cấm cô đâu."

Nghe thấy Nezomu nói vậy Kanao nhìn nhìn hắn một chút rồi bất chợt lấy ra một đồng xu đặt lên nắm tay rồi tung hứng.

Chỉ thấy Kanao bắt lấy đồng xu rồi xoè ra, bên trong là mặt sấp!

Lập tức Kanao cười mỉm đáp lại Nezomu:

"Khi sinh ra tôi chỉ biết nghe lệnh người khác mà thôi. Những khi không có ai ra chỉ thị thì tôi sẽ dùng đồng xu này để quyết định mình nên làm gì."

"Nếu mặt đồng xu là ngửa thì tôi sẽ im lặng, còn nếu là sấp thì ngược lại."

Nghe thấy Kanao đáp thế Nezomu cũng học theo cách mà Tanjirou làm, chỉ thấy hắn lấy đồng xu trong tay nàng và nói:

"Bây giờ tôi sẽ ra chỉ thị cho cô đây! Nếu tôi tung đồng xu ra ngửa thì cô sẽ giữ nguyên cách hành xử này, còn nếu sấp thì cô hãy tự quyết định cuộc đời của cô. Đừng có dựa vào những thứ như thế này nữa, nghe rõ chưa?"

Nói xong Nezomu tung đồng xu lên cao, tất nhiên để tăng độ chính xác thì Nezomu đã thầm vận dùng tinh thần lực của mình vào để chỉnh sửa một chút kết quả của đồng xu.

Dù sao thì Nezomu cũng có phải nhân vật chính đâu, hắn một khi đã làm là phải chắc chắn, mà muốn chắc chắn thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.

Bụp...!

Tóm lấy đồng xu Nezomu từ từ xoè bàn tay ra, mặc dù mặt ngoài Kanao tỏ ra không cảm xúc nhưng thật ra trong thâm tâm nàng hiện đã nổi lên sóng gió to lớn.

Dù sao thì làm gì có không muốn nắm giữ quyền quyết định của cuộc đời mình chứ.

Máy móc còn có tình cảm nói chi là con người.

Không nói đâu xa.

Cô vợ Izu của Nezomu ở bên Việt Nam đại lục tuy là người máy nhưng nàng lại có tình cảm y hệt với con người. Hắn không phải là người quyết định cuộc đời của Izu, mọi quyết định cùng tính cách của nàng đa số đều là chính bản thân nàng phát triển mà ra.

Chỉ thấy ngay khi bản tay Nezomu mở ra, để lộ mặt úp của đồng xu. Thấy cảnh này nội tâm Nezomu vô cùng vui vẻ, hắn quay ra nhìn Kanao và nói:

"Giờ thì cô hãy tự quyết định mình lên làm gì nhé! Còn cái này thì tôi giữ làm kỷ niệm vậy."

Nói xong Nezomu cất đồng xu trong tay mình rồi quay đầu bước đi.

Bảo Nezomu không có ý định gì với Kanao thì cũng đúng một phần, dù sao thì gu của hắn là mấy chị xinh đẹp điện nước đầy đủ, quyến rũ cơ.

Đương nhiên nếu Kanao thích hắn thì Nezomu cũng sẽ đáp lại thôi, bởi lẽ làm gì có ai có thể từ chối một thiếu nữ xinh đẹp cơ chứ, nhất là thiếu nữ đó vẫn còn trong giai đoạn phát triển, biết đâu sau này lại là một chị gái xinh đẹp ngực tấn công mông phòng thủ thì sao.

Thế giới anime ảo lắm, Loli rồi cũng sẽ thành BB thôi, giống như Tsunade trong thế giới Naruto đấy thôi.

Ngày còn là thiếu nữ thì Tsunade cũng chỉ là đồng bằng sân bay thôi, thế mà lớn lên một cái, từ cái sân bay chim không thèm ị giờ lại thành hai trái bom nguyên tử đủ khả năng hạ đo ván bất cứ kẻ nào có niềm đam mê mãnh liệt với chúng.

Kể ra thì Nezomu cũng đã một lần gặp Tsunade lúc bé rồi, nhớ không nhầm thì chắc là trong đám tang của Hokage đệ nhất thì phải.

Lúc đó hình như nàng vẫn chỉ là một đứa nhóc mà thôi, một đứa nhóc trốn trong góc khuất nhỏ khóc thầm một mình, dù sao thì ông của nàng đã mất mà.

Với tư cách của người từng trải Nezomu đã dỗ dành nàng, nhưng đó là chuyện của quá khứ, lúc đó Nezomu chỉ đến thế giới Naruto để học kỹ năng ở đó mà thôi.

Chính vì thế hắn chỉ có thể ở đấy chơi với Tsunade được mỗi một ngày là đã đi luôn rồi.

"Haiz...~ Bao giờ phải đến thế giới Naruto để gặp bé Tsunade mới được, không biết con nhóc cute hột me ngày nào đã thành thiếu nữ với hai trái bom nguyên tử chưa nhỉ?"

Nghĩ đến đây hai bàn tay Nezomu không tự chủ xoè ra nắm vào vài cái cứ như thể hắn đang tưởng tượng mình được cầm nắm một thứ gì đó rất tuyệt vời không muốn buông tay vậy.

........

Tối hôm đó.

Ăn uống xong Nezomu đi đến phòng của Shinobu, không phải là Nezomu có ý định đen tối gì mà là hắn đã có hẹn trước với nàng rồi.

Cộc...cộc...cộc...

Chỉ thấy từ trong phòng phát ra âm thanh giọng nói của Shinobu.

"Vào đi!"

Nghe thấy thế Nezomu cũng không ngại ngùng mà bước vào luôn, dù sao thì chủ phòng cũng đã cho phép rồi còn gì.

Tiếp đó Nezomu vạch ra một kẽ hở không gian trên không trung rồi thò tay vào bên trong như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Chỉ thấy sau vài giây tìm tòi, Nezomu cuối cùng cũng móc ra một chiếc hộp nhỏ.

Nhìn bề ngoài cũng không thuộc dạng tinh xảo lắm, thế nhưng nên nhớ rằng đồ vật mà thiếu chủ của Quang Minh thương hội như Nezomu móc ra thì không có đồ gì được coi là tầm thường cả.

Ngay khi mở hộ ra cả căn phòng như được tắm rửa trong một mùi hương thoang thoảng, vô cùng thoải mái của thảo dược.

"Đây là Thanh độc đan, Shinobu, cô hãy cầm lấy rồi uống đi. Thứ này sẽ giúp giải hết chất độc mà cô đưa vào cơ thể trước đây."

Nghe thấy Nezomu nói vậy Shinobu cũng không nghi ngờ nhiều, dù sao thì chỉ nửa ngày trước Nezomu đã thể hiện ra một loại sức mạnh mà con người không hề biết đến.

Điều này chứng tỏ rằng, nếu Nezomu có ý định xấu với nàng thì chắc chắn không đến mức hạ sách phải dùng đến mấy thứ như thuốc kích dục gì đó.

Mà vả lại thì cái mùi thảo dược từ viên thuốc này toả ra cũng đủ hiểu nó là đồ tốt cùng với quý giá đến mức nào rồi. Là người đứng đầu Điệp phủ, Shinobu có thể chắc chắn rằng cái thứ này không hề được tạo thành từ những thảo dược mà nàng đã từng biết.

Nhận lấy viên thuốc từ Nezomu, Shinobu không chần chừ đút thẳng vào miệng. Chỉ thấy ngay khi viên đan dược chạm vào đầu lưỡi nàng thôi thì nó đã hoàn toàn tan ra cứ như thể một dòng nước ấm lan toả khắp mọi ngóc ngách cơ thể nàng.

"Ư ~ Ưm!..."

Một thứ âm thanh khiêu gợi từ cổ họng Shinobu phát ra khiến cho bầu không khí trở lên hơi xấu hổ một chút.

Tuy nhiên vì trong phòng có một tên mặt dày đã nghe cái thứ âm thanh này không biết bao nhiêu lần, cùng một cô nàng luôn giữ khuôn mặt giả tạo, khiến người nhìn rất khó có thể phán đoán được cảm xúc thì dường như cả hai đã mặc định cho qua chuyện này và không hề đả động hay nhắc tới nữa.

Được một hồi dược lực đã được Shinobu hấp thu, giờ đây Shinobu cảm thấy bản thân như được tái sinh vậy, cả cơ thể vô cùng ấm áp, thoải mái.

Khác hắn với lúc trước, lúc nào cũng buốt giá cùng đau nhức vì độc dược ăn mòn cơ thể nàng. Phải chăng cũng vì thế mà Shinobu mới luôn tạo lên cái vẻ ngoài giả tạo, bởi lẽ chỉ có như thế thì không có ai mới có thể nhận ra được nàng đang bị làm sao.

Có như thế thì mọi người mới không lo lắng về sự ngu ngốc của nàng.

Thế nhưng chỉ được một lúc khuôn mặt Shinobu lại trở về với vẻ ngoài ban đầu của mình, điều này làm Nezomu hơi chột dạ, có lẽ nào thuốc của mình không có tác dụng với người của thế giới này không vậy?

Tuy nhiên Nezomu lại nhận ra bản thân Shinobu đang có tâm sự. Thế là hắn cầm lấy bản tay nàng rồi kéo ra ngoài và nói:

"Đi. Ra ngoài hóng gió với tôi một lát không?"

Nghe thấy Nezomu nói vậy Shinobu cũng không phản kháng mà ngược lại thuận theo ý hắn. Dù sao thì Nezomu là người đã giúp nàng giải hoàn toàn cái thứ chất độc trong cơ thể này.