Thấy cảnh này, trên khuôn mặt mọi người ai cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Phải biết là khi bị biến thành quỷ thì dù có là người thân đi nữa thì trong mắt bọn chúng chỉ là khẩu phần lương thực mà thôi.
Không hơn không kém.
Thế mà giờ đây, không chỉ một mà là có tận hai con quỷ biểu lộ nhân tính y hệt con người. Hơn hết nếu lời Nezomu nói là sự thật thì chắc chắn không có con quỷ nào đang đói khát tận hai năm trời lại có thể nhịn nổi sự dụ hoặc của máu hiếm cả.
Điều này càng minh chứng cho một điều, Akiko và Nezuko không có khả năng làm hại hoặc ăn thịt con người được, vì hai nàng vẫn còn "phần người" tồn tại trong tâm trí.
Chỉ thấy Kagaya bỗng cất lời:
"Được rồi, chúng ta có thể thấy được Nezuko cùng với Akiko đã chứng minh được hai người họ không tấn công con người rồi."
"Tuy nhiên, Nezomu, Tanjirou."
"Ta nghĩ vẫn còn những người chưa đồng tình với kết quả này. Kể từ giờ trở đi, hai cậu phải chứng minh được Akiko cùng Nezuko là thợ săn quỷ, hãy để họ cống hiến sức chiến đấu của mình."
"Đương nhiên nếu hai cậu có thể đánh bại một trong Thập nhị quỷ nguyệt thì lời nói của các cậu sẽ có trọng lượng hơn."
Nghe đến đây Nezomu đáp lại: "Nếu vậy thì tôi đã giết một kẻ trong Thập nhị quỷ nguyệt rồi, kẻ đó là Hạ huyền ngũ Rui, con quạ của tôi có thể làm chứng cho chuyện này."
"Đương nhiên nếu ngài không tin thì có thể để một trong các Trụ ở đây đánh với tôi để xác nhận trình độ của tôi."
Gật đầu nhẹ một cái Kagaya quay ra phía các Trụ cột và cất lời:
"Chuyện Nezomu đã hạ gục một kẻ trong Thập nhị quỷ nguyệt ta đã biết, nếu ai còn khúc mắc về thực lực của cậu ta thì có thể lên tỉ thí. Còn nếu không thì ta sẽ đặc cách cho Nezomu lên đến bậc Giáp (bậc thứ nhất trong cấp bậc của sát quỷ đoàn, chỉ sau bậc Trụ mà thôi.)
Nghe thấy vậy Phong trụ Sanemi là người đầu đứng lên, tiếp đó là Xà trụ Obanai.
Điều này cũng không làm mọi người bất ngờ cho lắm, dù sao thì Sanemi vừa có xích mích với Nezomu xong, chỉ là mọi người không thể hiểu được tại sao Obanai phản đối thôi.
Tuy vậy một người luôn im lặng và có những hành động khó đoán như Obanai thì việc phản đối Nezomu cũng không phải là không thể, dù sao thì mọi người cũng đã quen rồi.
Thấy cảnh này Nezomu chỉ nhếch mép cười nhẹ rồi búng tay một cái.
Ngay lập tức tất cả mọi người đều bị kéo đến một chiều không gian khác, để làm được điều này thì "Đạo" của Nezomu phải đạt đến cấp độ "Hoàn hảo". Cái cấp độ tối cao nhất của "Đạo", chỉ có những người đạt đến Thánh cấp mới có thể đạt đến bậc này mà thôi.
Chính vì thế cho lên người ta mới truyền nhau một câu nói: "Khoảng cách giữa Thánh cấp cùng Đế cấp chỉ cách nhau một bậc nhưng lại cách biệt tựa như trời với đất."
Điều này cũng đã chứng mình được mức độ ngộ tính của Nezomu kinh khủng đến nhường nào.
Đương nhiên để tạo ra vùng không gian này thì Nezomu cũng phải tiêu hao một chút, nhưng vì Linh năng của hắn đã phong ấn cho lên Nezomu chỉ có thể xử dụng Tinh thần lực của bản thân mà thôi.
Tuy nhiên vì Kimetsu là một thế giới sơ cấp cho lên tiêu hao này đối với linh hồn Đế cấp như Nezomu thì chỉ có thể coi như là muỗi, mà vả lại lên nhớ Nezomu tuy bị phong ấn thực lực nhưng mà khả năng hồi phục của hắn đã quay về.
Cho lên cái thứ được gọi là tiêu hao này đã không thể tồn tại nổi một giây ngắn ngủi.
Vừa đứng trong sân dinh thự của gia tộc Ubuyashiki thì đột nhiên trong nháy mắt lại đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Tuy vậy các Trụ cột chỉ thất thần vài giây xong lập tức nhanh chóng rút gươm ra đứng vòng quanh Kagaya và cảnh giác nhìn ngắm xung quanh.
Dù sao thì Ubuyashiki Kagaya là đầu não của sát quỷ đoàn, nếu ông ta chết thì sát quỷ đoàn chẳng khác nào rắn mất đầu.
Tuy nhiên thì Nezomu đã ngay lập tức giải khai sự nghi hoặc của bọn họ: "Đây là thế giới do tôi tạo ra, ở đây không có quỷ đâu mà sợ."
Nói xong Nezomu lại búng tay thêm phát nữa, chỉ là, lần này ngay trên mặt đất bỗng trồi lên một võ đài, nhìn trông cũng chắc chắn, cứng rắn phết chứ không phải đùa đâu.
Tiếp đó Nezomu nhảy lên trên võ đài rồi ra hiệu cho cả Sanemi cùng Obanai cùng lên.
"Phong trụ, Xà trụ, đấu một trận chứ?"
Nghe thấy Nezomu nói vậy Sanemi cùng Obanai cũng không chần chừ nhảy lên, chỉ là Sanemi bước lên trước một bước còn Obanai lại lui về phái góc ngoài của sàn đấu.
Thấy vậy không đợi Nezomu thắc mắc, Phong trụ cất lời:
"Không cần hỏi, đây là một trận đấu, chính vì thế nó phải ở thế cân bằng. Hai đánh một thì chẳng khác nào đang chơi bẩn, kiếm sĩ bọn tao không làm thế! Mà vả lại mình tao cũng đủ hạ gục mày rồi!!"
Nói xong bắn thẳng về phía Nezomu nhanh như một viên đạn!
Hơi thở của gió: Thức thứ nhất- Trần toàn phong. Tước!!
Chỉ thấy cả người Sanemi tựa như một cơn lốc vậy, bất cứ chỗ nào hắn ta chạy qua khói bụi mù mịt cứ như vừa bị càn quét vậy.
"Sao mày lại đứng im như trời trồng vậy!? Do mày sợ quá không di chuyển được hay là khinh thường tao!!?" Vừa hét lớn Sanemi vừa bắn tốc lao thẳng đến hướng Nezomu
Thế nhưng!
Ngay khi mũi kiếm của Sanemi chỉ còn cách Nezomu vài phân thì đột nhiên Sanemi lại cảm thấy một áp lực khủng khiếp đang đè lên người mình.
Ngay khi cơ thể Sanemi chuẩn bị cái thứ áp lực này đè ép không chống đỡ được thì hắn đã ngay lập tức dùng kiếm cắm thẳng lên mặt đất làm điểm tựa để khiến mình không phải nằm chết dí trước mặt Nezomu.
Thấy vậy đôi mắt Nezomu thoáng qua vẻ kinh ngạc, hắn cười cười nói tiếp:
"Khá khen cho ngươi vì đã không gục ngã đấy. Chỉ là, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi!"
Nói rồi Nezomu lại tiếp tục gia tăng áp lực lên người Sanemi. Cái áp lực mà Nezomu toả ra này thực chất là do uy áp của linh hồn hắn toả ra, một linh hồn Đế cấp với một linh hồn của phàm nhân là có thể hiểu được sự cách biệt to lớn đến nhường nào rồi.
Thế mà Sanemi vẫn chịu đựng được mà không bị "quật ngã" dù cho đấy chỉ là mức một phần nghìn tỉ uy áp do Nezomu tạo ra thôi.
Đương nhiên thì chịu được thì đã sao chứ!?
Trước sức mạnh tuyệt đối thì ý chí có mạnh đến đâu cũng chỉ có thể bị quật ngã mà thôi.
Chỉ thấy ngay khi Nezomu gia tăng uy áp lên một chút trên chán Sanemi đã xuất hiện những giọt mồ hôi rồi, hàm răng của hắn nghiến chặt lại cố gắng chịu đựng. Lại thêm một chút nữa cơ thể Sanemi bắt đầu run rẩy dù cho lúc này không hề lạnh một chút nào cả.
Và....
Sau vài giây ngắn ngủi một tiếng động lớn vang lên, chỉ thấy Sanemi đã nằm im không thể cựa quậy dù chỉ một chút. Giờ đây ngay cả nói chuyện cũng là một điều xa xỉ đối với Sanemi, bởi lẽ một kẻ còn đang hô hấp một cách khó khăn như hắn thì nói chuyện bằng niềm tin và hy vọng à?
Làm người thì cũng không lên tuyệt quá, dù sao thì Nezomu và Sanemi lúc này đang là "đồng nghiệp" mà. Chính vì thế ngay khi thắng bại đã phân, Nezomu cũng giải phóng Sanemi khỏi uy áp từ mình.
Thế nhưng có một điều kỳ lạ là sau ngay khi vừa giải thoát khỏi uy áp của Nezomu thì Phong trụ Sanemi lại im lặng một cách khó hiểu. Điều này khác hoàn toàn với tính cách của hắn, thậm chí tỉnh thoảng Sanemi còn liếc mắt nhìn trộm Nezomu nữa chứ.
Đến lúc Nezomu đối mặt nhìn lại thì hắn ta lại hoảng hốt quay mặt đi, điều này làm Nezomu hơi chột dạ.
"Cmn!! Có khi nào mình đánh Sanemi đến mức tạo thành bóng ma tâm lý không nhỉ?"
Cái ý nghĩ này bỗng loé lên trong đầu Nezomu, mà công nhận thì cũng hợp lý phết. Dù sao thì thế giới này không có loại sức mạnh như tinh thần lực, chính vì thế khi điều này cũng có thể dễ hiểu.
Dù sao thì Nezomu không có chủ đích tấn công tinh thần Sanemi nhưng khoảng cách chênh lệch về cấp bậc linh hồn của cả hai quá cao cho lên hiện giờ tinh thần của Sanemi hơi thất thường
Mà vả lại đối mặt với thứ sức mạnh mà bản thân mình còn không biết được là cái gì thì làm gì có ai dám chứ. Con người dù có mạnh mẽ kiên cường tới đâu thì chắc chắn cũng có lỗi sợ của riêng mình.
Đương nhiên Nezomu cũng có lỗi sợ.
Hắn sợ bản thân yếu đuối đến mức không thể bảo vệ những người mình yêu thương.
Chính vì thế Nezomu mới không ngừng muốn được mạnh mẽ lên. Hắn muốn bản thân mạnh tới mức không ai địch lại, hắn muốn bản thân mạnh tới mức có thể bảo vệ gia đình mình dù kẻ địch có là ai đi chăng nữa.
Kể cả kẻ địch có là ông trời thì Nezomu cũng sẽ đạp nát nếu nó là mối nguy hại đến những người mà hắn yêu.
Quay về với hiện tại.
Nhìn thấy Sanemi bị như vậy Nezomu hơi chột dạ ngoảnh mặt, huýt sáo làm bộ không liên quan đến bản thân.
Tiếp đó Nezomu đưa ánh mắt mình về phía Xà trụ Obanai. Ban nãy tuy Nezomu dùng uy áp lên Sanemi nhưng mà bản thân Obanai cũng được hắn chiếu cố một phen.
Tuy không bằng Sanemi nhưng mà có thể thấy hiện giờ sau lưng gáy Obanai đang đổ mồ hôi nhiều như vừa tắm, chân tay thì bủn rủn vô lực. Như thế này là cũng đủ hiểu hiện giờ Obanai đã không còn tinh thần chiến đấu nữa rồi.
Nhận thấy Nezomu liếc mắt nhìn mình, Obanai chỉ có thể cúi mặt mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân thôi. Dù sao thì có lên cũng không phải đối thủ của Nezomu, nếu lên thì cũng chỉ đưa đầu người thôi.
Mà vả lại cũng không có ai ngoài các Trụ cột cùng gia tộc Ubuyashiki nhìn thấy, thế thì cũng không lo hỏng thanh danh.
Thấy cảnh này Kagaya biết ý đứng lên tuyên bố:
"Vậy, giờ không còn ai phẩn đối chứ? Nếu không ai phản đối thì từ giờ Hikari Nezomu sẽ lên bậc Giáp."
Nói xong Kagaya hướng về phía Nezomu và tiếp tục nói:
"Giờ cậu đưa bọn ta về thôi chứ nhỉ?"
Nghe thấy vậy Nezomu cười cười không đáp mà chỉ búng ngón tay "tạch" một cái, ngay lập tức cả không gian bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ rồi lớn dần.
Một giây sau bỗng có âm thanh đổ vỡ vang lên, chỉ thấy cả vùng không gian này vỡ tan thành từng mảnh vụn nhỏ bé, nhìn lung linh huyền ảo khiến người ta say mê không thôi.
Mãi tầm một vài phút sau tất cả mọi người vẫn chưa khỏi ngây ngất vì khung cảnh này.
"Tuyệt đẹp...!!" Bất chợt Viêm trụ Rengoku bật thốt kêu lên một câu.
Âm thanh đột ngột phát lên làm đánh thức tất cả mọi người sau cơn mê hoặc bởi hình ảnh tuyệt diệu ban nãy.
Dù sao thì cái thứ này thuộc vào dạng sức mạnh đặc biệt mà con người của thế giới này có muốn cũng không dùng được. Trừ khi thức tỉnh công pháp cùng với "Đạo" của người đó tu luyện đến một mức độ nhất định thì mới có thể làm được mà thôi.